Tránh Ra Hỗn Đản Tứ Bào Thai

Chương 42.1

Sau khi ăn xong, Tiểu Mỹ được bọn họ dẫn đến ngôi nhà chính.

Cổng lớn mở rộng, hơn hai mươi người hầu vừa thấy bọn họ liền dừng tất cả công việc trong tay, cung kính đứng lên.

-" Các thiếu gia tốt lành." 

-" Quản gia ngươi thông báo với ông nội một tiếng, còn những người khác đều đi xuống đi."  Mẫn đẩy gọng kính lên, ôn hòa ra lệnh.

Một lát sau, chỉ thấy quản gia trên tay đỡ một người đầu tóc bạc trắng đang chống gậy từ trên lầu đi xuống. Tiểu Mỹ khẩn trương đứng lên, cô không quên phép tắc phải tôn trọng người già huống chi cô thấy lão nhân gia trước mặt tóc đã trắng xóa, hành động bất tiện, nhớ đến ông nội của chính mình sự thương nhớ ông lại ùa tới, cô liền đi qua vươn tay đỡ lấy Lão thái gia, khuôn mặt ông có chút lạnh lẽo nhưng lại nhẹ nhàng vuốt tay cô, ngồi xuống đối diện với bốn đứa cháu đích tôn của mình. 

Bốn người đàn ông tức giận đến bốc khói đầu, nếu không phải bị lão nhân gia này nắm thóp, còn có việc bọn hắn sẽ đáp ứng sao, liền đẩy bàn tay đang ở trên bàn tay nhỏ bé của cô, hắn cũng đừng nghĩ rằng trăm năm sau sẽ có người thân, con cháu chăm sóc hắn trước lúc lâm chung. 

Liệt đem người trong lòng kéo vào trong ngực mình, ngược lại Tiểu Mỹ lại cảm thấy không có việc gì, bởi vì cô biết phần lớn người già tính tình đều cổ quái, kì thật cũng giống như tính tình trẻ con thích đùa giỡn 

-" Ông nội, người lại diễn trò gì đây?" Liên cợt nhả hỏi, đồng thời cũng nói ra nghi hoặc của cả bốn người. 

Mơ hồ có thể thấy gân xanh trên trán ông hơi giật giật. 

-" Các ngươi, bốn đứa cháu bất hiếu này ! Ta là bị các ngươi làm cho tức giận tới trúng gió." Lão thái gia phẫn nộ dùng gậy gõ lên sàn nhà.

-" Buổi sáng hôm nay, chúng cháu đến thấy còn thấy người còn khỏe mạnh mà.." Mẫn hướng lão thái gia cười cười -" Hơn nữa, trúng gió, có thể nói chuyện lưu loát như vậy sao?" Mẫn cố ý quay sang ánh mắt nghi hoặc nhìn mọi người.

-" Cháu, cháu, tiểu tử ngu ngốc kia! Muốn muốn làm ta tức chết phải không?"  Lão thái gia tức giận trừng mắt, bộ râu theo đó cũng rung lên, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn thoáng qua chỉ thấy một bộ dáng già nua

-" Cẩn thận đứt mạch máu!" Khuê một bộ dáng duy ngã độc tôn ( không ai ngoài mình), thản nhiên nói, nhìn như đang nhắc nhở, kì thực là ác ý. 

Lão thái gia thấy khổ nhục kế không thực hiện được mà còn bị chọc đến tức gần chết, ném cây gậy xuống, nổi giận đùng đùng đứng lên, chỉ vào mũi bọn họ mắng to: " Đứa cháu hỗn láo! Lời nói ra không phải khiến cho bỏ chạy đến không thấy cả bóng dáng, giờ người đã mang trở lại cũng giấu không cho ta nhìn thấy, tại sao lại như vậy, nghĩ lão già này là xà độc mãnh thú, sẽ nuốt mất đứa bé đó sao?"

-" Không phải xà độc mãnh thú thì cũng đã thành tinh ngàn năm!" Liên nhàm chán nghiêng người, thuận theo lời của  lão nhân gia nhỏ giọng nói.

-" Liên tiểu tử, có phải cháu đối với ông nội ngươi đặc biệt bất mãn không?" Lão nhân gia một phen kéo túm vạt áo Liên, ánh mắt lộ ra hung quang nói. 

Liên rất phối hợp để cho đối phương túm lấy vạt áo mình, còn cố ý để lộ ra áo trong, tốt xấu gì ông nội cũng đã già, cũng không nên để ông tức chết a.

-" Ông nội, người suy nghĩ quá nhiều, không phải chỉ có mấy tháng không trở về thăm ông thôi sao, lão thái gia ngài cũng thù thực dai a."

-" Ngoan, còn biết kêu ta một tiếng ông nội." Lão thái gia vừa lòng mà buông tay.

-" Bốn đứa đã gọi ta một tiếng ông nội thì đừng tùy tiện tìm người khác trở về báo cáo kết quả công tác cho ta."

-" Ông nội, người còn nói thêm câu nữa,sau này chúng cháu sẽ không trở về nơi này." Môi mỏng của Khuê khẽ nhếch, hai mắt tỏa sáng, không lo lắng uy hiếp lão thái gia, một tay anh để trên người Tiểu Mỹ kéo cô vào trong ngực mình hôn xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ cùng buồn bực nhưng không dám phát tán, thật là một bộ dạng xinh đẹp. Khuê vui vẻ tươi cười.

-" Ông nội nếu không muốn tuyệt hậu, thì hãy suy nghĩ làm sao để lấy lòng cháu dâu tương lai thật tốt đi."

-"...Cháu dâu?..." Lão thái gia hơi ngẩn ngơ một lát."Cháu là nói, đây chính là cô bé năm đó..... Không phải các cháu tùy tiện lại đi tìm một người nào đó chứ?"

-" Ông nội người đã đãng trí rồi sao?" Liên bĩu môi, lão thái gia cuối cùng cũng lâm vào tình trạng của người già. 

Lão thái gia hơi ngây ngốc, vành mắt ngấn lệ chăm chú nhìn Tiểu Mỹ.

-" Đứa trẻ nhỏ, trong lòng ông nội tràn đầy mong chờ, trông mòn con mắt a, cuối cùng cũng nhìn thấy được cháu!"

Thân hình gầy gò bổ nhào đến trước mặt Khuê, kéo cánh lấy tay xinh đẹp của Tiểu Mỹ khóc sướt mướt, nước mắt theo từng nếp nhăn trên khuôn mặt già nua chảy xuống. Gân xanh trên trán Khuê nổi lên nắm lấy bàn tay của Tiểu Mỹ, thật vất vả mới đem tay của cô rút về.

-" Này... Đây rốt cuộc là tình huống gì!" Lúc nào thì cô đã biến thành cháu dâu tương lai rồi?! Tiểu Mỹ thật sự bị lão thái gia làm cho hồ đồ rồi.

-" Ô ô... Chắt a.... Đứa chắt bảo bối của ta..." Nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của ba đứa cháu còn lại kia, ông đành quay lại ghế sa lông ngồi. Tiểu Mỹ nghi hoặc nhìn bọn họ.

-" Ông nội muốn ôm chắt đến điên rồi, không cần để ý tới ông." Liệt hướng Tiểu Mỹ tươi cười trấn an.

-" Nga!" Kia cháu dâu hẳn là cũng nên vì lão gia gia đáng thương quan tâm chút, không cần thật sao, Tiểu Mỹ trước nghĩ sau liền nhận định.

-" Người, ông đã nhìn thấy, nói cũng nói xong, không có việc gì chúng cháu liền trở về, ông tự chăm sóc thân thể cho tốt!" Khuê dẫn Tiểu Mỹ đi ra ngoài cửa nhà chính. Ba người khác cũng đi ra ngoài theo. Lão thái gia đột nhiên duỗi tay nắm lấy quần Mẫn, ngoắc anh lại gần.

-" Lúc nào ta mới có thể ôm thằng cu chắt?"

-" Ông nội, cái này, người đừng hỏi chúng cháu nữa, nếu vật nhỏ đã không muốn sinh, thì bốn anh em chúng cháu vẫn sẽ lấy cô ấy.".....
Bình Luận (0)
Comment