Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 776

Phương Giải suy nghĩ thật lâu, người mặc áo trắng kia rốt cuộc là ai?

Phương Giải cũng nghĩ rất lâu, rốt cuộc vì sao y lại tới?

Có lẽ chính như lời y nói, y thích đi khắp nơi không có mục đích, rồi trùng hợp tới nơi này. Nhưng Phương Giải xác định những lời y nói với hắn có hàm nghĩa sâu xa. Mà chính vì Phương Giải không xác định người này chỉ đoán mò hay là thực sự hiểu mình, cho nên Phương Giải không biết y có chĩa vào mình hay không.

Người này rất trẻ tuổi, nhìn tướng mao chỉ chừng hơn hai mươi tuổi. Nhưng đối với người đại tu hành mà nói, tướng mạo không phải là căn cứ phán đoán tuổi tác một cách chính xác. Chẳng cần nói người như Trương Dịch Dương, chẳng hạn như Hạng Thanh Ngưu, đã nhiều năm rồi tướng mạo của y chưa từng thay đổi. Phương Giải tin tưởng, nếu Trương Dịch Dương thích, ông ta hoàn toàn có thể khiến mình trông trẻ hơn nhiều.

Từ lời của người mặc áo trắng nói, Phương Giải xác định người này có kinh nghiệm lõi đời, đã trải qua rất nhiều chuyện nên mới có ánh mắt và giọng điệu như vậy. Hai thứ đó khó có thể đóng kịch được.

Nhưng đột ngột xuất hiện, đột ngột rời đi, khiến Phương Giải cảm thấy trong chuyện này còn bí ẩn cần phải đào móc.

Sau khi người mặc áo trắng rời đi, Phương Giải quay đầu trở lại đại doanh. Binh mã đi theo hắn cũng tự động rút về. Hạng Thanh Ngưu mang theo hai lão đạo sĩ Nhất Khí Quan chạy tới tiếp đón Phương Giải, hỏi thăm vài câu về người mặc áo trắng kia, nhưng Phương Giải căn bản không trả lời được gì.

- Các nàng đâu?

Phương Giải hỏi.

Trầm Khuynh Phiến, Mạt Ngưng Chi, còn có Tang Táp Táp đều chưa quay lại.

- Ba nàng nấp một bên, chắc sắp trở lại rồi.

Hạng Thanh Ngưu trả lời.

Phương Giải gật đầu, thấy ánh mắt mê man của bạch sư, bỗng nhiên trong lòng chấn động. Hắn nghĩ tới một việc, xoay người nhảy lên bạch sư rồi nói:

- Mọi người trở về trước đi!

Bạch sư cảm nhận được tâm ý của hắn, không cần Phương Giải ra lệnh, lập tức xoay người đi về hướng người mặc áo trắng biến mất. Trên vùng đất trống, một tia sáng bay sát mặt đất, trong nháy mắt biến mất không thấy. Hạng Thanh Ngưu nhìn bóng lưng của Phương Giải, thì thào một câu, kỳ quái. Bỗng nhiên nghĩ tới trong ba nữ nhân kia có hai nữ nhân có cái tâm háo thắng còn hơn cả nam nhân, lập tức hiểu ra vì sao Phương Giải lo lắng. Y cũng mang theo hai lão đạo sĩ đuổi theo.

Người mặc áo trắng thoạt nhìn bước đi rất chậm, nhưng mỗi một bước của y đều đi được rất xa. Thoạt nhìn lững thững, nhưng lại nhanh tới khó tin.

Trên trán của Tang Táp Táp đã xuất hiện một tầng mồ hôi mịn. Người kia rõ ràng ở trong tầm mắt, vậy mà đuổi kiểu gì cũng không đuổi kịp. Trong lòng nàng đang rất loạn, không phải vì mệt mỏi, mà là vì một cảm giác không thể nói rõ. Nàng cảm thấy mình nhất định phải đuổi theo người mặc áo trắng kia. Nếu không mình sẽ bỏ qua một chuyện mà không nên bỏ qua.

Thấy nàng đuổi theo, Trầm Khuynh Phiến do dự một lát cũng đuổi theo. Mạt Ngưng Chi vốn không hề động đậy, nhưng không biết vì nhớ ra cái gì đó mà cũng đuổi theo. Ba nữ nhân giống như ba cánh bướm chạy như bay ở vùng hoang dã, khiến người ta phải chú ý.

Mắt thấy bóng lưng của người mặc áo trắng kia càng ngày càng mơ hồ, Tang Táp Táp đặt tay lên miệng, huýt một tiếng sáo. Mấy con hùng ưng đang bay lởn vởn trên bầu trời giống như nhận được lệnh, kêu to một tiếng lập tức lao xuống. Mấy con hùng ưng này rất lớn, cánh mở rộng ra dài tới bốn mét. Không hề nghi ngờ rằng, chúng nó tuyệt đối là bá chủ của vùng trời này.

Tang Táp Táp đợi một con hùng ưng trong đó bay xuống rồi nhảy lên lưng ngồi. Cũng không biết nàng dùng biện pháp gì, dù con hùng ưng này cõng thêm một người nhưng không hề lộ vẻ nặng nề. Đợi Tang Táp Táp đứng vững, hùng ưng phát ra một thanh âm vang dội, vỗ cánh bay lên trời. Mấy con hùng khác bay xung quanh giống như bảo vệ nàng. Cảnh tượng này khiến cho người ta phải rung động.

Trầm Khuynh Phiến ngẩn ra, hơi chậm một chút, thân ảnh màu trắng kia liền biến mất không thấy. Nhưng nàng không buông tha, mà nhìn hùng ưng trên bầu trời, rồi đuổi theo theo hướng của hùng ưng.

Nàng biết Tang Táp Táp chắc là cảm thấy đuổi theo như vậy sẽ không đuổi kịp, cho nên mới gọi hùng ưng giúp đỡ. Tốc độ của hùng ưng không nhanh bằng các nàng, nhưng tầm quan sát xa hơn nhiều, hơn nữa có thể quan sát ở trên không trung, cam đoan người mặc áo trắng kia không biến mất. Phải biết rằng hùng ưng bay ở trên cao còn nhìn thấy con thỏ ở dưới mặt đất, huống chi là một người mặc áo trắng khá nổi bật.

Nhưng cứ đuổi theo như vậy nửa canh giờ, ngay cả bóng dáng của hùng ưng trên bầu trời cũng càng ngày càng nhỏ. Trên trán Trầm Khuynh Phiến đã lấm tấm mồ hôi, phía sau lưng cũng ướt đẫm. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Mạt Ngưng Chi, phát hiện khuôn mặt của nàng ta cũng đã đỏ hồng.





- Quay về đi.

Một thanh âm từ xa xa truyền vào lỗ tai của Tang Táp Táp. Cho dù nàng ở trên không trung, gió thổi vù vù qua tai, nhưng nàng vẫn nghe thấy rõ ràng thanh âm phiêu miểu kia. Thanh âm đó giống như tạo thành một sợi dây phá tan mọi trở ngại tiến vào tai của nàng vậy.

- Mong ngươi dừng lại!

Tang Táp Táp lớn tiếng hô. Với tu vị của nàng, còn chưa thể truyền thanh âm xa như vậy. Từ đó có thể thấy, tu vị của người mặc áo trắng kia vượt xa nàng.

- Ài.

Dường như nàng nghe thấy tiếng thở dài, sau đó nhìn thấy người mặc áo trắng kia dừng lại. Trong lòng Tang Táp Táp vui vẻ, nhẹ nhàng vuốt ve cổ của hùng ưng, hùng ưng này lập tức lao xuống dưới. Cách mặt đất còn vài mét, Tang Táp Táp nhảy xuống, giống như là tiên nữ hạ phàm.

Nàng nhảy xuống rồi tiến lên vài bước, cách người mặc áo trắng vài mét.

- Vì sao cô lại đuổi theo ta?

Người mặc áo trắng không quay đầu lại, bóng dáng cao ngất giống như một ngọn núi tuyết.

- Ta muốn…hỏi ngươi một việc.

- Cô hỏi, nhưng ta chưa chắc có hứng thú trả lời. Sở dĩ ta dừng lại, là vì không muốn con hùng ưng kia mệt chết vì cô. Ngay cả cô cũng đã không khống chế được mình mà làm liên lụy tới con hùng ưng kia. Nếu chẳng may nó chết, có lẽ sẽ khiến những con chim con của nó chết đói.

Tang Táp Táp mặc kệ lý do của y là thật hay giả, nàng chỉ muốn xác định cảm giác khiến cho lòng nàng không thể bình tĩnh kia là thật hay là giả.

- Rốt cuộc…ngươi từ đâu tới?

Nàng hỏi.

Người mặc áo trắng cười cười:

- Sao hôm nay gặp phải toàn người thích hỏi ta câu đấy? Ta từ đâu tới có quan trọng như vậy không?

- Quan trọng!

Tang Táp Táp gật đầu mạnh:

- Phương Giải không kịp phản ứng là vì huynh ấy còn chưa hiểu về Hỗn Độn. Ta hiểu về Hỗn Độn hơn huynh ấy. Bạch sư cảm nhận được sự tồn tại của ngươi, lúc đầu ta tưởng rằng nó kích động và đề phòng. Nhưng về sau ta nhận ra đó là sự bất an, bởi vì có lẽ nó phát hiện ra người quen nào đó.

- Còn bạch sư kia quả thực không tệ.

Nam tử áo trắng quay đầu lại nhìn Tang Táp Táp:

- Động vật luôn có cảm giác linh mẫn hơn con người. Lúc xảy ra thiên tai, con người còn đang mờ mịt vô tri, thì động vật đã có thể cảm nhận được nguy cơ. Có lẽ vì nó cảm thấy ta tương đối nguy hiểm…nếu là vậy, cô không nên đuổi theo ta. Bởi vì nó đã cảm thấy nguy hiểm, mà cô thì không.

- Mong ngươi trả lời vấn đề của ta!

Tang Táp Táp đi về phía trước một bước, nói.

- Tuổi còn trẻ mà đã có tu vị như vậy, thật là khó được, vì sao phải cố chấp? Nếu lại cố chấp nữa, ta sẽ không hạ thủ lưu tình dù cô là nữ.

Nam tử áo trắng trịnh trọng nói, không đùa giỡn chút nào.

- Mong trả lời ta!

Tang Táp Táp lại tiến thêm một bước.

- Thật là một nữ nhân không có đạo lý!

Nam tử áo trắng dường như có chút không vui, tùy tiện vung ống tay áo lên. Nháy mắt, một lực lượng mà Tang Táp Táp không thể kháng cự từ chỗ người mặc áo trắng xông tới. Một cơn lốc xoáy vô hình xoay quanh người nàng. Tang Táp Táp kinh hãi, nhưng dù nàng điều động nội kình thế nào thì cũng không thể thoát khỏi cơn lốc xoáy vô hình này.

- Thế gian này chưa từng có người nào có thể ép buộc ta làm gì, ta muốn làm gì thì làm. Cô đuổi theo ta, ta không để ý tới, là vì hôm nay tâm tình của ta rất tốt, không muốn động sát khí…Ủa…

Y bỗng kêu lên một tiếng, trong mắt xuất hiện ý tứ khác. Sau một tiếng ‘Ủa’ này, Tang Táp Táp lập tức cảm thấy có một cơn gió nhẹ quấn quanh người, không còn sắc bén như lúc trước. Thân thể của nàng chậm rãi hạ xuống, nhưng chỉ trong thoáng chốc, nàng đã bị cơn gió đưa đi trăm mét.

- Cô đi đi, ta không muốn làm tổn thương cô.

Người mặc áo trắng nhìn Tang Táp Táp đầy thâm ý, xoay người muốn đi.

- Mong ngươi trả lời vấn đề của ta!

Tang Táp Táp giống như bị ma nhập, lại vọt lên phía trước. Người mặc áo trắng khẽ nhíu mày, vung ống tay áo về phía sau. Cơn gió lại xuất hiện, lần này nó giống như lao tù nhốt Tang Táp Táp tại chỗ. Mặc kệ nàng xông về hướng nào, cơn gió đều ngăn ở trước mặt.

- Nàng ấy nói ngươi lưu lại!

Đúng lúc này, một kiếm khí sắc bén từ trên trời hạ xuống, giống như một tia chớp giữa trời quang, đánh về phía bóng lưng của người mặc áo trắng. Một kiếm này đơn giản tới cực điểm, không hề phức tạp, nhưng không thiếu mạnh mẽ. Nhìn khắp giang hồ, không có mấy người không chăm chú tiếp đón đạo kiếm khí này.

Trầm Khuynh Phiến mang theo một thân mồ hôi từ đằng xa lướt tới. Lúc một kiếm này xuất ra, nàng còn cách người kia trăm mét.

Lúc nàng hạ xuống bên cạnh Tang Táp Táp, kiếm khí đã tới phía sau người mặc áo trắng.

Nhưng một giây sau, kiếm khí lại biến mất trong không khí.

Rõ ràng đã đâm vào người kia, nhưng người kia lại không có chút phản ứng nào. Trầm Khuynh Phiến trơ mắt nhìn kiếm khí của mình đâm vào lưng người nọ, sau đó biến mất, giống như là bị hút vào. Một giây sau, người mặc áo trắng xoay người, kiếm khí di chuyển trên cánh tay trái của y, sau đó nổi lên lòng bàn tay. Một nội kình hình trường kiếm giãy dụa trong lòng bàn tay của y.

- Kiếm ý đơn thuần, thật không tầm thường.

Bàn tay của người mặc áo trắng hơi di chuyển, kiếm khí đang giãy giụa kia lập tức bị trấn áp, sau đó dần trở nên yên tĩnh. Y búng tay một cái, kiếm khí liền đâm ngược về Trầm Khuynh Phiến. So với kiếm khí lúc trước Trầm Khuynh Phiến thi triển, kiếm khí này nhanh cũng như sắc bén hơn.

Keng một tiếng!

Một thanh trường đao thật lớn xuất hiện, vừa vặn ngăn cản trước người Trầm Khuynh Phiến. Thanh đao và kiếm ý chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng của kim loại. Theo sau đó, Mạt Ngưng Chi dừng lại giữa không trung rồi rơi thẳng tắp xuống. Cùng lúc đó, thanh trường đao vỡ tan, tàn phiến từ nội kình bắn tung téo. Mà kiếm ý kia dường như không bị ngăn cản, tiếp tục bắn về phía trán của Trầm Khuynh Phiến.





Vẫn là kiếm khí vô cùng đơn giản, không hề phức tạo, nhưng lại đủ mạnh cũng như đủ nhanh, cực kỳ khó giải. Trường đao của Mạt Ngưng Chi cũng không ngăn được, nàng bị lực phản chấn làm cho từ không trung rơi xuống. Mà Trầm Khuynh Phiến muốn gắn kết kiếm ý thì đã chậm, muốn trốn tránh cũng đã chậm.

Keng keng!

Như tiếng mũi khoan đâm vào kim loại, xuất hiện ở trước mặt Trầm Khuynh Phiến. Thanh âm này rất chói tai, cho nên khiến cho tai nàng đau đớn như muốn nứt ra.

Một cánh quạt có năm màu xoay tròn ở giữa không trng, không ngừng triệt tiêu kiếm khí hùng mạnh kia. Giống như đâm một ống sắc vào cánh quạt, không chỉ là thanh âm chói tai, mà nguyên khí biến hóa do hai loại công pháp va chạm cũng có thể đánh chết người thường.

Một giây sau.

Phương Giải ôm Mạt Ngưng Chi đang rơi xuống từ không trung rồi xuất hiện bên cạnh Trầm Khuynh Phiến, dùng tay còn lại kéo nàng vào lồng ngực của mình. Rốt cuộc, khí xoáy năm màu và kiếm khí kia đồng thời tan vỡ, nguyên khí thiên địa trong phạm vị mười mét đều rung chuyển.

Sau một lát, Phương Giải dùng Thổ Chi Lực tạo thành bức tường phòng ngự trước bốn người, ánh mắt lạnh căm căm nhìn nam tử áo trắng kia.

- Ngươi ra tay quá độc ác rồi.

Phương Giải thở một hơi rồi nói.

Người mặc áo trắng dường như có chút khó hiểu:

- Ra tay giết người, còn chia ra độc ác và không độc ác?

Phương Giải gật đầu:

- Có đạo lý.

Hắn buông hai nữ nhân ra, sau đó giơ tay ấn vào cơn gió đang nhốt Tang Táp Táp. Có dòng khí màu xanh lưu chuyển trong lòng bàn tay hắn, rất nhanh cắn nuốt cơn gió.

Kết giới.

Nam tử áo trắng trông thấy cảnh này, hai mắt không nhịn được sáng ngời, thật giống như nhìn thấy thứ gì đó rất kỳ quái.

- Tới lượt ta!

Phương Giải nói.

Nam tử áo trắng khẽ nhíu mày:

- Có vẻ như ngươi không giảng đạo lý. Nếu mấy cô nàng này không đuổi theo ta, thì đâu xảy ra chuyện?

Phương Giải đi thẳng về hướng nam tử áo trắng:

- Giảng đạo lý con mẹ nhà ngươi. Các nàng ấy có thể đánh ngươi, nhưng ngươi không được đánh các nàng ấy.

Nam tử áo trắng hơi sửng sốt, nhưng không tức giận. Sau một lúc lâu mới gật đầu:

- Hóa ra là kiểu đạo lý này.
Bình Luận (0)
Comment