Edit: Phương Vũ LustLeviathan"Cậu có tâm tư ra đây uống rượu, chi bằng để dành chút tinh lực đó mà nghĩ cách trả mười vạn kia đi." Dư Thặng khẽ cười nhìn Thời Thiên.
Vừa dứt lời, điện thoại Dư Thặng vang lên,khi thấy rõ người gọi tới là Cổ Thần Hoán, y không khỏi sửng sốt, bởi vì Cổ Thần Hoán cũng đang ngồi ở đây, cho nên hắn gọi điện thoại tới, hiển nhiên là vì muốn nghe được cuộc nói chuyện giữa y và Thời Thiên.
Dư Thặng bất động thanh sắc bắt máy, sau đó làm như không có gì xảy ra cầm điện thoại hướng xuống đất để đảm bảo Cổ Thần Hoán ở đầu bên kia có thể nghe rõ tiếng nói của Thời Thiên.
Thời Thiên tự rót cho mình một ly rượu, cậu uống một ngụm rồi cười nhạt, "Vậy còn anh? Không bồi tiếp Cổ Thần Hoán mà lại chạy tới đây gây sự với tôi."
"Tôi không biết cậu đang nói cái gì." Dư Thặng thản nhiên nhún vai, cười nói, "Là tự cậu thà bồi thường mười vạn cũng không muốn quỳ xuống, không ai bắt ép."
Thời Thiên đặt ly rượu xuống, lạnh giọng, "Dư Thặng, tôi không muốn vòng vo với anh, chuyện vừa rồi là ý của anh hay là mệnh lệnh của Cổ Thần Hoán?"
"Vẫn là câu nói kia, tôi không hiểu cậu nói cái gì."
Cổ Thần Hoán đangngồi cách đó không xa, bởi vì không biết hắn muốn nghe cái gì, cho nên Dư Thặng không dám trả lời câu hỏi của Thời Thiên, chỉ có thể giả vờ như cái gì cũng không biết.
"Vậy xem ra là chủ ý của anh." Thời Thiên nhàn nhạt nói.
Thời Thiên suy đoán rất đơn giản, dùng tính tình cáo mượn oai hùng của Dư Thặng, nếu lần này đến gây khó dễ là mệnh lệnh của Cổ Thần Hoán, y nhất định sẽ ở trước mặt cậu trắng trợn diễu võ dương oai, căn bản sẽ không làm bộ vô tội như vừa rồi, dù sao Cổ Thần Hoán cũng từng nói hai người đã thanh toán xong, tuy mức độ tin cậy của câu nói đó chỉ là con số không, nhưng ít ra cũng có thể xác định rằng Cổ Thần Hoán sẽ không cho ai mượn danh hào của mình để đi đối phó với cậu.
Nếu là chủ ý của Dư Thặng, vậy thì dễ ứng phó rồi.
Kỳ thực Thời Thiên không biết, Cổ Thần Hoán để cho Dư Thặng xuất hiện trước mặt cậu, chính là vì muốn làm cho Thời Thiên theo bản năng có suy nghĩ rằng đây là chủ ý của Dư Thặng chứ không phải của hắn, cho nên hắn coi như vẫn tuân thủ theo cam kết hai người đã thanh toán xong.
"Là tôi thì sao? Mà không phải tôi thì sao? Thời Thiên, vẫn là câu nói kia, cậu nên suy nghĩ làm sao trả được mười vạn tệ kia đi."
"Dư Thặng, tôi biết anh hận tôi vì chuyện bốn năm trước." Thời Thiên quay đầu nhìn Dư Tặng, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, "Tôi biết, chỉ cần tôi chưa chết, anh tuyệt đối sẽ không buông tha."
Dư Thặng cười khinh miệt, không trả lời, nếu không phải vì Cổ Thần Hoán đang nghe, y đương nhiên không thể bảo trì biểu tình hòa nhã như hiện tại.
Thấy Dư Thặng cười lạnh không nói, Thời Thiên dần dần thu lại tầm mắt lạnh lẽo, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, bàn tay đang đặt trên đùi không cam lòng nắm chặt, "Chuyện của cha tôi, anh cũng nên biết." Giọng Thời Thiên rất nhẹ, hàng mi rủ xuống, "Ngày kia ông ấy phẫu thuật, sau khi phẫu thuật còn phải trải qua hai, ba ngày nguy hiểm, trước sau gộp lại, đại khái phải mất đến bốn, năm ngày."
Dư Thặng không hiểu cau mày, "Phẫu thuật? Cậu lấy đâu ra tiền phẫu thuật cho Thời Việt Nam?"
Không chỉ Dư Thặng, cả Cổ Thần Hoán ngồi cách đó không xa nghe Thời Thiên nói vậy cũng nhíu mày, hắn vẫn luôn lệnh cho Chu Khảm phái người giám sát Thời Thiên,căn bản không hề phát hiện ra Thời Thiên có cách gì để kiếm được số tiền lớn đến vậy, ba ngày nay, thu nhập duy nhất của Thời Thiên chính là từ quán bar nhỏ này.
Cổ Thần Hoán nghi hoặc, cũng có chút nôn nóng, bởi vì nếu như Thời Thiên lo được chi phí phẫu thuật cho Thời Việt Nam, vậy toàn bộ kế hoạch tiếp theo của hắn đều ngâm ngước.
Kỳ thực hắn hoàn toàn có thể trực tiếp dùng tính mạng của Thời Việt Nam để bức Thời Thiên khuất phục mình, nhưng chuyện này đem tới cho Cổ Thần Hoán cảm giác thất bại quá lớn, thứ mà hắn mong muốn chính là Thời Thiên cam tâm tình nguyện đến van cầu hắn.
"Đấy là việc của tôi." Thời Thiên nhàn nhạt nói, "Tôi chỉ muốn nói, nếu anh để tôi bình an vô sự trong năm ngày, sau khi cha tôi vượt qua giai đoạn nguy hiểm tôi sẽ chủ động đến tìm anh, lúc đó mặc anh xử trí, quỳ xuống cũng được, tát tôi cũng được, thậm chí đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không phản kháng."
Dư Thặng bị Thời Thiên nói đến choáng váng, sau khi hoàn hồn, chợt nhớ ra điện thoại vẫn đang duy trì cuộc gọi với Cổ Thần Hoán, y mất tự nhiên cười gượng, "Tôi sao có khả năng làm những chuyện như vậy với cậu, yên tâm, thời gian của tôi đều dùng để chăm sóc Thần ca, không thừa tinh lực làm mấy thứ vô bổ."
"Tôi biết Cổ Thần Hoán sẽ không bỏ qua, tôi không biết hắn ta còn nghĩ ra được thủ đoạn nào nữa, cũng không hiểu tại sao anh đột nhiên giả vờ lương thiện, nhưng hy vọng anh có thể chuyển lời đến hắn giúp tôi, chờ đến khi tôi lo xong mọi chuyện cho cha, mạng cùng tôn nghiêm của tôi, mặc hắn giẫm đạp."
Cổ Thần Hoán vẫn luôn nhìn chăm chú vào mắt Thời Thiên, con ngươi an tĩnh sáng bóng như ngọc không có bất kì yếu đuối khuất phục, thời điểm cậu nói ra những lời từ bỏ mọi phản kháng, hỏa diễm kiên cường trong đáy mắt càng bùng lên mạnh mẽ.
Đây... không phải là điều Cổ Thần Hoán mong muốn.
"Đừng tưởng rằng nói vậy là cậu không cần phải trả mười vạn tệ kia, Thời Thiên, nếu như cậu có tiền, tôi khuyên cậu nên trả hết cho xong đi, bằng không ca phẫu thuận của cha cậu chưa chắc sẽ được tiến hành thuận lợi vậy đâu."
Thời Thiên rút tiền đặt lên bàn, sau đó đứng dậy, cậu quay người bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn Dư Thặng, "Mười vạn tệ? Mười vạn tệ nào cơ?"
"Thời Thiên, đừng tưởng giả vờ không biết là có thể trốn, cậu cũng đừng quên, trên bản thỏa thuận đó có chữ ký chính tay cậu viết."
"Thật thế à?" Thời Thiên cong lên khóe môi, hơi nhíu mày, "Sao tôi không nhớ rõ."
Dư Thặng cười lạnh, y ra lệnh cho một nhân viên phục vụ đi gọi giám đốc lấy bản thỏa thuận Thời Thiên đã kí, sau khi mang tới, Dư Thặng giơ bản thỏa thuận ra trước mặt Thời Thiên, "Nhìn cho rõ chữ ký đi! Giờ biết ai là người đã ký nó chưa?"
"Nhìn rõ rồi." Thời Thiên cười khẽ, "Nhưng tôi không hiểu, cái này có liên quan gì đến Thời Thiên tôi?"
Thái độ thờ ơ của Thời Thiên khiến Dư Thặng có dự cảm xấu, y cau mày vội vàng xem lại nội dung ghi trên giấy, phát hiện trên đó viết dúng như những gì mình nghĩ, Dư Thặng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy chữ ký trên góc bên phải, y trợn to mắt, cất giọng khó tin, "Sao lại là Dương... Dương Thiên? Tại sao lại như vậy?"
"Quên chưa nói cho anh biết, khi giám đốc nhận tôi vào làm, tôi dùng cái nên Dương Thiên này." Thái độ của Thời Thiên mang theo vẻ chân thành đến trào phúng, "Thực xin lỗi đã nói dối, bởi vì tên thật của tôi là Thời Thiên."
Nói xong, Thời Thiên đút tay vào túi áo khoác, cậu vừa mới xoay gót chuẩn bị rời đi lại đột nhiên quay đầu nhìn Dư Thặng còn đang khiếp sợ, thanh âm miễn cưỡng, "Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một câu, lấy tiền của Cổ Thần Hoán ăn uống hưởng thụ là được rồi, đừng tiêu tốn tình cảm trên người hắn ta dù chỉ là một chút, người như hắn căn bản không thích hợp để yêu, bất quá nói đi cũng phải nói lại, trên đời này, ngoại trừ người mẹ đã qua đời, cũng chẳng có ai thật tâm yêu hắn, ngẫm lại, hắn cũng thật đáng thương." Ít nhất, Thời Thiên cậu còn có một người cha.
Dứt lời, Thời Thiên không quay đầu bước thẳng ra khỏi quán bar, không hề biết khi cậu vừa thốt ra câu cuối cùng, trong một góc u ám của quán bar truyền ra tiếng ly thủy tinh nứt vỡ.
Cổ Thần Hoán dõi theo bóng lưng Thời Thiên đang dần biến mất, quang mang âm hàn từ con ngươi tối đen lạnh lẽo bắn ra, dưới ánh đèn hôn ám lại càng dọa người, ly rượu đã vỡ vẫn bị hắn siết chặt trong tay.
Cậu cư nhiên dám nói như vậy!
Cực hạn phẫn nộ chồng chất khiến hắn gần như mất không chế, hô hấp rối loạn của Cổ Thần Hoán làm phổi hắn đau đớn như muốn nổ tung, trái tim bị những câu nói nhẹ bỗng kia đâm vào, máu chảy ngang dọc, nhưng không có cách nào phát tiết!
"Thần ca, bản thỏa thuận này...."
Dư Thặng sợ hãi sắc mặt khủng bố của Cổ Thần Hoán, nhưng lại không thể không báo cáo tình huống, y đem bản thỏa thuận khẽ đặt lên bàn trước mặt Cổ Thần Hoán, cẩn thận nói, "Xin lỗi Thần ca, lúc đó em không tỉ mỉ xem lại bản thỏa thuận này, cho nên không biết cậu ta lại ký là... "
"Em không có khả năng đấu thắng cậu ta." Giọng nói âm lãnh như được truyền lên từ dưới địa ngục, nửa khuôn mặt Cổ Thần Hoán chìm trong bóng tối khiến hắn thêm phần dữ tợn, hắn đã triệt để mất đi hứng thú với việc dùng thủ đoạn bức bách Thời Thiên, trong tâm trí đều là câu nói Thời Thiên để lại trước khi đi.
"Cậu ta có thể tránh thoát chiêu này, rất tốt." Cổ Thần Hoán sắc mặt âm lãnh đứng dậy, "Ít nhất có thể khiến phần sau của trò chơi càng thêm thú vị!"
Sau khi nói xong, Cổ Thần Hoán rời khỏi quán bar, hắn hiện tại đã không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng đạt được hiệu quả!
Cổ Thần Hoán lên xe, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Khảm, kết quả Chu Khảm gọi tới trước, đúng như Cổ Thần Hoán dự đoán, Chu Khảm gọi tới là để báo cáo nơi Thời Thiên vay tiền.
"Thật là như vậy?" Nghe Chu Khảm báo cáo xong, đôi mắt âm trầm của Cổ Thần Hoán híp thành một đường thẳng, hắn không nghĩ tới Thời Thiên đi mượn lãi suất cao, dùng tính tình của cậu, hẳn là đã chuẩn bị tốt tinh thần lấy mạng trả nợ.
Khóe môi Cổ Thần Hoán vung lên một mạt tiếu ý tàn nhẫn rồi lạnh lùng phun ra một câu, "Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?
"Rõ thưa Thần ca, chuyện này thuộc hạ sẽ đích thân xử lí."