Tránh Sủng

Chương 17

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Yến hội mà Cổ Thần Hoán mang Thời Thiên đến là do Nguyên Thường Diệu, chủ tịch của chuỗi cửa hàng trang sức sở hữu tài sản khổng lồ ở K thị, tổ chức làm lễ tẩy trần cho con trai Nguyên Hiên vừa du học nước ngoài trở về. Sinh ý của Nguyên gia trải rộng khắp thế giới, tài sản kinh người, cho nên Nguyên gia trong giới kinh doanh rất có uy vọng, một hồi hào yến, lại thành nơi tu tập của các thương gia thành danh.

Bữa tiệc được cử hành trên một chiếc du thuyền sang trọng, lúc này ở bến cảng đã có một khoảng đất rộng xếp đầy những chiếc xe có giá trị, phục vụ nghênh tiếp khách mời trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn đỡ các quý phụ thân nam* lần lượt xuống xe.

(*phụ nữ quý phái đàn ông lịch thiệp)

Xe vừa nhập cảng, Thời Thiên liền nhìn thấy chiếc du thuyền lộng lẫy phía xa, ngày chưa tắt hẳn, trên du thuyền đã rọi sáng luồng quang sắc xa hoa vô tận, có chút, chói mắt.

Thời Thiên sớm đã quên lần cuối cùng mình tham gia hào yến cao cấp như vậy là khi nào, bốn năm bận rộn đem những hồi ức lúc còn là thiếu gia của cậu triệt để tiêu tán, bốn năm qua cậu tận lực nhắc bản thân quên đi những giây phút huy hoàng, bởi mỗi lần mỏi mệt nhớ tới, đáy lòng lại nổi lên nồng đậm đắng chát, cậu tỏ vẻ như không bận tâm, kỳ thực, tâm, lại đau đớn không thôi.

Kiên trì bốn năm, cảm giác thống khổ cũng dần tê dại, Thời Thiên rõ ràng, bình dân chính là bình dân, một con khổng tước bị rút hết lông nếu không nhìn thẳng vào thân phận của chính mình mà giương cánh khoe khoang, trong mắt người đời cũng chỉ có xấu xí.

Thoáng nhìn mạt đau buồn dưới đáy mắt Thời Thiên, Cổ Thần Hoán nhếch miệng, âm hiểm cười nói, "Có phải đột nhiên cảm thấy mình cách xã hội thượng lưu rất xa?"

Thời Thiên biết mình không cẩn thận đem thương cảm trong lòng hiện lên mặt, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói sang chuyện khác, "Sao anh không đem theo tài xế? Tự mình lái xe sẽ hạ thấp thân phận của anh, hơn nữa chiếc xe này so với những xe khác ở đây có vẻ như cũng chỉ là hạng thường, chỉ cần thu nhập từ Ngôi Sao cũng đủ để anh sở hữu chiếc xe giá trị ngàn vạn rồi."

"Người dựa vào xe mà quyết định thân phận của tôi sẽ không chủ động tới gần tôi, cũng không đáng để tôi giao hảo, cho nên tôi không để ý xe của mình là loại gì." Cổ Thần Hoán mặt không thay đổi nhìn phía trước, "Về phần tại sao tôi muốn tự mình lái xe, rất đơn giản, tâm huyết dâng trào."

Thời Thiên không tiếp tục lên tiếng, cậu cau mày, thầm thì trong miệng một câu, chẳng hiểu ra sao.

Đến bây giờ, Thời Thiên vẫn không rõ Cổ Thần Hoán gốc gác, cậu lên mạng tìm một vòng các thương nhân ở K thị nhưng không thấy tên Cổ Thần Hoán, cho nên cậu không hiểu Cổ Thần Hoán dựa vào cái gì mà có thể khiến Vạn Quyết Lương cung kính như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thời Thiên cảm thấy chỉ có một khả năng, đó chính là thế lực Cổ Thần Hoán ở hắc đạo đã đủ để giới thương nhân bạch đạo run rẩy hoảng hốt.

Thị giả giúp Cổ Thần Hoán mở cửa xe, Cổ Thần Hoán sau khi xuống liền đi sang bên Thời Thiên, lịch sự giúp cậu mở cửa, Thời Thiên phối hợp xuống xe, rất tự nhiên kéo tay Cổ Thần Hoán, khuôn mặt lạnh lẽo anh tuấn thoáng chốc nhu cười như gió, cậu nhìn Cổ Thần Hoán, thanh âm phi thường nhu hòa, "Đi thôi, Thần Hoán."

Thời Thiên nói xong liền quay đầu nhìn phía trước, cậu không nhìn thấy sau khi mình vừa dứt lời, đáy mắt bình tĩnh của Cổ Thần Hoán rất rõ ràng xao động.

"Cậu học rất nhanh." Cổ Thần Hoán bước chân vững vàng sóng vai Thời Thiên đi về phía trước.

"Là tôi giả bộ rất giống."

"Thật sự? Vậy xem ra tôi nhờ cậu làm bạn nhảy là tìm đúng người."

Trên du thuyền đại sảnh cùng boong tàu thông với nhau, từ trong ra ngoài đều xa hoa đến cực điểm, Thời Thiên kéo tay Cổ Thần Hoán ung dung đi vào dòng người, tao nhã, thân sĩ, mặc dù đã cách bốn năm, nhưng đối phó với loại hoàn cảnh này, Thời Thiên vẫn tính là thuận buồm xuôi gió.

"Đây không phải là Cổ lão bản hay sao? Ha ha, thật khéo a, gặp lại ngài rồi."

Người đầu tiên chào đón hai người là Vạn Quyết Lương, gã so với bất cứ ai đều biết rõ năng lực của Cổ Thần Hoán có bao nhiêu lớn nhỏ, cho nên so với người khác lại càng tiếp đãi ân cần.

"Vạn đổng." Cổ Thần Hoán khách sáo đáp lại một câu.

"Cậu... Cậu là người đêm đó... " Vạn Quyết Lương khó tin lắp bắp, tuy rằng hôm đó Thời Thiên tận lực bôi xấu mặt mình, nhưng nhìn đường nét ngũ quan, Vạn Quyết Lương liếc mắt cũng nhận ra nam nhân bên cạnh Cổ Thần Hoán chính là Thời Thiên.

"Cậu ấy là người yêu của tôi." Cổ Thần Hoán vừa dứt lời, không chỉ có Vạn Quyết Lương kinh ngạc, mà ngay cả Thời Thiên cũng hoài nghi chính mình nghe lầm, bởi hai người đã thương lượng kỹ càng, cậu tình nhân của hắn, không phải người yêu.

Hai chữ "tình nhân" này, có vô số xấu hổ cùng nhục nhã, Thời Thiên vẫn luôn cảm thấy đây cũng là một loại phương thức nhục nhã của hắn, trước mặt người khác nói cậu chỉ là tình nhân, như vậy liền có thể đả kích tự tôn của cậu, Thời Thiên cũng đã chuẩn bị xong tinh thần bị hắn đùa giỡn, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, Cổ Thần Hoán giới thiệu cậu không phải tình nhân, mà là người yêu.

Người yêu, là quang minh chính đại.

Dùng Cổ Thần Hoán tính tình, hẳn là sẽ không bảo hộ cậu như thế mới đúng!

"Vậy sao? Người yêu Cổ lão bản cũng thật tuấn tú a." Vạn Quyết Lương mang tiếng là lão Khương, rất nhanh lại khôi phục biểu tình nồng nhiệt khen ngợi Thời Thiên, bất quá lời khen này là thật tâm, ít nhất trong mắt người yêu thích nam sắc như Vạn Quyết Lương, Thời Thiên tuyệt đối là cực phẩm.

Vạn Quyết Lương đi rồi, Thời Thiên mới quay sang nhìn Cổ Thần Hoán, "Cổ Thần Hoán, tôi ngày càng nhìn không thấu được anh."

"Là do cậu nghĩ tôi quá phức tạp." Cổ Thần Hoán cười khẽ, "Là người đều sẽ thay đổi, tôi hiện tại nắm giữ mọi thứ, cho nên không muốn canh cánh chuyện trước kia trong lòng."

"Lời này rất khó khiến người khác tin tưởng! Dù sao chính anh cũng đã nói, anh sẽ không thay đổi cái nhìn về tôi."

"Nhưng tôi cũng nói, là người đều sẽ thay đổi."

Thời Thiên nhìn chăm chú vào mắt Cổ Thần Hoán, thần sắc phức tạp, "Cổ Thần Hoán, anh bây giờ làm tôi cảm thấy rất quỷ dị."

Thậm chí là đáng sợ.

____

Nguyên Thường Diệu trước khi yến hội bắt đầu có nói vài câu với quan khách, nhưng con trai của ông ta lại kiêu căng không xuất hiện lấy một lần.

Con cưng của giới kinh doanh sau năm sáu năm sinh hoạt ở nước ngoài lớn lên trông như thế nào, các tân khách đều rất chờ mong, Nguyên Thường Diệu nói với mọi người con trai ông đang trên đường đến, chờ thêm lát nữa sẽ đi chúc rượu bồi tội từng người.

Người khác không biết, nhưng Nguyên Thường Diệu lại rất rõ ràng con trai của mình chính là ma đầu chuyển thế, cũng là đại diện của đám phú nhị đại tính cách ác liệt, trên dưới Nguyên gia, ngoại trừ lão gia tử đã mất, không ai quản được hắn. Nguyên Thường Diện muốn thông qua hào yến lần này tìm người yêu cho con trai, vô luận nam nữ, chỉ cần hắn thích, chỉ cần hắn nguyện ý vì người đó mà thu liễm tính tình, Nguyên Thường Diệp đều sẽ cực độ vui sướng mà lập tức thắp nhang cảm tạ Nguyên gia lão tổ tông.
Bình Luận (0)
Comment