Tránh Sủng

Chương 14

Từ Ngôi Sao đi ra, sắc trời đã tối mịt, Thời Thiên đứng ở ven đường rất lâu mới gọi được taxi, cậu vừa lên xe báo chỗ mình ở liền tràn ngập ủ rũ dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, mệt mỏi khoát một cánh tay lên che trán.

Cuộc giao dịch với Cổ Thần Hoán tạo thành áp lực lớn, cậu đồng ý không phải vì đối với ích của giao dịch cảm thấy có hứng thú, mà do Thời Thiên biết, hậu quả khi từ chối Cổ Thần Hoán cậu gánh không nổi.

Thời Thiên cơ hồ có thể khẳng định, Cổ Thần Hoán sẽ lợi dụng một tháng kế tiếp này để tính kế trả thù, nhưng cậu đồng thời cũng rất nghi hoặc, dùng thực lực hiện tại của Cổ Thần Hoán, tùy tiện động một đầu ngón tay cũng có thể khiến cậu sống không bằng chết, nếu như muốn trả thù cậu vì chuyện năm đó thì cần gì phải phiền phức như vậy.

Thời Thiên biết, không thể đem suy nghĩ của mình đẩy vào góc chết, như vậy sẽ chỉ làm chính mình đối với những nhân tố không rõ trong cuộc sống nảy sinh sợ hãi mà lùi bước, so với lo sợ chuyện sắp xảy ra, còn không bằng nghĩ chấn chỉnh lại mình như thế nào.

Trở lại nhà trọ, Thời Thiên bắt đầu lên máy tính soạn nội dung hợp đồng, cậu mặc dù không có đầu óc kinh doanh, nhưng cũng biết cách để tự bảo vệ mình, cho nên theo như nội dung hiệp nghị, Cổ Thần Hoán dù không mất gì nhưng cũng chiếm được của Thời Thiên bất kỳ tiện nghi, tất cả những lỗ hổng Cổ Thần Hoán có thể dựa vào đó ngấm ngầm đùa bỡn, Thời Thiên đều tìm ra chỉnh sửa cải cách, mãi đến khi xác định phần thỏa thuận này sẽ không tạo nên uy hiếp đối với mình.

Hơn ba giờ sáng Thời Thiên mới ngủ,lúc này cậu đã không còn việc làm cho nên đơn giản tắt chuông di động, ngủ một giấc thật sảng khoái. Công việc của cậu trong tháng tới chỉ là ngồi chờ chỉ thị của Cổ Thần Hoán, thông báo tham gia các loại yến hội, còn thu nhập, chính là lệ phí di chuyển.

Suy nghĩ kỹ một chút, kỳ thực chuyện này cũng không tồi, đối với Thời Thiên mà nói như tìm được công việc mới, thời gian ngắn tiền lương cao. Ngoại trừ có hơi nguy hiểm, còn những mặt khác đương nhiên rất tốt.

Ngủ một giấc không biết bao lâu, Thời Thiên lười biếng từ trên giường ngồi dậy, đầu tiên là chậm rãi xoay người, sau đó đưa tay xoa xoa đôi mắt ngái ngủ.

Đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng Thời Thiên thình lình cả kinh, huyết dịch toàn thân đình chỉ lưu động, giây sau, cậu như bị điện giật, như con nhím nhỏ mình đầy gai nhọn.

Nam nhân đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, Cổ Thần Hoán!

"Cổ Thần Hoán!! Anh.... Anh... " Thời Thiên đứng trên giường chỉ vào Cổ Thần Hoán, tay vì tức giận mà run rẩy, cậu hét lớn, "Con mẹ nó anh là biến thái sao?"

Mới vừa tỉnh ngủ, não hoạt động vô cùng chậm, cho nên hết thảy hành động đều ở trạng thái bản năng nguyên thuỷ nhất, mặc cho Thời Thiên tận lực khống chế, cũng không cách nào giữ mình tỉnh táo.

Trong lúc cậu ngủ say, Cổ Thần Hoán, nam nguy hiểm cậu luôn đề phòng vô thanh vô tức ngồi bên giường!

"Cậu vẫn gắt ngủ như vậy." Cổ Thần Hoán nghiêng mặt, nhìn Thời Thiên đứng trên giường lồng ngực kịch liệt phập phồng, tựa tiếu phi tiếu gằn giọng, "Nếu là bốn năm trước, hẳn cậu sẽ tát tôi một cái đi."

"Cổ Thần Hoán!!" Thời Thiên cơ hồ rống lên, chuyện này cùng với khí sắc rời giường không chút quan hệ, vừa tỉnh ngủ liền thấy một nhân vật nguy hiểm ngồi bên giường nhìn mình, là ai cũng không thể bình tĩnh, Thời Thiên nghiến răng, "Anh biết tôi có thể tố cáo anh lén xông vào nhà dân hay không?"

"Lén xông vào nhà dân?" Cổ Thần Hoán như nghe được chuyện cười, tiếu thanh âm lãnh thoát khỏi môi, không nhanh không chậm nói, "Cậu có thể báo cảnh sát, mấy năm qua tôi không ít lần phải đối mặt với họ, so với địch nhân trên thương trường, những kẻ này dễ đối phó hơn nhiều."

Thời Thiên đột nhiên nhắm mắt lại, đặt một tay lên ngực, ba giây sau, hai mắt một lần nữa mở ra, sự giận dữ dưới đáy mắt đã không còn dấu vết, hô hấp không còn gấp gáp như trước.

"Bình tĩnh?" Cổ Thần Hoán hơi nhướng mày, âm tiếu nhìn Thời Thiên, "Thật nhanh."

Thời Thiên không nói gì, cậu yên lặng xuống giường, mang theo quần áo vào phòng tắm, không quay đầu lại nói, "Không cần biết anh tìm tôi có chuyện gì, chờ tôi thay quần áo rửa mặt xong, chúng ta đến phòng khách nói chuyện."

"Tôi ngồi đây đã một tiếng, không tiếc mấy phút này, cho nên, cứ từ từ."

Giọng Cổ Thần Hoán có chút lười biếng nhẹ như mây gió, nhưng lại làm Thời Thiên cứng đờ, lạnh lẽo xông vào thân thể, cậu khó có thể tin, nam nhân này cư nhiên lại ngồi bên giường gần một canh giờ lúc cậu ngủ say.

Còn chính cậu lại không hề hay biết, hơn nữa, lại không chút phòng bị!

Thời Thiên biết, đây là Cổ Thần Hoán nhắc nhở cậu, hắn muốn nói, hắn có thể thoải mái mở cánh cửa mà rõ ràng cậu đã tự tay khóa chặt, có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện dưới thời điểm cậu không phòng bị, vô luận trốn sau bức tường cứng rắn cỡ nào, hắn cũng có thể ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, lấy mạng cậu!

Tóm lại, hắn không chế tất cả!

Rửa mặt mặc quần áo tử tế xong, Thời Thiên đến phòng khách, Cổ Thần Hoán ngồi dựa trên ghế salon, thân thể tráng kiện tản ra mùi vị nguy hiểm mà ưu nhã, mày kiếm khinh thư làm cho sắc mặt không quá nghiêm khắc, chỉ có đôi mắt vẫn thần bí u lãnh như trước.

"Cổ lão bản là người cảnh giác, hẳn là không uống đồ không đảm bảo an toàn, cho nên tôi sẽ không rót nước mời ngài." Thời Thiên không ngồi, cậu khoanh tay đứng đối diện cách Cổ Thần Hoán hai, ba mét, nhẫn nhịn sự tức giận trong lòng, mặt không thay đổi, "Vậy nên, vào thẳng vấn đề."

"Tôi chỉ muốn tới hỏi cậu hiệp nghị kia kia chuẩn bị thế nào rồi?" Cổ Thần Hoán nhàn nhạt nói, "Đối với chuyện ký kết, tôi luôn rất coi trọng."

Thời Thiên suýt nữa không nhịn được mắng một tiếng, nam nhân này như tên trộm xông vào nhà của mình, lại lấy một lý do buồn cười như vậy.

"Tôi nói thời gian thương lượng là hai giờ chiều, hiện tại bất quá mới... " Thời Thiên một bên phẫn nộ nói, một bên theo bản năng liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, đầu óc nhất thời u mê, tiếng nói chuyện đột ngột dừng lại, bởi vì, bây giờ đã là hơn ba giờ chiều.

Thời Thiên sắc mặt khó coi lạnh lùng nói, "Để tôi đem thỏa thuận trong máy tính in ra đã, anh.... "

"Không cần." Cổ Thần Hoán đột nhiên ngắt lời, "Trước khi cậu tỉnh, tôi đã sai người download dữ liệu trong máy tính của cậu, đã in rồi."

"Các người động vào đồ của tôi?" Thời Thiên nắm chặt tay, nghiến răng tức giận nói, "Cổ Thần Hoán, đây là nhà của tôi, không phải của anh."

"Ký thỏa thuận đi." Cổ Thần Hoán nhẹ giọng cắt lời, "Khi nào có buổi tiệc cần cậu tôi sẽ báo, cậu mau chóng ký thỏa thuận, tôi sẽ nói cậu cần phải làm những gì."

Bàn tay nắm chặt mở ra, Thời Thiên trầm giọng hung hăng nói, "Hảo! Tôi đây liền ký!"

Cổ Thần Hoán lấy ra thỏa thuận, rất lưu loát ký lên, Thời Thiên sau khi xác định hiệp nghị kia quả thật từ máy tính của mình cũng nhanh chóng ký vào.

Hai người cẩn thận lấy bản của mình, Cổ Thần Hoán sau khi đơn giản yêu cầu vài câu cũng không tiếp tục ở lại, thậm chí còn không nói một câu phí lời, quay người tiêu sái đi về phía cửa, Thời Thiên không chú ý đến nụ cười nham hiểm treo trên môi hắn.

"Hi vọng Cổ lão bản lần sau đại giá quang lâm, có thể gõ cửa."

Cổ Thần Hoán dừng chân nhưng không quay đầu, thanh âm lộ ra mấy phần tiếu ý hài hước, "Chuyện này chỉ có thể trách cậu không đóng chặt cửa phòng."

___

Màn đêm buông xuống là khoảng thời gian nghỉ ngơi, Cổ Thần Hoán không đi xã giao, cũng không lập tức lên giường ngủ, hắn ngồi trong thư phòng, hai tay vòng trước ngực dựa trên ghế, thản nhiên nhìn hình ảnh trên màn hình vi tính trước mặt.

Trong hình, Thời Thiên cật lực đẩy một cái tủ lớn chặn cửa phòng, sau khi hoàn thành, lại đem vật nặng có thể cầm lấy trong phòng toàn bộ đặt lên mặt tủ, sau khi xác định rất khó đẩy cửa từ bên ngoài, Thời Thiên mới chậm rãi bò lên giường, nằm được năm phút lại bật dậy như nhớ ra cái gì, cậu vội vã đi đến trước cửa sổ, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đóng cửa rồi khóa lại.

Nhìn Thời Thiên như vậy, Cổ Thần Hoán không nhịn được cười lạnh thành tiếng.

Ban ngày, hắn lắp rất nhiều máy thu hình trong nhà nam nhân, cuối cùng thấy được mặt chân thật nhất của cậu.

Cậu thanh lãnh kiêu ngạo đối diện với hắn, bình tĩnh không sợ, kỳ thực cậu chỉ như thuyền con trôi trong biển lớn, không có bất kỳ cảm giác an toàn.

Cổ Thần Hoán nở nụ cười, Thời Thiên như vậy, tham gia trò chơi này, tuyệt đối sẽ thất bại đến rối tinh rối mù.

Cổ Thần Hoán đóng máy, trở lại nghỉ ngơi, đêm đó, hắn ngủ đặc biệt thoải mái.

___________
Bình Luận (0)
Comment