Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc

Chương 1

Quý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc.

Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ.

Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.”

Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.”

Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không.

Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần.

Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.”

Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày.

Không ai làm nàng ta hài lòng!

Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào.

Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói một lời.

Đúng lúc ấy, một tiểu nha đầu da trắng như tuyết, lông mi dài, mắt phượng tiến lên dâng lễ vật.

Tống Vi Hòa vốn đang im lặng, giờ lại bật cười, lên tiếng:

“Núi vẽ tựa chân mày, nước trôi như sóng mắt.”

"Rất tốt!”

Nàng ta cười âm u, chỉ vào nữ tử quỳ giữa hàng và nói.

Từ ma ma vội tiến lên nịnh nọt: "Nương nương quả là tinh mắt.”

Rồi quay sang hỏi nữ tử kia: "Ngươi tên gì?”

Nữ tử run rẩy trả lời: "Dân nữ tên ti tiện là Diễm Tuyết.”

Từ ma ma lại cười: "Có thể được nương nương xem trọng, ngươi đúng là may mắn.”

Diễm Tuyết vô cùng sợ hãi, khóc thành tiếng, quỳ xuống liên tục xin tha.

Càng khóc, Tống Vi Hòa càng thấy phấn khích: "Ma ma ngươi xem, Diễm Tuyết khóc lên giống như búp bê sứ, trắng hồng xinh đẹp!”

Từ ma ma khom người: "Lão nô sẽ mời họa sĩ đến, dùng Diễm Tuyết chế thành tranh mỹ nhân sơn thủy.”

Hai thị nữ già lực lưỡng tiến lên bịt miệng Diễm Tuyết, lôi nàng ra ngoài.

Cách một bức tường, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tống Vi Hòa thoải mái, lười biếng dặn dò: "Sinh thần bản cung chỉ có mấy lễ vật tầm thường này sao? Có gì đáng giá thì dâng hết lên đây?”

Tiếng kêu thảm thiết ngoài kia càng lúc càng cao, người quỳ trong điện run rẩy sợ hãi.

Tống Vi Hòa nheo mắt, lạnh giọng nói: "Nếu để bản cung tự chọn, e không phải chọn đồ đâu.”

Tiếng kêu của Diễm Tuyết dần yếu ớt, không còn sức gào thét.

Nàng đã bị lột da mặt, bị vứt sang một bên, không còn sức để kêu.

Trong điện, không ai dám lên tiếng, càng không ai dám tự tiến cử.

Ngay lúc Tống Vi Hòa sắp hết kiên nhẫn, ta run rẩy quỳ tiến lên, giọng run run:

"Nô…nô tỳ Liên Thấm, đặc biệt vẽ bức “Quan Âm Ngự Tòa”, Quan Âm Đại Sĩ mở mắt, trấn áp mọi tai họa, giúp…giúp nương nương ngủ yên giấc.”

Tống Vi Hòa cười nhạo, đánh giá ta từ trên xuống, như nghe câu chuyện cười:

"Ba năm trước, có người dâng tặng bổn cung một bức "Quan Âm Tọa Liên”, nói rằng nếu Quan Âm mở mắt sẽ gặp ác mộng triền miên.”

Nàng chỉ vào ta, rồi nhìn Từ ma ma: "Các ngươi, rốt cuộc ai thật ai giả?”

Ta cảm thấy rùng mình từng cơn trong lòng.

Ai thật ai giả, rất nhanh sẽ biết.

Ta cẩn thận hỏi: "Bức Quan Âm kia của nương nương có phải nhìn thẳng? Sau khi mở mắt thì bị ánh sáng chiếu vào?”

Tống Vi Hòa nhớ lại một lúc, không đáp, chỉ nhìn ta chằm chằm.

"Nương nương, Quan Âm mở mắt phải đặt ở trong phòng, không để ánh sáng chiếu vào, không dính bụi trần, mới tỏa sáng được muôn đời.” Ta thành kính trả lời.

Nàng ta mỉm cười, giọng nói lạnh lùng:

"Liên Thấm? Nếu tối nay bức "Quan Âm Ngự Tòa” không khiến bản cung yên giấc, ngày mai bản cung sẽ cho ngươi biết hồ sen có thật sự thấm vào lòng như tên ngươi không?”

Ta đi theo Từ ma ma vào nội thất.

Ta cẩn thận lấy bút vẽ ra, đầu bút mịn màng, đầy đặn khác thường.

Bức "Quan Âm Ngự Tòa” là a tỷ tự tay chỉ dạy cho ta, sao ta có thể vẽ không tốt?

Bút lông này, được làm riêng cho ngươi, sao có thể ngủ không ngon?

Bình Luận (0)
Comment