Suốt một đêm, Tống Vi Hòa với hơi thở mong manh, cuối cùng đã tắt thở.
Ta bỗng nhiên bật khóc.
Sau khi a tỷ qua đời, đây là lần đầu tiên ta khóc.
Cho dù những đêm luyện tập “Quan Âm Ngự Tòa” nhạt nhẽo.
Dù lúc chế mê thần hương và nước an thần đau thấu tim gan.
Thậm chí những đêm ngày bước từng bước cẩn thận trong cung.
Ta cũng chưa từng rơi một giọt lệ.
Hôm nay báo được thù lớn, ta không kìm được nước mắt.
Bởi vì a tỷ của ta, không bao giờ… quay về nữa.
Cho dù Tống Vi Hòa đã chết, dù những kẻ hại a tỷ đều đã đền mạng.
Nhưng a tỷ của ta, không bao giờ… ôm ta được nữa.
Một lúc sau, ta thu dọn hành lý.
Đưa lệnh bài xuất cung của Tống Vi Hòa cho Ngọc Kiều và Thanh Lam.
Nhà các nàng còn có phụ mẫu, mau về nhà đoàn tụ đi.
“Vậy ngươi phải làm sao? Không đi cùng bọn ta à?” Thanh Lam lo lắng nói.
Ta cười vỗ tay nàng: “Đừng lo cho ta, a tỷ trước khi đi đã để lại cho ta bản đồ.”
Ta đưa bức “Quan Âm Ngự Tòa” và số hương còn lại cho Hoàng hậu.
Ta biết, nàng cần số hương này để thần không biết quỷ không hay kết liễu Bùi Dục.
Ta lại nhớ tới đêm đầu gặp Hoàng hậu.
Ta cầm bức tranh hoàng cung mà a tỷ vẽ, định tìm xem có chỗ nào có góc tường hay có chuông chó.
Để tiện cho việc ta giết Tống Vi Hòa, sau đó chạy trốn.
Nhưng đúng lúc đụng phải Hoàng hậu nương nương.
Nàng thấy ta không mang vũ khí, nên biết ta không phải thích khách.
Ta thấy không trốn thoát được, nên nói rõ ý định.
Ta đoán Hoàng hậu nương nương hận Tống Vi Hòa hơn cả ta.
“Nàng ta hại bản cung mất đi đứa nhỏ, quả thật đáng chết!” Ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt nàng sâu thăm thẳm, sắc bén.
Từ đó về sau, ta và Hoàng hậu nương nương liên thủ. Bùi Dục không đến cung Thần Dương mấy ngày liên tiếp, đều do Hoàng hậu nương nương nghĩ cách.
Nàng giúp ta báo thù, ta cũng giúp nàng đạt được mục đích.
Bình minh ló dạng, ta bái tạ đại ân của Hoàng hậu nương nương.
Nàng thấp giọng hỏi ta: “Bên ngoài đao kiếm khắp nơi, một cô nương như ngươi, chi bằng ở bên cạnh bản cung làm nữ quan.”
Ta từ chối ý tốt của nương nương.
Bởi vì ta muốn dẫn a tỷ đến nơi sơn thủy hữu tình.
Để nàng ngày ngày vẽ cảnh sông núi.
Khi hoa núi rực rỡ, a tỷ sẽ là người trong tranh.