Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 778.2

Sắc mặt của nam tử chùm trong áo choàng tái nhợt giống như tờ giấy, mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống khuôn mặt của y. Nếu không phải thân thể của y bị khảm hoàn toàn trong đất, chỉ sợ lúc này y đã xụi lơ rồi. Y nhìn ảo ảnh giữa không trung, trong mắt ngoài sợ hãi ra còn có rung động.

- Ngươi cho rằng ngươi đã nuốt y?

Nam tử áo trắng nhìn về phía người nọ, chậm rãi lắc đầu:

- Mặc dù là bị trọng thương, nhưng tinh thần lực của y vẫn vượt xa ngươi…Sở dĩ ngươi có thể nuốt được y, là vì y nguyện ý để cho ngươi nuốt. Y đã mất đi thân thể, muốn đoạt phách Phương Giải. Nhưng ngươi tới, nuốt tu vị của y, y bị quấy nhiễu không còn cơ hội đoạt phách nữa. Cho nên y gần như không do dự nghĩ tới biện pháp thứ hai, chính là để cho ngươi nuốt.

Nam tử áo trắng lại quay đầu nhìn ảo ảnh đang giãy dụa:

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, không bao lâu nữa, tinh thần lực của ngươi sẽ bị y cắn trả, thân thể của ngươi liền biến thành thân thể mới của y. Ta không cho rằng tham lam là điều xấu. Bất kỳ chuyện gì đều có hai mặt, nhưng lòng tham không đáy thường có kết cục rất thảm.

Nam tử áo trắng xiết chặt tay lại, ảo ảnh kia lập tức phát ra tiếng kêu rên.

- Ngươi vẫn quá coi thường y rồi. Có thể sáng lập ra Phật tông ngàn năm cơ nghiệp, có thể nghĩ ra phương pháp tránh né luân hồi, còn có thể vì tự bảo vệ mình mà chia bản thân ra làm hai, bất kể là lòng tham hay dã tâm, ngươi đều kém xa y. Y đã tính kể cả nghìn năm rồi, ngươi làm sao bằng y được?

Nam tử áo trắng hé miệng, một ngọn lửa màu vàng lập tức phun ra. Ngọn lửa sau khi rời khỏi miệng y, lập tức quấn quanh ảo ảnh kia. Ảo ảnh kia càng thêm giãy dụa kịch liệt, phát ra thanh âm giống như là ống bễ, cực kỳ thê lương.

- Mượn một ngọn lửa, tiễn đưa linh hồn ngươi.

Nam tử áo trắng nhìn ảo ảnh, nói:

- Sống nghìn năm là đủ rồi.

Vài phút sau, ảo ảnh bị ngọn lửa màu vàng đốt sạch. Nhưng tiếng gào thét thê lương kia giống như muốn phá tan tất cả để bay ra ngoài, lại bị một chùm sáng màu trắng ngăn cản.

Mà lúc này, nam tử chùm kín trong áo choàng giống như bị mất ba hồn bảy vía, sợ tới mức run rẩy không ngừng.

- Lần này ta tạm tha cho ngươi

Nam tử áo trắng giơ tay lên trên, nam tử chùm kín trong áo choàng lập tức ngoi lên từ mặt đất. Mất đi mặt đất chống đỡ, y lập tức ngã xuống rồi nôn mửa. Nôn tất cả những thứ trong bụng, mãi tới khi chỉ còn nôn ra nước màu vàng.

Sắc mặt của y cực kỳ khó coi, giống như có thể chết bất kỳ lúc nào.

- Tạ ơn…tạ ơn Chủ tử!

Qua hồi lâu, nam tử chùm trong áo choàng mới chật vật đứng lên, lần nữa quỳ xuống trước người nam tử áo trắng. Y không dám ngẩng đầu nhìn, cũng không biết y còn đang sợ hãi với cái cảnh lúc trước, hay là sợ đối diện với nam tử áo trắng. Thân thể của y vẫn run rẩy kịch liệt.





- Ta muốn nhìn rõ ràng, cho nên cần Phương Giải sống.

Nam tử áo trắng ngẩng đầu, xuyên qua rừng trúc nhìn lên bầu trời:

- Thế gian này rốt cuộc có một loại lực lượng nào đó đang thao túng hay không, tới hiện tại ta vẫn chưa tìm ra được đáp án. Ta muốn nhìn thấy tất cả, nhưng luôn bị biểu hiện giả dối mê hoặc ánh mắt. Phương Giải là Thiên Tuyển, không ai thích hợp hơn hắn giúp ta thấy rõ ràng. Ta muốn hắn còn sống, dựa theo thân phận của Thiên Tuyển để thành công. Sau khi hắn thành công, hoặc là trong quá trình thành công, ta có thể mượn hắn để thấy rõ ràng. Liêu có phải tồn tại một thứ trật tự mà không ai có thể chạm vào hay không.

- Ta không giết ngươi,, không phải vì ngươi không nên chết, mà là vì Phương Giải còn cần ngươi bên cạnh.

Nam tử áo trắng áo trắng nhìn người nọ, nói:

- Dù tham hơn nữa cũng phải có giác ngộ…Phương Giải là quân cờ để ta nhìn thấu bầu trời. Mà ngươi chỉ là quân cờ bên dưới quân cờ kia mà thôi, ngươi hiểu chưa?

- Đã hiểu!

Người nọ vội vàng gật đầu.

- Vừa rồi ngươi hỏi ta, tại sao là Phương Giải mà không phải là người khác.

Nam tử áo trắng trầm mặc một lúc rồi nói:

- Bởi vì hắn là người thích hợp nhất, chỉ đơn giản như vậy.

Nói xong câu đó, nam tử áo trắng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Người nọ vội vàng tránh đường, đợi nam tử áo trắng đi được mấy bước liền không nhịn được hỏi:

- Chủ tử, nếu như Phương Giải hoài nghi ta thì sao?

Nam tử áo trắng quay đầu nhìn y một cái, thản nhiên nói:

- Ta muốn Phương Giải còn sống là vì hắn hữu dụng. Hiện tại ngươi còn sống là vì ngươi còn hữu dụng…

Người nọ run một cái, không dám nói nữa.





Thương thế của Mạt Ngưng Chi không nặng lắm, chỉ là bị lực phản chấn làm cho kinh mạch bế tắc nên mới rơi xuống. Nàng vì cứu Trầm Khuynh Phiến nên ra một đao gấp gáp. Với lại tính cách tự phụ của nàng khiến cho nàng hơi khinh địch. Lần này lực phản kích khiến cho nàng chấn động tới bất tỉnh. Lúc rơi xuống, vừa vặn được Phương Giải tiếp lấy.

May mắn, tốc độ của bạch sư đủ nhanh, mới có thể đuổi kịp các nàng.

Lại nói tiếp, tu vị của ba nữ nhân này đều rất dũng mãnh. Kiếm của Trầm Khuynh Phiến, đao của Mạt Ngưng Chi, cộng thêm tu vị của Tang Táp Táp, nếu ba người này chuẩn bị từ trước rồi liên kết lại, chưa hẳn không ngăn được một đạo kiếm khí kia. Dù sao kiếm khí kia không phải là nội kình của nam tử áo trắng, chỉ là bắn kiếm khí của Trầm Khuynh Phiến trở về mà thôi.

Sau khi trở lại đại doanh, Phương Giải bố trí ổn thỏa cho các nàng. Nghe thân binh nhắc nhở, hắn mới nhớ tới còn phải gặp Đỗ Mục. Phương Giải biết thành Kim An không ngăn cản được Hắc Kỳ Quân, cho nên ngay từ lúc đầu liền biết Đỗ Mục chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.

Trở lại lều lớn, Phương Giải ngồi xuống lệnh cho người gọi Đỗ Mục vào. Vị danh sĩ của thành Kim An này lúc tiến vào sắc mặt rất khó coi. Bởi vì sau khi chạy về y càng nghĩ càng sợ hãi. Lúc ấy sao mình lại ngu ngốc như vậy. Nếu không phải Phương Giải bảo y đi trước, thì có lẽ y đã bị giết rồi.

- Trong thành Kim An có bao nhiêu quân coi giữ?

Phương Giải không cho Đỗ Mục có cơ hội mở miệng trước, liền hỏi thẳng.

- Không dưới ba vạn.

Đỗ Mục hơi sững sờ, sau đó vội vàng trả lời.

Phương Giải ừ một tiếng, chỉ ra ngoài, nói:

- Hôm nay ta không muốn giết người, ngươi đi đi. Sau khi trở về nói với Ninh Hạo, sáng sớm ngày mai Hắc Kỳ Quân bọn ta sẽ công thành, bảo y mang theo ba vạn binh này trông coi cẩn thận vào.

Đỗ Mục cười xấu hổ:

- Công gia…kỳ thực trong thành có chưa tới một vạn binh mã.

Phương Giải có chút không kiên nhẫn, khoát tay nói:

- Sở dĩ bảo ngươi trở về, chỉ là không muốn liên lụy tới người vô tội. Ta không có hứng thú nghe ngươi nói dối. Mặc kệ ngươi chuẩn bị thế nào thì giữ lại trong đầu đi. Hôm nay ta không muốn nói thêm gì nữa. Người đâu, đưa y ra ngoài.

Hai Kiêu Kỵ Giáo tiến vào muốn kéo Đỗ Mục ra ngoài, Đỗ Mục vội vàng cúi người nói:

- Công gia, thành Kim An tuy nhỏ, quân coi giữ tuy ít, nhưng nếu khai chiến, dù chết một binh lính, thì chẳng phải Hắc Kỳ Quân vẫn sẽ tổn thất sao? Nếu có thể giải quyết một cách yên bình, thì dù sao vẫn hơn là máu chảy thành sông.
Bình Luận (0)
Comment