Mồng tám tháng chạp, trong cung cùng đón lễ này như thường lệ. Hạ Vân Tự cũng theo lệ cũ, tỉ mỉ nấu một nồi cháo mồng tám tháng chạp, giống y hệt hương vị mà tỷ tỷ nấu năm xưa.
Mấy năm nay nàng đều làm thế. Nấu xong sai người bưng một chén cho
Ninh Nguyên rồi mang một chén sang Tử Thần Điện. Nhưng lúc này mọi người vẫn chưa nghỉ ngơi, lũ trẻ còn thích tụm lại vui đùa, thỉnh thoảng mấy
hoàng tử công chúa thân thiết với Ninh Nguyên thấy đại ca có cháo ngon
nên trưa sẽ cùng đến Vĩnh Tín Cung cùng ăn một bữa rất vui vẻ.
Trong cung đâu thiếu chén cháo này, vì thế Hạ Vân Tự cũng vui vẻ
chiêu đãi chúng. Năm nay Thục Tĩnh công chúa, tứ hoàng tử Ninh Tịch và
Hân Chi công chúa cùng đến. Hạ Vân Tự bèn sai người mời mẫu phi của
chúng là Trang Phi và Hòa chiêu dung cùng đến, kết quả khi Trang Phi
đến, Chu Diệu cũng bế con theo.
Nhàn Di công chúa của Chu Diệu mới được vài tháng tuổi, bình thường
không hay dẫn ra ngoài, hôm nay vừa ló mặt liền được các ca ca tỷ tỷ vây quanh xem.
Hạ Vân Tự trêu ghẹo. “Lạnh thế này mà muội còn mang Nhàn Di ra à?”
“Nó cũng cứng cáp hơn rồi.” Chu Diệu mỉm cười. “Dù gì cũng phải ra
ngoài gặp những người khác chứ. Hôm này là ngày tốt, để nó được vui đùa
với các ca ca tỷ tỷ.”
Vừa nói nàng vừa giao con cho nhũ mầu. Mấy đứa bé muốn nhìn muội muội nên nhũ mầu bèn ngồi xuống cho chúng xem. Nhàn Di không ngủ, đôi mắt
tròn xoe cứ nhìn chỗ này chỗ kia, không sợ người lạ.
Dọc đường Chu Diệu đều đích thân bế cô nhóc, tay lộ ra ngoài nên
không khỏi bị lạnh cóng. Hạ Vân Tự vội bảo Oanh Thời bưng cho nàng ta
một chén sữa nóng. “Mau uống cho ấm.”
Chu Diệu mỉm cười, nói cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy. Hạ Vân Tự nhìn
lướt qua bàn tay của nàng ta rồi giật mình: “Tay muội làm sao thế?”
“Hả?” Chu Diệu không kịp phản ứng, đưa mắt nhìn tay mình thì mới trả
lời: “À… Tay của muội cứ tới mùa đông là bị khô nẻ. Năm nay dường như
còn trời khô hơn mọi năm, tháng trước rơi một trận tuyết xong là không
thấy tuyết rơi nữa, làm muội không chỉ bị nẻ tay mà tối ngủ miệng mồm
cũng khô ran.”
Trang Phi gật đầu. “Dường như năm nay thời tiết khô hơn nhiều.” Nói
xong thì hơi trầm ngâm, liếc nhìn cung nữ bên cạnh mình. “Đi truyền chỉ
bảo thái y viện chế tạo ít thuốc bôi da mang đến các cung để mọi người
dễ chịu hơn.”
Nói xong, thấy Hạ Vân Tự đang tủm tỉm cười thì không khỏi nghiêm mặt
lại, đặt quả quýt vừa lột xong xuống trước mặt nàng. “Ăn quýt đi, bớt
cười bản cung.”
“Muội cười hồi nào.” Hạ Vân Tự phản bác nhưng ý cười thì càng rõ.
“Muội chỉ cảm thấy lúc nãy tỷ tỷ rất có khí thế, không kém gì Thuận Phi
tỷ tỷ.”
Câu này nói ra cũng có lý do của nó. Chuyện là mấy ngày trước, hôm
mồng một tháng chạp, mọi người đến vấn an Thuận Phi như thường lệ. Thuận Phi nói gần đây mình không được khỏe, bảo Hạ Vân Tự và Trang Phi giúp
mình cùng xử lý chuyện hậu cung.
Hạ Vân Tự và Trang Phi đều hiểu Thuận Phi đang lấy lùi làm tiến. Vừa
nhìn họ bận rộn giải quyết chuyện thay người, vừa tạo thêm việc cho họ,
không biết nàng ta đang mong ngóng họ phạm sai lầm đến cỡ nào.
Vì thế sau khi đưa mắt trao đổi với nhau, hai người bèn một tiến một thối.
Hạ Vân Tự mượn cớ cần chăm sóc hai đứa bé, không có thời gian nên từ
chối việc này. Dù gi nàng cũng đang thịnh sủng, bây giờ nắm giữ thêm
quyền quản lý hậu cung thì càng khiến người ta ghen ghét. Trang Phi thì
lại nhanh chóng đồng ý, vì nàng ta trước nay không được sủng, giờ quyền
lực đưa tới tay đương nhiên không thể bỏ qua.
Từ hôm đó, Thuận Phi bèn né tránh mọi việc, chuyện gì có thể đẩy cho
Trang Phi là sẽ đẩy, mình thì ở trong cung yên tâm dưỡng sức.
Biến động không lớn không nhỏ này khiến những người trong cung càng
nể sợ Trang Phi, Yểu Phi. Hai người biết rõ nguồn cơn nên lúc nào cũng
nơm nớp đề phòng, tuy niên uy phong do quyền lực mang lại thì vẫn hưởng
thụ.
Hạ Vân Tự đã từng cảm thán: “Uy phong được lúc nào thì cứ hưởng thụ lúc đó, xảy ra chuyện thì giải quyết sau.”
Trước mắt củng chỉ có thể như thế. Nhìn Trang Phi lên tiếng an bài chuyện hậu cung, trong lòng Hạ Vân Tự rất khoái chí.
Nhưng Hòa chiêu dung và Chu Diệu không biết nội tình nên không ngừng
phỏng đoán. Đảo mắt nhìn hai người, Hòa chiêu dung do dự nói: “Hai vị tỷ tỷ đừng trách muội nói thẳng… thần thiếp đã lấy làm lạ mấy ngày nay
rồi, rất muốn biết có phải giữa hai người và Thuận Phi nương nương đã
xảy ra chuyện gì không?”
Trang Phi nhướng mày nhìn nàng ta, cười bảo: “Đừng hỏi. Trong cung có những chuyện không biết còn tốt hơn là biết. Chiêu dung muội muội cứ
yên tâm ăn ngủ là được.”
Những lời này nửa kín nửa hở, tuy không giãi thích là có chuyện gì nhưng cũng xác thực là đã có chuyện.
Ẩn ý trong câu này chính là: nàng ta cứ yên tâm đứng ngoài mọi việc,
nhưng nếu đứng phía phía họ thì càng tốt. Còn nếu nàng ta chọn đứng về
phía Thuận Phi, vậy đó lại là chuyện khác.
Hòa chiêu dung và Chu Diệu không phải kẻ ngốc, hai người lập tức biến sắc nhưng không bày tỏ thái độ gì.
Chuyện này trong lòng thầm quyết định là được. Dù gì họ cũng đã là
phi tần có địa vị cao, không nhất thiết phải thể hiện ân cần quá.
Đến rằm tháng chạp, Thuận Phi vẫn xưng bệnh, mọi người bèn sang Khánh Ngọc Cung của Trang Phi dể vấn an. Trang Phi đã tiết lộ trước với Hạ
Vân Tự mấy ngày trước lúc mình đến vấn an thái hậu, thái hậu có nhắc đến chuyện tấn phong lục cung, hôm nay vừa đúng lúc mang ra thương lượng
với mọi người.
Vì thế đợi mọi người ngồi xuống, Trang Phi bèn nói ra dự kiến của
mình. “Theo lệ cũ, phi tần có con sẽ được tấn phong một phẩm. Bản cung
và Thuận Phi, Yểu Phi địa vị đã cao, không phong nữa cũng không sao. Nếu Hòa chiêu dung thăng lên thành Hòa phi thì vị trí chính nhị phẩm coi
như đầy đủ. Còn Nhu sung hoa, theo ý thái hậu thì có thể thăng lên hàng
cửu tần. Về phần Tống tiệp dư cũng là người lâu năm, hẳn cũng sẽ được
phong hàng cửu tần.”
Nói đến đây nàng ta dừng lại, nhường phần kế tiếp cho Hạ Vân Tự. “Còn có ý kiến gì, Yểu Phi muội muội có thể bổ sung.”
Hạ Vân Tự mỉm cười gật đầu, phụ họa theo. “Bình thường muội và Thuận
Phi tỷ tỷ khá thân thiết nên nói chuyện hơi thẳng thắn, có gì tỷ đừng
giận. Chuyện tấn phong, đúng là chúng ta không vội nhưng theo muội, địa
vị của Thuận Phi tỷ tỷ nên tấn phong cao hơn. Dù sao tỷ ấy cũng là phi
tần lâu năm nhất trong cung, vào Mộ Vương Phủ còn sớm hơn Giai Huệ hoàng hậu một năm, chúng ta nên lấy tỷ ấy làm trọng.”
Trang Phi khẽ chau mày, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Cũng phải. Vậy chuyện này… liền do muội đề cập với hoàng thượng đi. Những người khác
bản cung sẽ trình một bản tấu lên cho hoàng thượng phê chuẩn.”
“Vâng.” Hạ Vân Tự đáp lời, trông rất ôn hòa và khiêm tốn.
Càng âm thầm tranh đấu với Thuận Phi, nàng càng cần tỏ ra rộng rãi hơn.
Huống chi lần này tỏ ra rộng rãi, ắt hẳn sẽ có thể một tên trúng hai đích.
Vừa hay hôm đó hoàng đế ngủ lại chỗ nàng. Suốt một tháng sau đó, y
không cần bận tâm chuyện chính sự nên rất vui vẻ, ngay cả bữa tối cũng
dùng nhiều hơn.
Khi y đặt đũa xuống, Hạ Vân Tự múc cho y một chén canh. Y vốn không muốn ăn nhưng nàng lại nói: “Thần thiếp tự tay hầm đó.”
Y bèn vui vẻ nhận lấy.
Y ăn canh, nàng ở bên cạnh đắn đo lên tiếng. “Hôm nay đến chỗ Trang Phi tỷ tỷ thỉnh an, mọi người có nhắc đến một chuyện.”
Y nhìn nàng một cái. “Chuyện gì? Nàng nói nghe xem.”
“Chuyện tấn phong lục cung.” Hạ Vân Tự mỉm cười. “Sang năm là kỳ
tuyển tú ba năm một lần rồi, theo lệ thì đầu năm mới phải tấn phong lục
cung một lượt. Trước mắt Thuận Phi tỷ tỷ đang bị bệnh, năm nay Trang Phi tỷ tỷ đề cập đến, nói là thái hậu giục.”
“Cũng đến lúc phải bàn rồi.” Hoàng đế gật đầu. “Trang Phi nói sao?”
Hạ Vân Tự đáp: “Ý của Trang Phi tỷ tỷ là thần thiếp, tỷ ấy và Thuận
Phi tỷ tỷ không cần tấn phong, còn lại Hòa chiêu dung có thể tấn thành
Hòa phi, Nhu sung hoa và Tống tiệp dư tấn lên hàng cửu tần. Còn lại
những phi tần có địa vị không cao thì tỷ ấy sẽ suy nghĩ rồi trình lên
cho hoàng thượng sau, an bài như thế cũng phù hợp.”
Đến đây nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Tuy nhiên có một việc ý kiến của thần thiếp khác với Trang Phi tỷ tỷ.”
Nói đến đây, y vừa từ trong chén canh lựa ra một miếng bong bóng cá
đưa đến bên miệng nàng. Đó là thứ nàng thích ăn nên bèn mỉm cười, ăn
miếng bong bóng cá vào miệng.
Nàng ung dung nhai kỹ. Y cũng không vội. Đợi khi ăn xong miếng bong
bóng cá, nàng mới nói tiếp: “Thần thiếp cảm thấy thần thiếp và Trang Phi tỷ tỷ không cần vội nhưng Thuận Phi tỷ tỷ là người lâu năm nhất, nên
tấn phong thêm một bậc. Vị trí tòng nhất phẩm tứ phi đều đang bỏ trống,
chi bằng lấp một chỗ?”
Y ung dung ăn canh. “Trẫm cũng nghĩ vậy. Nhưng nàng cảm thấy vị trí nào trong tứ phi là thích hợp?”
“Cái này thần thiếp chưa nghĩ đến.” Hạ Vân Tự khẽ cau mày, cân nhắc
một lát rồi mới lên tiếng. “Có điều Thuận Phi tỷ tỷ hiền lương đại độ,
tài đức song toàn. Xét về mặt chữ nghĩa, thần thiếp cảm thấy Hiền Phi và Đức Phi thích hợp với tỷ ấy nhất.”
Huệ Thục Hiền Đức, bốn vị trí này đều là tòng nhất phẩm, lẽ ra phải
ngang hàng nhau. nhưng trong cung có một quy định bất thành văn càng ở
đầu thì địa vị càng cao, vị trí Huệ Phi càng không tùy tiện ban phong,
đương nhiên nàng phải ép Thuận Phi ra phía sau.
Nói xong bỗng nghe hoàng đế bật cười. Nàng ngước mắt nhìn y, y cười
bảo: “Các nàng đều xem trọng hai chữ Hiền, Đức này nhỉ. Mấy ngày trước
Thuận Phi cũng đề cập đến việc thỉnh phong cho nàng và Trang Phi, và
cũng nhắc đến hai chữ Hiền, Đức.”
Chậc, thú vị đây.
Hạ Vân Tự cười thầm một tiếng, đôi mắt đẹp lại đảo nhẹ. “Thuận Phi tỷ tỷ đang chê cười thần thiếp đấy à. Bản thân thần thiếp cũng biết mình
không xứng với hai chữ này, nào dám đảm nhận vị trí ấy.”
“Khụ…” hoàng đế suýt nữa là bị sặc. “Nàng hạ thấp mình quá. Không Hiền lại không Đức, vậy nàng thích hợp chữ nào?”
Nàng giả vờ như không nghe y hỏi mình muốn được phong vị trí nào, chỉ hờn dỗi bảo: “Thần thiếp cảm thấy chữ Yểu bây giờ rất rốt. Yểu điệu
thục nữ, quân tử hảo cầu, ý này vô cùng tuyệt diệu. Nó lại đọc gần giống yêu phi, thần thiếp làm tiểu yêu phi của hoàng thượng là vô cùng tự
tại, không thèm cố gắng tỏ ra hiền đức gì đâu.”
Nói xong nàng đảo mắt lần nữa. “Có điều Trang Phi tỷ tỷ thì… cũng rất xứng đáng.” Nhưng sau đó, nàng nhướng mày, tự phủ định ý mình. “À mà
không được, chữ Đức không được. Dân gian có câu “nữ tử không tài là
đức”. Trang Phi tỷ tỷ không được học hành nhiều, chữ này giống như đang
châm chọc tỷ ấy vậy, e là chuyện tốt cũng thành chuyện xấu.”
Hoàng đế cười sảng khoái. “Vậy thì phong Trang Phi là Hiền Phi.” Nói
xong y nhìn nàng, dịu dàng ấm áp. “Nàng và Thuận Phi chọn giữa Huệ Phi
và Thục Phi đi. Theo như nàng nói…” Y nhớ đến câu “dân gian có câu” của
nàng, không nhịn được cười. “Chữ Huệ thường đi đôi với chữ Hiền, chắc
nàng cũng không thích nó. Thục có vẻ thích hợp với nàng hơn, nói sao thì nàng cũng coi như là thục nữ.”
Nàng nghe ra vẻ chế nhạo trong lời nói của y nên khẽ bật cười, sau đó sắc mặt bỗng cứng đờ.
Y nhìn thấy nàng sựng lại, sau đó khẽ thở dài. “Đúng vậy, chữ Hệu
không hợp với thần thiếp. Dù có hợp thần thiếp cũng không dám nhận. Tỷ
tỷ là Giai Huệ hoàng hậu, nếu thần thiếp là Huệ Phi há chẳng phải trùng
thụy hào của tỷ ấy sao? Đây là chuyện tuyệt đối không nên.”
Nói xong nàng cúi mặt, không nói thêm tiếng nào.
Nhưng lúc cúi xuống, nàng vẫn nhác thấy mặt y thoáng biến sắc.
Giây lát sau, y thở dài một hơi. “Đúng là trẫm sơ suất.”
Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khoái trá.
Y lại nói: “Nàng nói không sai, há có thể trùng với thụy hào của
hoàng hậu. Không chỉ nàng, Thuận Phi cũng không được dùng chữ này.”
Hạ Vân Tự ngoài mặt thì bình thản nhưng trong lòng đang vô cùng hân hoan.
Đương nhiên là không được dùng. Nàng há có thể để Thuận Phi ngồi vào vị trí đứng đầu tứ phi.
Bỗng nhiên y lại nói tiếp. “Vậy tạm thời quyết định Thuận Phi phong thành Đức Phi, còn nàng để trẫm nghĩ lại sau.”
Điều này khiến nàng ngẩn ra, không khỏi nhìn y một lát. “Chẳng phải hoàng thượng nói Thục Phi rồi sao?”
Y cười bảo: “Nhìn sắc mặt nàng khi nãy là biết nàng không hài lòng lắm.”
Nàng đỏ mặt, đáp: “Thần thiếp không có.”
Hoàng đế khoác lấy bờ vai nàng, mỉm cười dỗ dành. “Được rồi, nghe trẫm nói đã.”
Nàng ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn y thì thấy đôi mắt nhìn về
phía xa xăm của y có vẻ hoảng loạn cùng tràn đầy hoài niệm và bi thương. “Trẫm cảm thấy vị trí Huệ Phi… sau này không nên dùng đến nữa. Thụy hào của hoàng hậu trên trời các nàng không được phạm húy, các phi tần đời
sau càng không được phạm húy, vị trí này cứ bỏ đi vậy.”
Đây là sự thâm tình trước sau như một của y.
Nàng không nói gì, chỉ im lặng nghe y nói. “Nhưng tứ phi thành tam
phi cũng không được, trẫm phải thêm một vào mới phải. Vị trí mới này,
trẫm nghĩ nàng nên là người đầu tiên ngồi vào thì mới viên mãn.”
Ha, hai câu nói đều rất thâm tình, chẳng qua là dành cho hai người khác nhau.
Hạ Vân Tự rất muốn vỗ tay ca ngợi y.
Nhưng nàng chỉ có thể tỏ ra vui mừng, nụ cười ngày càng ngọt ngào,
giọng cũng mềm mỏng. “Lúc nào hoàng thượng cũng nghĩ cho thần thiếp,
điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác!”
Nói xong nàng ngẩng đầu, hôn nhẹ lên má y. “Vậy thần thiếp đợi hoàng
thượng suy nghĩ… Phải dễ nghe mới được, nếu không thần thiếp không chịu
đâu!”
Trước năm mới, ý chỉ hoàng đế hạ xuống cho Lễ Bộ được lan truyền: Sau khi hàng cửu tần tăng một một vị trí quý nghi, nay
đương kim thánh thượng lại thay đổi hệ thống thứ bậc phi tần, phế bỏ vị
trí Huệ Phi, thay bằng Thần Phi.
Những người đầu tiên nghe được chuyện này chính là ba vị chính nhị phẩm
phi có địa vị cao nhất trong hậu cung. Lúc tin tức được truyền ra là vào buổi sáng, tháng chạp trời sáng muộn, bốn phía vẫn còn u ám, chỉ có
trong điện là ánh đèn sáng trưng.
“Thần Phi?” Thuận Phi đang kiểm tra bài vở của tam hoàng tử, bất chợt nghe được tin này thì không khỏi ngẩn ra.
Danh hào Thần Phi đã có từ thời xưa, bắt nguồn từ thời Đường nhưng chưa
thực sự sử dụng. Mãi đến triều trước, tam phi bên dưới quý phhi được gọi là tam phu nhân, chính là Thần Phi, Thục Phi và Văn Phi. Đến triều Đại
Túc hiện nay thì bỏ không sử dụng, lúc khai quốc Lễ Bộ đã nghĩ ra Huệ
Phi, Thục Phi, Hiền Phi, Đức Phi bên dưới Quý Phi, xưng là tòng nhất
phẩm tứ phi.
Thuận Phi cũng từng nghe nói lúc đầu tại sao lại không sử dụng phong hào Thần Phi này. Nguyên nhân cũng giống như thời Đường, đại khái là chữ
Thần này để chỉ sao Bắc Cực, trong hoàng cung hay trong dân gian đều
dùng chữ này để chỉ đế vương, cũng giống như Tử Thần Điện luôn là nơi
thiên tử ở.
Cho nên khi đó Lễ Bộ bỏ đi phong hào này cũng là có lý do.
Thuận Phi không khỏi lấy làm lạ. “Sao hoàng thượng lại làm thế? Lễ Bộ đồng ý sao?”
Cung nữ nhún người bẩm báo: “Nói là… chữ Huệ trùng với phong hào của
Giai Huệ hoàng hậu nên các phi tần đời này và đời sau đều không được
dùng tới nữa. Về phần chữ Thần này, hình như Lễ Bộ cũng có giải thích
nhưng ý của hoàng thượng là nếu triều trước đã dùng được thì sao triều
ta không được dùng? Có lẽ Lễ Bộ cũng không nghĩ ra được phong hào nào
thích hợp hơn để thay thế Huệ Phi nên không nói gì thêm.”
“Thì ra là thế.” Thuận Phi chậm rãi gật đầu, sắc mặt từ từ lạnh đi.
Y vẫn luôn thâm tình với hoàng hậu, trước sau như một.
Cung nữ kia quan sát sắc mặt của nàng ta, muốn được ban thưởng nên nhanh trí nói: “Nô tỳ còn nghe nói…”
Nàng ta rất biết cách gây chú ý, Thuận Phi lại nhìn nàng ta: “Thế nào?”
Cung nữ kia mỉm cười: “Nô tỳ nghe các cung nhân bàn tán rằng ý kiến này
vốn là của Yểu Phi bên Vĩnh Tín Cung. Khi ấy hoàng thượng định phong
người là Huệ Phi, đứng đầu tứ phi nhưng Yểu Phi tưởng nhớ đến Giai Huệ
hoàng hậu nên mới khuyên can, vì vậy hoàng thượng mới hạ chỉ cho Lễ Bộ.”
Cung nữ vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn. “Nếu đã dùng để thay thế Huệ Phi thì vị trí Thần Phi này hẳn sẽ thuộc về nương nương chứ không ai khác. Nô
tỳ chúc mừng nương nương!”
“Có chuyện này nữa à?” Thuận Phi có vẻ vui mừng, sau đó gọi cung nữ
chưởng sự bên cạnh mình đến. “Gần đây bản cung ở trong cung dưỡng bệnh,
tin tức không linh thông như họ. Các ngươi thay bản cung thưởng cho nàng ta.”
Cung nữ chưởng sự vốn khá thân thiết với cung nữ này, hai người đều vui
vẻ hành lễ, cảm tạ Thuận Phi rồi cáo lui, đi nhận thưởng theo lời sai
bảo của Thuận Phi ban nãy.
Trong cung điện rộng lớn, ánh đèn vẫn sáng trưng.
Ngày qua ngày, khi trời còn chưa sáng, nơi này vẫn luôn như vậy. Lúc
không ai nói chuyện, Thuận Phi thường cảm thấy cung điện quá lạnh lẽo,
trống trải đến đáng sợ, dù hoa lệ nhưng không đủ ấm áp. Nhưng bây giờ,
có lẽ vì tâm trạng vui vẻ, tất cả đều trở nên đẹp đẽ, tươi tắn.
Thần Phi. Quả là một danh hào đặc biệt.
Nếu vị trí này là của nàng, như vậy xem ra y vẫn nghĩ tới nàng.
——
trong Vĩnh Tín Cung, Hạ Vân Tự đang thêu giày mới cho Ninh Nghi, nghe
Tiểu Lộc Tử bẩm báo xong thì ngước mắt lên, cười hỏi: “Đặt là Thần Phi
thật à?”
Gần giống như nàng đã dự đoán trước đó.
Từ xưa đến nay, hệ thống thứ bậc tần phi của các triều đại không giống
nhau nhưng danh hào của các phi tần có phẩm cấp cao thì chũng chỉ có vài chữ.
Ngoại trừ những chữ Huệ, Thục, Hiền, Đức tượng trưng cho phẩm hạnh cao
quý thì thời Tùy còn có Quý Phi, thời Đường có Thần Phi, Lệ Phi, Hoa
Phi, nhà Liêu có Nguyên Phi, Văn Phi.
Trong đó Quý Phi đã có trong hệ thống thứ bậc hiện nay, hàng chính nhất
phẩm, không lý nào kéo xuống thành tòng nhất phẩm. Nguyên Phi cũng giống như Huệ Phi, nếu xét cho kỹ thì cũng phạm húy với hoàng hậu. Văn Phi,
Lệ Phi, Hoa Phi nghe có vẻ quá khác, kém ba chữ Thục, Hiền, Đức còn lại, không đủ sức nặng để đặt đằng trước ba chữ này.
Vậy chỉ còn lại Thần Phi là thích hợp.
Chữ này dễ nghe, lại cao quý.
Hạ Vân Tự mỉm cười. “Những tin còn lại đều tiết lộ cho bên kia rồi chứ?”
Tiểu Lộc Tử cúi người, cười đáp: “Đã tiết lộ rồi. Lúc đi lĩnh bổng lộc,
Oanh Thời và Yến Thời trò chuyện với nhau, “đúng lúc” để đại cung nữ của bên đó nghe được. Chuyện tốt như thế, ai mà không muốn tranh nhau bẩm
báo, tranh công trước mặt chủ tử chứ?”
“Làm tốt lắm.” Hạ Vân Tự bật cười. Thoáng nhìn qua cửa sổ, nhác thấy
phòng bên kia đã sáng đèn thì không khỏi cau mày. “Đại hoàng tử dậy rồi
à?”
Tiểu Lộc Tử nghe nàng nói thì ngước mắt nhìn theo, thông qua cửa sổ thấy phòng của đại hoàng tử đã sáng đèn, ngây người một chút rồi nhớ ra. “À… nương nương đừng lo lắng, không phải điện hạ dậy đọc sách đâu, vì hôm
qua hoàng thượng nói sẽ dẫn đại hoàng tử ra sau núi ngắm mặt trời mọc…
Chắc vì thế mà điện hạ mới dậy sớm.”
“Vậy thì tốt.” Nụ cười của Hạ Vân Tự cũng giãn ra. “Ngươi đích thân đi
giám sát, bảo nó ăn xong rồi mới được đi. Y phục cũng phải mặc kỹ, đừng
để bị lạnh.”
“Vâng, nương nương yên tâm.” Tiểu Lộc Tử chắp tay rồi cáo lui. Hạ Vân Tự kim chỉ trên tay mình, yên tâm tiếp tục thêu giày.
——
Lúc Ninh Nguyên trở về trời đã gần trưa, đúng lúc Trang Phi sang dùng
bữa với Hạ Vân Tự. Hai người mới ngồi xuống thì thấy từ xa Ninh Nguyên
vừa bước vào cổng vừa nói mệt quá mệt quá, phải đi ngủ mới được.
Vừa nói xong, giọng thằng bé lập tức có sức sống trở lại. “Lục đệ!”
Trang Phi quay đầu qua, thông qua giấy dán cửa sổ nhìn thấy Ninh Nguyên
chạy tới vài bước, ôm chầm lấy Ninh Nghi đang đi chập chững ngoài hành
lang.
Trang Phi che miệng cười. “Ninh Nguyên vừa đi chơi về đấy à?”
Hạ Vân Tự ừm một tiếng, nụ cười của Trang Phi hơi khựng lại. “Nhưng ta
nghe nói…” Nàng ép giọng thật khẽ. “Gần đây nhị hoàng tử và tam hoàng tử không nghỉ ngơi, ngày nào cũng ở trong cung ôn bài. Nhị hoàng tử tư
chất không thông minh, chúng ta có thể không cần để ý đến tính toán của
Yến tu dung nhưng tam hoàng tử, có thể thấy Thuận Phi…”
“Không sao, kệ họ vậy.” Hạ Vân Tự hờ hững đáp. “Một năm bọn trẻ cũng chỉ được rảnh rỗi một tháng, theo muội thì cứ để chúng chơi cho đã đi.
Trong lòng nó biết rất rõ trọng trách trên vai mình nặng cỡ nào, bình
thường không lười biếng là được, năm mới đến sao không để cho nó nghỉ xả hơi chứ.”
Nàng không muốn Ninh Nguyên căng thẳng quá độ, lúc nào nên thả lỏng thì cứ thả lỏng.
Hơn nữa, nàng không cảm thấy việc thừa kế ngai vàng phụ thuộc vào việc
một tháng này có chăm chỉ hay không. Chẳng phải tháng này đương kim
thánh thượng cũng rất nhàn nhã sao? Vậy sao phải trông chặt bọn trẻ làm
gì?
“Muội nói thế cũng phải.” Trang Phi chậm rãi gật đầu, mỉm cười rồi nói:
“Ta cũng đã nghe chuyện danh hào Thần Phi, phía Vĩnh Minh Cung đang náo
nhiệt thế là do một tay muội à?”
Hạ Vân Tự cười khẽ, nhướng đôi mày đẹp lên rồi gắp cho nàng ta một viên
thịt tứ hỷ. “Năm mới mà, phải vui chứ. Muội phải tạo cho nàng ta một
niềm vui to lớn chứ.”
Nghe được tin mừng thế này, chắc chắn trong lòng Thuận Phi rất sung sướng, sau đó thất vọng nặng nề thì càng thú vị hơn.
Năm mới mà, phải tạo cho mình niềm vui chứ. Nhìn kẻ địch không vui, nàng vô cùng sảng khoái.
Trang Phi nhìn viên thịt tứ hỷ, dở khóc dở cười. Viên thịt to thế, làm
sao nàng ăn hết được, vì thế gắp một miếng ăn lấy lệ rồi nói: “Muội cẩn
thận đến lúc đó nàng ta lại không nhịn được.”
“Không nhịn được càng tốt.” Hạ Vân Tự gắp cho mình một con tôm. “Mấy tháng gần đây, tỷ tỷ không thấy khó chịu sao?”
Từ khi bắt đầu động đến sáu cục, họ đã lường trước là Thuận Phi sẽ có
động tĩnh gì, không thể để họ thuận lợi quét sạch tâm huyết nàng ta gầy
dựng bao năm nay được.
Nhưng không ngờ Thuận Phi lại kiên nhẫn đến vậy, mấy tháng này chỉ kkhoanh tay đứng nhìn, không làm gì cả.
Điều này khiến nàng cảm thấy sốt ruột, một là không biết rốt cuộc Thuận
Phi có tính toán gì, không thể phòng bị trước được, hai là qua càng lâu, thời gian nàng ta suy nghĩ càng nhiều thì mưu kế sẽ càng kín kẽ, đến
khi đó e là càng khó phá giải.
“Muội muốn kích thích nàng ta lần nữa.” Hạ Vân Tự nhấm nháp vị ngọt của
con tôm, nụ cười càng tươi hơn. “Cung Chính Ti, thay được ai thì muội sẽ thay hết.”
Trang Phi giật mình. “Đến mức ấy cơ à?”
Hạ Vân Tự gật đầu. “Tỷ còn nhớ Bùi thị không?”
Trang Phi nghĩ ngợi rồi đáp: “Bùi thị vừa vào cung trong lần tuyển tú trước à?”
“Vâng.” Hạ Vân Tự gật đầu. “Lúc đó Diệp thị có thai, muốn ăn giá đỗ nạm
bạc là lập tức có người tẩm độc trong giá. Sau khi điều tra, người trong Thượng Thực Cục đều khai là Bùi thị, chuyện này cũng không có gì, quan
trọng nhất là Bùi thị tự vẫn một cách không rõ ràng, tự nhiên thành sợ
tội tự sát, từ đó chứng thực tội danh của mình.”
“Nhưng tỷ tỷ không thấy kỳ lạ sao? Những người thẩm vấn trong cung ai mà không biết tầm quan trọng của chuyện này, sao có thể bất cẩn để Bùi thị tự vẫn?”
Trang Phi xuýt xoa. “Muội muốn nói…”
Hạ Vân Tự đáp: “Lúc đó Diệp thị mạng lớn, không ăn nhiều nên tránh được
một kiếp nhưng cuối cùng ngũ hoàng tử vẫn chết, chết trong tay Nghi tiệp dư.”
Bây giờ họ đã biết, Nghi tiệp dư há lại là tay sai của Thuận Phi. Nếu
thế, nghĩ kỹ lại thì phải chăng lúc đó Thuận Phi đã để ý đến cái thai
của Diệp thị rồi? Người bỏ thuốc lẽ nào là người của nàng ta? Bùi thị là tự vẫn mà chết thật sao?
“Nhưng chuyện này…” Trang Phi nghĩ đến mà rét run cả người, bàn tay cầm
đũa cũng run run. “Nàng ta có thể tàn độc đến mức đó sao?”
Diệp thi kiêu ngăng ngạo mạn, ngũ hoàng tử cản đường tam hoàng tử mà trở thành cái gai trong mắt nàng ta, nhưng Bùi thị thì chưa từng đắc tội
nàng ta cơ mà.
Hai người đều nhớ Bùi thị là một tiểu thư khuê các, hết sức đoan trang,
vô cùng kính trọng cung phi nắm quyền như nàng ta. Nếu người như thế mà
nàng ta cũng có thể ra tay thì quả là độc ác không ai bằng.
Mặt Hạ Vân Tự không chút biểu cảm. “Muội không biết nàng ta có độc ác
đến thế hay không, nhưng dù chuyện Bùi thị không phải do nàng ta làm thì Cung Chính Ti cũng phải thay máu.”
Bao năm nay, những vụ án dở dang không đầu không đuôi trong cung không
ít. Cung Chính Ti hoặc là không sạch sẽ, hoặc là lũ vô dụng. Dù là
trường hợp nào thì cũng phải siết lại.
——
Mồng một tết, Hàm Nguyên Điện vẫn tổ chức thượng triều theo lệ cũ. Bá quan và phiên bang đều vào chầu.
Cùng lúc đó, ý chỉ sắc phong cũng được tuyên khắp hậu cung.
Buổi sáng sắc phong những phi tần cấp cao: Hòa chiêu dung tấn phong
chính nhị phẩm Hòa Phi, Yến tu dung tấn phong chính nhị phẩm Yến Phi,
Tống sung hoa tấn phong tòng nhị phẩm Tống thục nghi, Nhu sung hoa tấn
phong tòng nhị phẩm Nhu thục viện.
Ngoài ra, mẹ ruột quá cố của Thục Tĩnh công chúa là Hân quý cơ cũng được truy phong là Hân Phi.
Buổi chiều thì sắc phong những phi tần cấp thấp hơn, trong đó có hai phi tần thân thiết với Hạ Vân Tự là: Triệu Nguyệt Dao tấn phong thành tòng
tứ phẩm cơ, phong hào là Thụy, Hàm Ngọc tấn phong thành tòng ngũ phẩm mỹ nhân.
Đến chiều tối, ý chỉ dành cho ba phi tần có địa vị cao nhất trong hậu
cung mới được truyền xuống: Yểu Phi Hạ thị sắc phong tòng nhất phẩm Thần Phi, Trang Phi Hứa thị sắc phong tòng nhất phẩm Hiền Phi.
Còn Thuận Phi Quách thị sắc phong tòng nhất phẩm Đức Phi – vị trí cuối cùng trong tứ phi.
Ba người đều sẽ làm lễ sắc phong vào ngày hai mươi tám tháng Giêng – ngày lành Lễ Bộ đã chọn.
Cùng với việc hận hoan vì được tấn phong, cả hậu cung đều nổi lên những lời đồn đãi, bàn tán xôn xao.
Trong khi hậu cung xôn xao, Hạ Vân Tự cũng tung thêm một ít tin đồn, bắt đầu ra tay thay thế người của Cung Chính Ti.
Lần này, nàng bất ngờ trở nên mạnh mẽ dứt khoát chứ không còn thay thế
lần lượt từng toán một như trước nữa. Sau khi bàn bạc với sáu cục, vừa
ra tay là nàng đã miễn chức vụ của nữ quan đứng đầu Cung Chính Ti, mời
một ma ma họ Tưởng dày dặn kinh nghiệm bên cạnh thái hậu đến đảm nhiệm
chức vị này.
Vì thế mồng một tháng Giêng, trong ánh chiều tà, trong cung là cảnh
tượng vui buồn lẫn lộn, những lời bàn tán nổi lên khiến hậu cung trở nên vô cùng náo nhiệt, đậm không khí của năm mới.
Vì phải tiếp kiến sứ giả của phiên bang nên đến mồng ba hoàng đế mới đến thăm Hạ Vân Tự được. Vừa bước vào Diên Phương Điện, y đã cười bảo:
“Chọn cho nàng một phong hào khí thế, vậy là nàng bèn có khí thế thật.”
Hạ Vân Tự vừa hành lễ vừa lườm y đầy nũng nịu: “Hoàng thượng vừa đến là
đã trêu ghẹo thần thiếp, có biết đâu thần thiếp phải mạo hiểm thế nào
khi làm việc này.”
Nói xong nàng nhoài đến gần y, không quan tâm đến hơi lạnh y mang từ
ngoài vào mà nhón chân lên, đôi môi mọng kề sát vào tai y, để lại một nụ hôn nóng bỏng mê người. “Hoàng thượng mau dỗ dành thần thiếp đi, nếu
không thần thiếp sẽ bỏ mặc không làm nữa!”
Y cười xùy, thuận tay ôm nàng vào lòng, bước nhanh vào trong. “Dỗ dành
nàng? Ba ngày kế tiếp trẫm sẽ không đi đâu hết, chỉ ở đây dỗ dành nàng
thôi, được không?”
Nàng lại cười duyên một tiếng coi như là đáp lại rồi ngoan ngoãn nép vào lòng y, cùng y đi vào điện. Lúc đi ngang qua trường kỷ, nàng đẩy y ngồi xuống còn mình thì ngồi lên đùi y, hai cánh tay ngọc quấn lấy cổ y.
“Hoàng thượng nói rồi đấy nhé!” Giọng nàng ranh mãnh mà lại quyến rũ:
“Vua không nói chơi. Hoàng thượng không đươc đi đâu một bước, nếu không
thần thiếp sẽ không để ý đến người nữa!”
Y vui vẻ đón nhận sự ngang ngược của nàng. Một nụ hôn rơi xuống, họ quấn quýt lấy nhau.
Hai ngày sau đó, quả nhiên y không đi đâu cả. Ban đêm không nói, ban ngày họ cùng đọc sách, chơi cờ, vô cùng thoải mái.
Trưa ngày thứ ba, hai người đang cùng hai đứa bé dùng bữa, Hạ Huyền Thời vừa đưa một muỗng canh trứng gà đến trước miệng Ninh Nghi thì Phàn Ưng
Đức vội vội vàng vàng đi vào điện. Hắn quỳ một chân xuống đất, bẩm báo:
“Hoàng thượng, xảy ra chuyện rồi.”
Hạ Huyền Thời đang đút Ninh Nghi, nhất thời chưa kịp phản ứng lại, chỉ thuận miệng hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Lãnh cung…” Phàn Ưng Đức nghẹn ngào. “Lãnh cung… bị cháy.”