Tránh Sủng

Chương 70

Khi nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt, Thời Thiên sợ sững cả người, huyết dịch toàn thân trong nháy mắt đình chỉ lưu động, cánh môi hé mở, đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên ghế sô pha nở nụ cười dâm đãng.

"Đường..... Đường Bản Xuyên." Thời Thiên nửa ngày mới thốt lên một câu, cậu có cảm giác đôi chân của mình đang dần dần tan chảy.

Đường Bản Xuyên ngồi trên ghế sô pha khẽ cười đứng dậy, lão không có gì biến hóa so với bốn năm trước, khuôn mặt già nua đầy thịt vẫn mang theo nụ cười đôn hậu, trông như một trưởng bối hiền lành, nếu không phải đã thấy rõ bộ mặt thật của Đường Bản Xuyên, Thời Thiên rất có thể sẽ bị nụ cười của lão đánh lừa.

"Thiếu gia, em càng xinh đẹp hơn bốn năm trước."

Ánh mắt của lão còn tham lam dơ bấn hơn so với lần gặp mặt bốn năm trước, đem Thời Thiên "liếm láp" từ đầu đến chân, Đường Bản Xuyên hào phóng khen ngợi, mang theo vẻ run run kích động.

Cảnh tượng khủng khiếp trong gian phòng bốn năm trước nhanh chóng lướt qua tâm trí Thời Thiên, hô hấp của cậu bắt đầu lạc nhịp, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hai chân mất hết sức lực theo bản năng chậm rãi lùi về phía sau.

Có nghĩ đến nát óc Thời Thiên cũng không bao giờ ngờ tới người sẵn sàng chi một trăm vạn để mua một đêm của cậu lại chính là Đường Bản Xuyên!

Bốn năm trước Thời Thiên đã bảo cha mình cắt đứt quan hệ cùng tất cả các mối làm ăn với Đường Bản Xuyên. Mất đi đối tác cường đại như Thời gia, còn bị Thời Việt Nam tận lực gây khó dễ trong thương giới, việc làm ăn của Đường Bản Xuyên cứ thế mà tụt dốc không phanh, suýt nữa thì lụi bại.

"Thiếu gia của tôi, em đang sợ tôi sao?" Đường Bản Xuyên híp mắt cười, đống thịt trên mặt chồng chéo lên nhau, lão nhìn khuôn mặt Thời Thiên mất đi huyết sắc, cười thản nhiên, "Bốn năm trước phải từ biệt thiếu gia, tôi luôn luôn tưởng nhớ đôi mắt trong trẻo động nhân của em cùng với đôi môi anh đào quyến rũ này, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi giờ mỗi khắc, đều rất nhớ."

Khi Thời gia phá sản, thế lực của Đường Bản Xuyên chậm rãi khôi phục trở lại, mặc dù không thể so được với trước kia nhưng vẫn có thể coi là một phú hào. Bốn năm nay, Đường Bản Xuyên không ngừng phái người tìm kiếm tại khu vực mà Thời Thiên mất tích, tất cả đều là vì muốn tìm được Thời Thiên.

Kỳ thật Đường Bản Xuyên có thể xem như là khách VIP của Smith, lần nào lão cũng chọn mấy MB xinh đẹp từ chỗ Smith đưa đến khách sạn đùa bỡn, mỗi lần Smith có MB mới đều sẽ gửi ảnh của bọn họ tới cho Đường Bản Xuyên, cho nên Thời Thiên được Đường Bản Xuyên chọn trúng cũng không phải là vì lão tìm thấy cậu ở trên các trang web MB như Smith nói. Đường Bản Xuyên suy đoán nếu ngay từ đầu Thời Thiên đã biết đối tượng cậu phải phục vụ là lão, cậu chắc chắn sẽ bỏ chạy, cho nên lão mới yêu cầu Smith gọi điện thoại nói chuyện với Thời Thiên, làm cho Thời Thiên tưởng rằng lão chỉ là một phú hào bình thường mà thôi.

Mê luyến mà Đường Bản Xuyên dành cho Thời Thiên gần như đã trở thành một loại bệnh, hiện tại lão vẫn ác liệt đùa bỡn các dạng nam sắc như trước, nhưng trong lòng lão Thời Thiên mới là cực hạn hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp nhưng lại không mang chút yếu ớt nào, kiêu ngạo như vầng thái dương, cao quý như bá tước bóng tối, tất cả đều liêu nhân như ánh trăng sáng, khiến lão ngày đêm nhớ nhung, chìm đắm trong những hình ảnh đó, không ai có thể so bì, không ai có thể chạm đến.

Môi Thời Thiên trắng bệch không còn huyết sắc, trái tim vốn trầm tĩnh kiên quyết cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy, cậu cố gắng nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, muốn dùng cơn đau đớn để giúp cho bản thân tỉnh táo.

Cảnh tượng trong gian phòng kia bốn năm trước là cơn ác mộng Thời Thiên không thể nào quên.

"Là ông bỏ ra một trăm vạn sao?" Thanh âm Thời Thiên coi như vững vàng, cậu bảo trì trấn định nhìn Đường Bản Xuyên.

So với bốn năm trước, khí chất Thời Thiên nhiều hơn mấy phần thanh lãnh, tạo cảm giác xa cách với mọi thứ xung quanh, khiến cho thân ảnh của cậu như một cây tùng cao ngất vươn lên trong băng sương, làm Đường Bản Xuyên càng thêm động lòng, chỉ cần đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Thời Thiên thôi là hai mắt Đường Bản Xuyên đã lóe lên dâm quang mang đậm tính xâm lược.

"Là tôi." Thanh âm Đường Bản Xuyên tràn ngập sủng nịch, nói xong, lão mở chiếc vali màu đen trên bàn hướng về phía Thời Thiên, toàn bộ đều là tiền mặt.

"Tôi đã cam đoan khi thấy người sẽ thanh toán một nửa số tiền, đây là năm mươi vạn, đợi đến khi xong chuyện, tôi sẽ chuyển cho em năm mươi vạn còn lại." Đường Bản Xuyên khẽ cười nói, "Thiếu gia của tôi, em hài lòng rồi chứ?"

Thời Thiên nhìn chiếc vali tiền mặt, thần sắc cứng rắn từ từ giãn ra, cậu hít sâu một hơi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước nhưng có thể nghe ra ý thương lượng khẩn thiết trong đó.

"Có thể... không dùng những công cụ này được không?" Thời Thiên quay mặt nhìn đi nơi khác, gương mặt tuấn mỹ lộ ra sự sợ hãi, gian nan mở miệng, "Bớt đi mười vạn cũng được, coi như tôi.... cầu xin ông.... "

Như cây tùng xanh biếc đón gió lạnh giữa băng tuyết, trong run rẩy lộ ra kiên cường, Thời Thiên như vậy khiến Đường Bản Xuyên si mê, lão không kìm được lòng mà thuận theo ý cậu.

"Đương nhiên có thể." Đường Bản Xuyên híp mắt, ánh mắt hèn mọn lại một lần nữa liếm láp khắp thân hình thẳng tắp của Thời Thiên, lão nhẹ giọng nói tiếp, "Chỉ cần đêm nay em ngoan ngoãn thuận theo tôi, tôi sẽ yêu thương em thật ôn nhu."

"Ừm." Thời Thiên bình tĩnh rũ tầm mắt xuống mặt đất, trong lòng cậu đang có một cuộc đấu tranh dữ dội giữa lý trí và xúc động.

Những suy nghĩ khủng khiếp trong đầu khiến Thời Thiên cảm tưởng như não của mình đang bị đè dưới một khối đá, phòng tuyến tâm lý đang dần rạn vỡ!

Lần này, cậu chỉ có một mình, triệt triệt để để đơn độc!

Vô luận có bao nhiêu khuất nhục, có bao nhiêu sợ hãi, đều phải một mình chịu đựng!

Không còn là thiếu gia cao cao tại thượng, không còn một người thề sống thề chết nguyện bảo hộ cậu tới thời khắc cuối cùng.

Đúng vậy, người đã thề sẽ bảo vệ cậu cho đến khi trái tim ngừng đập, nam nhân ngay thẳng kiệm lời kia đã chết rồi, chết trong tâm trí cậu.

Hiện tại, cả thế giới này ghét bỏ cậu, tất cả đều cảm thấy cậu đáng chết, chỉ có thể trốn lủi vào góc tối như chuột, ngay cả việc quang minh chính đại nói rõ thân phận của mình với người khác cũng không thể.

Cho dù bị chơi đến chết, người rơi nước mắt vì cậu... cũng chỉ có cha cậu mà thôi.

Tại sao cậu phải đối mặt với những chuyện như vậy? Có thể trốn tránh hay không? Có thể... chết đi hay không?

"Thiếu gia của tôi." Nhìn thần sắc Thời Thiên ủ rũ, hầu kết Đường Bản Xuyên khát khao ngọ nguậy, ý cười càng thêm dịu dàng nhìn Thời Thiên, chậm rãi hạ lệnh, "Cởi quần áo."
Bình Luận (0)
Comment