Rèm cửa chưa kéo, tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua khung cửa sổ sát đất chiếu vào chiếc giường lớn, ánh sáng dìu dịu ôn hòa phủ khắp phòng.
Sau khi tỉnh, Thời Thiên không đứng dậy ngay mà an tĩnh nằm ngửa trên giường, mặt không thay đổi nhìn trần nhà, liên tục nửa giờ cũng không có động tác gì, khuôn mặt gần như tê liệt.
Trải qua một đêm nhục nhã điên cuồng, mỗi giây mỗi phút đều kích thích thần kinh Thời Thiên, như một tên nam kỹ bị côn đồ cường bạo, trong lúc giãy dụa phản kháng bị nắm đấm cứng rắn kia đánh đến thương tích đầy mình.
Lớp vảy kiêu ngạo dùng để chống lại thế giới bên ngoài bị nam nhân kia tróc ra từng mảnh, trái tim máu chảy đầm đìa bị hung hăng giẫm đạp, cuối cùng như một món đồ chơi hư hỏng nằm trên chiếc giường còn vương đầy khí tức dâm loạn, ngẩn người nhìn chăm chăm vào trần nhà như đang chờ chết.
Bốn năm nay, mỗi khi gặp phải hoàn cảnh khốn khó, Thời Thiên đều sẽ dùng những ý nghĩ cứng cỏi để xua đi các loại cảm giác tuyệt vọng trong lòng, vô luận cuộc sống có khó khăn đến đâu, cậu đều có thể tự an ủi cổ vũ bản thân có thể vượt qua.
Nhưng giờ khắc này, Thời Thiên phát hiện những suy nghĩ ấy của mình đều không còn, tất cả đều không còn nữa rồi!
Vốn định khóc lên hai tiếng, kết quả hơn nửa ngày Thời Thiên vẫn chỉ cảm thấy viền mắt khô khốc, một chút kích động để rơi nước mắt cũng không có, đến cả biểu tình bi thương tuyệt vọng muốn chết cũng không bày ra nổi.
Chừng một tiếng đồng hồ trôi qua, hoặc có lẽ hai tiếng, cũng có thể là lâu hơn thế, Thời Thiên chậm rãi cử động thân thể, cảm giác đau đớn như bị một tảng đá lớn nghiền ép lan ra khắp toàn thân, Thời Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, lại lần nữa nằm bất động...
Thời Thiên nhớ tối hôm qua, trước khi cậu ngất đi, Cổ Thần Hoán đã thô bạo hành hạ thân thể cậu như thế nào, có đôi lúc, cậu tưởng rằng mình không thể sống nổi, thân thể đau đớn chìm chìm nổi nổi theo động tác kịch liệt của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên cảm giác mình đã đặt chân qua ranh giới sinh tử không biết bao nhiêu lần chỉ trong một đêm.
Không biết lại qua bao lâu, Thời Thiên từ trên giường vất vả ngồi dậy, sau đó chậm rãi di chuyển thân thể ngồi ở mép giường, chân vừa chạm xuống mặt đất chuẩn bị đứng lên, thân thể hư nhuyễn thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Thời Thiên vịn vào tường, hai chân cơ hồ mất đi tri giác không cách nào tiến về phía trước, nghỉ ngơi mấy phút, Thời Thiên gần như lê từng bước về phía trước.
Cảm giác này, cứ như phải vác bao cát liên tục hai mươi tư giờ ở công trường vậy, da thịt toàn thân đau nhức đến không chịu nổi.
Vào phòng tắm, Thời Thiên dựa vào tường đứng dưới vòi hoa sen, bất động, mặc cho dòng nước ấm áp chảy từ mái tóc đến mũi chân.
Nếu không phải định lực đủ tốt, Thời Thiên đại khái nghĩ cậu sẽ bị dọa cho nhảy dựng bởi bộ dáng như quỷ của chính cậu trong gương.
Một bên mắt đen như gấu trúc, thái dương xanh tím, gò má bị đánh sưng lên có chút khó coi, cằm dưới do tối hôm qua bị Cổ Thần Hoán bóp mạnh mà tạo thành những vết bầm, khóe miệng cũng bị rách, đôi môi ửng đỏ khác thường.
Nhìn xuống dưới, không nơi nào không có những vết thương xanh tím, những vệt dấu tay, vết cắn, đến cả bắp đùi cũng không có chỗ nào lành lặn.
Nhìn chính mình trong gương, Thời Thiên đau thương cười khổ một tiếng, bộ dạng này đâu giống với người vừa làm tình, rõ ràng là vừa bị xúm lại đánh hội đồng hoặc hoặc chơi SM thì đúng hơn.
Nếu như nói cậu vừa qua đêm với Đường Bản Xuyên, phỏng chừng cũng sẽ không có người nào hoài nghi.
Thời Thiên không thể nào tưởng tượng được, Cổ Thần Hoán khi làm tình cư nhiên lại thô bạo như vậy, hành động kịch liệt như hận không thể đem cậu gặm nát rồi nuốt vào trong bụng, thậm chí còn khiến người lầm tưởng mấy năm nay Cổ Thần Hoán cấm dục đến nghẹn cho nên hắn mới hận không thể làm chết cậu!
Ngày thường Cổ Thần Hoán âu phục giày da, âm trầm thận trọng tạo cho người khác cảm giác hắn là một người không nóng không lạnh, tư duy nhạy bén, Nhưng tối hôm qua khi quần áo vừa thoát, hắn như một con dã thú điên cuồng, hình tượng vào ban ngày vỡ tan chỉ trong nháy mắt!
Tắm xong, Thời Thiên mặc áo tắm rồi vịn vào tường quay trở lại từng bước một, đi qua phòng khách, Thời Thiên bất giác đưa mắt nhìn cái bàn trước ghế salon, nhưng đáng tiếc, chẳng có thứ gì ở đó, chiếc vali tiền Đường Bản Xuyên đưa cho cậu cùng với tờ chi phiếu một trăm năm mươi vạn kia đều bị cầm đi mất.
Mà người này, cũng chỉ có Cổ Thần Hoán.
Quanh đi quẩn lại, cậu vẫn bị hắn đẩy vào góc chết.
Hiện tại đã rất rõ ràng, chỉ cần cậu còn sống, Cổ Thần Hoán sẽ không chịu bỏ qua.
Cái gì mà thanh toán xong! Cái gì mà dựa vào người không bằng dựa vào chính mình cơ chứ! Chỉ cần Cổ Thần Hoán vẫn còn tồn tại thì cậu vẫn là con rối của hắn, chỉ cần cậu nghịch ý hắn, hắn chỉ điểm thêm chút sức lực đã có thể cho cậu nếm trải nỗi đau đớn tột độ khi cả thân thể lẫn linh hồn bị chia năm xẻ bảy.
Thời Thiên trở lại bên giường ngồi xuống, cậu rũ mi, mặt không thay đổi nhìn tấm thảm trải sàn, cậu nằm trên giường hồi lâu, lấy chăn quấn quanh mình rồi nhắm mắt lại.
Có người đã từng nói, nếu như đột nhiên có ý nghĩ muốn chết,vậy chi bằng hãy để cho bản thân được sống lại thêm một lần nữa!
Có thể sẽ có một cuộc sống mới đặc sắc cũng nên.
Chết rồi thì sẽ trở thành đề tài câu chuyện cho đám người sống bàn tán trong lúc trà dư tửu hậu, Thời Thiên không cho phép bản thân mình trở thành chuyện cười trong mắt người khác như vậy.
Cửa phòng bật mở, tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi tiến tới gần giường.
Khi đoán được người đến là Cổ Thần Hoán, trái tim Thời Thiên không thể tự chủ mà run lên, có lẽ là do trải qua một đêm điên cuồng, hiện tại bất cứ thứ gì có liên quan đến Cổ Thần Hoán đều khiến Thời Thiên sợ hãi theo bản năng.
"Quay mặt ra đây, chúng ta nói chuyện một chút." Phía sau truyền thanh âm Cổ Thần Hoán trầm thấp vững vàng, đó là khẩu khí nói một không nói hai mà hắn vẫn thường dùng để nói chuyện trong thế giới hắc bang, "Bắt đầu từ giây phút này, nếu như em cãi lời tôi bất kỳ câu nào, tôi sẽ không ngại dùng bạo lực bắt em thành thật. Bây giờ, mệnh lệnh thứ nhất, ngồi dậy, nhìn tôi."
Thời Thiên không có bao nhiêu do dự, cậu hé mở mi mắt, cật lực từ trên giường ngồi dậy, sau đó yếu ớt dựa vào đầu giường, nhàn nhạt nhìn Cổ Thần Hoán.
Đó là ánh mắt vô cùng lãnh đạm, tối tăm nguội lạnh, cũng chính ánh mắt hờ hững ấy như thanh đao mảnh cắt vào lòng Cổ Thần Hoán, để lại miệng vết thương đầm đìa máu chảy.
Dù biết rõ sẽ nhận được phản ứng như vậy, nhưng nắm đấm bên người vẫn không kìm được mà siết chặt, rất muốn đánh về phía người con trai đang nằm trên giường, xé nát tấm lá chắn cuối cùng của cậu!
Nhưng hắn cũng biết, bức ép quá kịch liệt sẽ khiến người con trai này tan vỡ!
"Muốn nói chuyện gì?" Thời Thiên mở miệng, giọng nói không mang một tia nhiệt độ, "Nói cảm giác khi bị một tên hạ nhân cường bạo là như thế nào hay sao?"
Như bị một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào lồng ngực, sắt mặt Cổ Thần Hoán thay đổi, rồi khôi phục lại vẻ âm lãnh trong nháy mắt, "Có cái gì không hài lòng sao? Hay là so với tôi thì em thích bị Đường Bản Xuyên sử dụng các loại công cụ ngược dục hơn?"
"Đúng thế." Thời Thiên nhẹ nhàng nở nụ cười, ăn ngay nói thật, "Ít nhất làm xong tôi có thể lấy được tiền."
"Em! Trước đây, em không phải là người như vậy." Hắn nặng nề nói ra một câu rất không phù hợp với bầu không khí, "Cho dù có cần tiền đến mức nào, em cũng sẽ không lựa chọn bán thân làm MB."
"Anh cũng nói, đó là trước đây." Thời Thiên buồn cười với câu nói bất thình lình của Cổ Thần Hoán, cậu thản nhiên nhíu mày, "Hiện tại, ai cho tôi tiền, tôi đều nguyện ý mở chân ra với người đó."
"Em đang cố gắng chọc giận tôi sao?" Lửa giận tích tụ giữa hai lông mày.
"Chọc giận anh? Tôi thậm chí không biết câu nói này có chỗ nào khiến Cổ lão bản mất hứng? Đơn giản chỉ là tôi muốn kiếm tiền mà thôi, có chỗ nào phiền đến Cổ lão bản hay sao? Hơn nữa trên đời này MB nhiều như vậy, Cổ lão bản chẳng lẽ không thể buông tha cho tôi."
Cổ Thần Hoán nhìn vẻ mặt hờ hững của Thời Thiên, lửa giận đè nén chậm rãi bình tĩnh lại, hắn biết làm thế nào để đối phó với một Thời Thiên không còn biết sợ hãi bất cứ điều gì.
Đánh rắn đánh bảy tấc, đối với người, cũng giống như thế.
(Đánh rắn đánh bảy tấc: Người xưa quan niệm rằng ở tấc thứ bảy trên thân thể rắn là vị trí của trái tim. Nếu muốn giết nó thì phải đập trúng được vào vị trí chí mạng đó.)Cổ Thần Hoán nghiêng người ngồi trên giường, cười âm hiểm nhìn Thời Thiên, chậm rãi mở miệng, "Chắc là em chưa biết, sáng nay Thời Việt Nam bị bệnh viện đuổi ra rồi."
Sắc mặt Thời Thiên nhất thời trở nên hoảng sợ, Cổ Thần Hoán lại tiếp tục mở miệng, thanh âm mang theo ý cười âm hiểm, "Em yên tâm, tôi đã phái người đưa ông ta đến bệnh viện tốt nhất K thị, sử dụng tất cả các loại thuốc duy trì mạng sống cho ông ta, bây giờ, có khi ông ta còn sống tốt hơn cả em đấy."