Tranh Thiên Hạ

Chương 24

Không sợ, sao phải sợ?

Trong “Đông Thư, Liệt Hầu, Phong Vương Tích Vân”, sử quan Côn Ngô Đạm biệt danh “Bút Kiếm” hết lời khen ngợi nàng là “Thiên tư phượng nghi, tài hoa tuyệt thế, dụng binh như thần”. Cả đời nàng trải qua hơn trăm chiến dịch lớn nhỏ, có thể nói là chưa từng thất bại. Nàng, Hoàng Triều và Lan Tức được xưng là “Tam vương thời loạn thế”. Nhưng bất luận những trận chiến ấy có kinh thiên động địa đến đâu, dưới ngòi bút của vị sử quan keo kiệt này cũng trở thành vài ba câu kể lể đại khái.

Sáng ngày mười lăm tháng năm năm thứ mười bảy, Phong Tích Vân dẫn một vạn quân tập kích tại Lộc Môn Cốc, tiêu diệt năm vạn quân Tranh Thiên Kỵ. Tuy quân số ít hơn nhưng Phong Vân Kỵ đã toàn thắng. Sử sách ghi lại một câu: “Sau khi vương bắn tên vào quân Hoàng, dường như hồn rời thể xác, suýt trúng tên lạc.”. Câu này về sau trở thành một điều bí ẩn, khiến hậu thế thắc mắc rốt cuộc trận chiến ấy ra sao mà khiến vị vương Phong Tích Vân được sử gia bình luận là “Thông tuệ, sáng suốt, lý trí” lại trở thành người mất hồn?

Nhiều kẻ quan tâm nói là vì kỵ binh hành quân gấp trong đêm gặp phải mưa to, Phong Vương vốn là phụ nữ, cơ thể yếu đuối, cho nên dầm mưa xong thì chóng mặt. Những người lãng mạn thì cho rằng Phong Vương buộc lòng phải bắn chết vị tướng quân đeo mặt nạ Thanh Đồng kia, mà người này vốn là nhân tình của nàng, khiến tâm trí nàng bấn loạn. Còn những kẻ khác lại đoán hơi thái quá rằng trận chiến ấy Phong Vương đã giết quá nhiều người, cho nên chọc giận ông trời, bị trời trừng phạt…

Mặc kệ bao nhiêu suy đoán đi nữa, cũng chẳng ai biết được sự thật lúc đó ra sao. Ngay cả Phong Vân Kỵ đi theo Phong Vương trong suốt trận chiến cũng không hiểu được vì sao đại vương của họ lại phản ứng như vậy. Bọn họ chỉ biết rằng sau trận chiến hôm đó, có một thời gian dài thật dài, đại vương của bọn họ không còn cười nữa.

Giờ Sửu, ngày mười sáu tháng năm, Phong Vương đến thành Yến.

Giờ Thìn, ngày mười bảy tháng năm, Phong Vương tấn công thành Yến.

Giờ Thân, ngày mười bảy tháng năm, Phong Vương giành lại thành Yến, ba nghìn Tranh Thiên Kỵ Hoàng Quốc tại thành Yến bị tiêu diệt.

Ngoại ô thành Yến có một ngôi chùa nhỏ mang tên Đức Quang Tự, khi thành Yến bị quân Hoàng công phá, toàn bộ tăng nhân đã trốn đi, để lại một ngôi chùa trống trải hoang vắng.

Phong Tịch giơ tay đẩy cửa chùa đang khép hờ, đảo mắt nhìn quanh thì trông thấy có một linh cữu được đặt giữa đại đường.

Nàng bước vào trong, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng, ánh mắt dừng trên tấm linh vị bằng gỗ thô sơ được đặt phía trên linh cữu. Tròng mắt nàng chợt đau nhói, có cái gì đó tắc nghẹn trong cổ họng, đến hít thở cũng cảm thấy không thông, trái tim thật đau đớn… Nàng từng bước… từng bước đến gần… đến gần người bạn thời niên thiếu, người đã đi cùng nàng, bảo vệ nàng hơn mười năm qua… Thoáng chốc, nàng bỗng nhớ lại những ngày xưa ấy, vào lần đầu tiên mới gặp … có một cậu bé đen nhẻm đuổi theo nàng qua những ngõ nhỏ ở Phong Đô, kêu gào nhất định phải đánh bại nàng. Trên người cậu chỉ có một bộ quần áo rách rưới, lúc đánh nhau còn bị xé rách thêm vài chỗ, khuôn mặt đen đúa sưng vù, đôi đồng tử màu nâu bừng bừng khí thế bất khuất nói… “Nếu ngươi thắng ta, cả đời ta sẽ nghe lời ngươi!”…

“Bao Thừa…”. Đôi mắt nàng trở nên mơ hồ, thanh âm vụn vỡ như lá khô trong gió. Chiếc quan tài màu đen chợt cách quá xa xôi, trong lúc hoảng hốt nàng cảm thấy nó đang dần biến mất. Không… Nàng duỗi tay ra, cuối cùng cũng nắm lại được: “Bao Thừa…”.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, nàng cụp mắt nhìn chiếc quan tài nhỏ hẹp đơn sơ, không tin có một người đen đủi đang nằm trong đó, một người được nhân dân Bạch Phong Quốc kính xưng “Thiết tháp tướng quân” – Bao Thừa.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng động nhẹ, là hồn phách của Bao Thừa quay về phải không? Hắn biết nàng đến đây nên mới quay về gặp nàng? Nàng đột nhiên quay đầu, dưới ánh rạng đông mỏng manh, chỉ có một tiểu hòa thượng ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, tay ôm một bó củi khô bước vào.

“Nữ… Nữ thí… Tướng quân!”. Tiểu hoà thượng có chút kinh ngạc nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, toàn thân nàng vận giáp bạc lấp lánh đứng trước quan tài. Vị nữ thí chủ này là tướng quân sao? Cho nên nàng mới tỏa ra khí thế uy nghi khiến người ta kính nể đến thế! Vả lại… trên mặt nàng có vệt nước mắt, hình như nàng vừa mới khóc, khóc vì Bao tướng quân ư? Vậy chắc nàng là người tốt!

“Ngươi là tăng nhân trong chùa này?”. Phong Tịch khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thong dong hỏi tiểu hòa thượng

“Đúng ạ! Tiểu tăng là Nhân Hối.”. Tiểu hòa thượng thả bó củi xuống, chắp hai tay lại trả lời.

“Linh cữu của Bao tướng quân là do ngươi lập?”. Phong Tịch ghé mắt nhìn linh cữu của Bao Thừa.

“Vâng, tiểu tăng… tiểu tăng có đi hỏi tướng quân của Hoàng Quốc… Tiểu tăng muốn nhận lại di hài Bao tướng quân để khâm liệm có được không. Không ngờ tướng quân Hoàng Quốc cũng bằng lòng, hoàn toàn không làm khó, giao di thể Bao tướng quân cho tiểu tăng… Tiểu tăng…”. Nhân Hối nói đứt quãng, ngẩng đầu lên nhìn Phong Tịch, sau đó lại cuống quít cúi đầu: “Tiểu tăng… tiểu tăng chỉ tìm được quan tài này, mong tướng quân… Tướng quân…”

“Thành bị phá sao ngươi không chạy trốn? Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã dám đi đòi di thể của Bao tướng quân từ tay người Hoàng?”. Phong Tịch quan sát tiểu hòa thượng, cả người cậu chỉ mặc một bộ tăng bào màu xám tro, khuôn mặt thật thà giản dị, không có gì lạ thường. Chỉ có đôi mắt là trong trẻo thiện lương, ấm áp và thuần khiết hơn hết thảy mọi thứ trên đời.

“Ngươi không sợ chết sao?”.

“Tiểu tăng… tiểu tăng vốn không cha không mẹ, không nhà không cửa, ở đâu cũng thế thôi. Huống hồ mọi người đều đã đi hết rồi, dù sao cũng phải có người ở lại trông chùa quét bụi!”. Nhân Hối thấy Phong Tịch chăm chú nhìn mình thì có hơi ngượng ngùng, cúi mặt sờ sờ cái đầu bóng nhẵn, sau đó lại ngẩng lên rồi tiếp tục cúi xuống nhỏ giọng đáp: “Người Hoàng Quốc cũng là người, tiểu tăng nghĩ bọn họ sẽ không… Huống chi Bao tướng quân là anh hùng… bọn họ nói bọn họ tôn trọng anh hùng!”

“Nhân giả vô úy?” [1]. Phong Tịch đánh giá tiểu hòa thượng thật lâu, sau đõ khẽ gật đầu: “Nhân Hối? Tên rất hay!” [2]

[1] Nhân giả vô úy: người nhân từ không sợ điều chi

[2] Nhân Hối: Dạy dỗ lòng nhân ái.

Nhân Hối nghe thấy Phong Tịch khen mình không khỏi mỉm cười, sự kính sợ trong lòng cũng vơi bớt. Cậu thử hỏi: “Ngài là bạn của Bao tướng quân phải không?”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Từ Uyên vội vàng chạy đến, đằng sau là hơn một trăm quân Phong Vân Kỵ. Hắn gấp gáp bước vào cửa chùa, nhìn thấy Phong Tịch bình yên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Vương, ngài đã hai ngày không nghỉ ngơi rồi, vì sao còn một mình đến đây? Lỡ như trong thành xuất hiện tàn dư của quân Hoàng, vậy chẳng phải ngài sẽ gặp nguy hiểm ư!? Ngài hiện giờ là Phong Vương đấy!”. Từ Uyên nói một hơi, ánh mắt tùy ý trách móc vị nữ vương trẻ tuổi.

“Được rồi!”. Phong Tịch vung tay lên cản lời, không cho hắn ‘dạy dỗ’ tiếp: “Ngươi…”

Nàng còn chưa nói hết câu, tiểu hòa thượng kế bên đã quỳ xuống dập đầu bốp một cái, hốt hoảng nói: “Bái kiến… nữ vương… Tiểu tăng… Tiểu tăng… Không…Không… biết…”

“Đứng lên đi!”. Phong Tịch đi đến đỡ tiểu hòa thượng đang ra sức đập cái trán xuống nền nhà đầy bụi, ôn hòa bảo cậu: “Tiểu sư phụ Nhân Hối, bổn vương còn phải cảm ơn ngươi.”

“Cảm ơn tôi?”. Nhân Hối hoảng sợ ngẩng đầu, thắc mắc nhìn vị nữ vương tôn kính trước mắt, cậu khẽ rút tay mình về, hình như không quen bị nữ vương nắm tay.

“Đúng vậy!”. Phong Tịch ngoảnh đầu, ánh mắt đau thương đảo qua linh cữu giữa đại đường: “Cảm ơn ngươi đã thu nhận Bao tướng quân.”.

Từ Uyên nghe vậy không khỏi dời tầm mắt nhìn chiếc quan tài. Vẻ mặt hắn thoáng trở nên đau xót sâu lắng, môi mím chặt, rũ mắt nhìn xuống mặt đất, không dám nhìn chiếc quan tài màu đen kia nữa. Giờ phút này, hắn cũng không dám tin người huynh đệ thân thiết bấy lâu nay đang nằm trong đó.

“Cái này… Cái này ngài không cần phải cảm ơn tôi!”. Mười ngón tay của Nhân Hối đan xen vào nhau, hai tay nắm chặt: “Tôi nghĩ… tôi nghĩ chỉ cần là người Bạch Phong Quốc, ai nấy đều muốn thu nhận Bao tướng quân!”.

“Nghĩ là một chuyện, nhưng dám làm là một chuyện khác!”. Phong Tịch giơ tay lên vỗ vỗ vai cậu.

“Sao ạ?. Nhân Hối vừa hiểu vừa không hiểu nhìn Phong Tịch.

Cậu âm thầm suy nghĩ, hóa ra nữ vương không chỉ xinh đẹp mà giọng nói còn rất dễ nghe, hơn nữa lại còn không ngại bẩn vỗ vỗ vai cậu. Đợi khi nào sư phụ và các sư huynh về, cậu nhất định sẽ kể cho bọn họ nghe.

“Kỳ thật ngươi là người dũng cảm nhất!”. Khóe môi Phong Tịch khẽ cong lên, tựa như muốn cười hòa nhã với cậu, có điều cuối cùng cũng thất bại, đôi mắt trong tích tắc lại hiện lên sự thê lương và nỗi đau đớn tột cùng.

Khoảnh khắc ấy, tiểu hòa thượng nhỏ tuổi Nhân Hối chợt cảm thấy nụ cười của vị nữ vương này quá nặng nề, phảng phất như có nghìn vạn gánh nặng đặt lên đôi vai mảnh khảnh ấy. Tuy vậy nàng vẫn cố gắng mỉm cười với cậu, làm cậu đột nhiên rất muốn bắt chước sư phụ giảng vài câu đạo lý nhà Phật cho nàng nghe, giống như người hay thuyết giáo Phật pháp cho những thí chủ tới chùa, khiến nụ cười nàng có thể nhẹ nhàng hơn. Trong đầu cậu xẹt qua rất nhiều Phật ngữ, nhưng nhất thời chẳng biết phải nói câu nào, rốt cuộc chỉ đành bảo: “Đại vương mới là người dũng cảm nhất!”.

Nói xong cậu còn ôn hòa nhe răng cười, không biết là do lời nói hay do nụ cười của cậu mà vị nữ vương này rốt cuộc cũng mỉm cười thật sự, dù trông nó không thoải mái lắm! Đôi con ngươi trong trẻo của nàng cũng ánh lên một tia vui vẻ nhàn nhạt.

Rất nhiều năm sau, có một vị cao tăng tinh thông phật Pháp, một vị đại sư được vạn dân kính ngưỡng – Nhân Hối đại sư, hồi tưởng lại lần duy nhất gặp mặt nữ vương năm ấy, ông vẫn nói rằng: “Phong Tích Vân thật sự là một vị vương dũng cảm!”

Chỉ là vào lúc ông nói ra câu này, dường như ẩn chứa rất nhiều lời tán thưởng và than thở của người nhà Phật, sâu sắc đến nỗi chìm thẳng vào đáy lòng người. Cho nên dù đây là một lời khen, người ta vẫn cảm thụ được một sự bi thương tiếc nuối ở trong đó…

Phong Tịch dời tầm mắt nhìn linh cữu thêm lần cuối cùng, sau đó mới căn dặn: “Từ Uyên, phái người hộ tống linh cữu Bao Thừa về Phong Đô.”

“Vâng!”.

“Đại vương… Xin ngài chờ một chút!” Nhân Hối dường như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên chạy ra đằng sau chùa, cầm lấy một mũi tên dài chạy đến đưa ra trước mặt Phong Tịch.

Phong Tịch vừa nhìn thấy mũi tên, mâu quang trở nên lạnh lẽo, nàng hít sâu một hơi, hỏi: “Đây là…”

“Đại vương, đây là thứ được rút ra từ ngực Bao tướng quân, tôi nghĩ… tôi nghĩ ngài có thể… có thể đã…”. Nhân Hối lúng túng trả lời, đưa mũi tên dài cho nàng, thấy vẻ mặt nàng thì không khỏi dừng lại giây lát.

Phong Tịch nhận lấy mũi tên, đây là một mũi tên dài màu đen, phía trên đầu còn có một vết máu đỏ sậm… Ngón tay nàng khẽ vuốt ve, đây là mũi tên đã lấy mạng Bao Thừa! Mũi tên này… Ánh mắt Phong Tịch chợt ngưng lại, trên đuôi tên có khắc một chữ “Thu” nho nhỏ. Đây là mũi tên của Thu Cửu Sương Hoàng Quốc, vậy thì… người công thành chính là Thu Cửu Sương. Bắn một tên lấy mạng Bao Thừa cũng là cô ta! Nhưng người xuất hiện tại Lộc Môn Cốc lại là… Vậy cô ta đi đâu? Lẽ nào…

Phong Tịch bỗng giật mình tỉnh giấc, sau đó đột nhiên ngẩng đầu gọi: “Từ Uyên!”.

“Có thần!”.

“Truyền lệnh, trong bảy nghìn Phong Vân Kỵ ở thành Yến, năm nghìn quân giờ Thìn theo ta xuất phát về Vô Hồi Cốc, còn lại hai nghìn theo ngươi thủ tại thành. Truyền Tạ tướng quân ở Phong Đô nhanh chóng phái một vạn cấm vệ tới đóng quân tại thành Yến.”.

Vô Hồi Cốc.

“Công tử!”. Trong doanh trại quân Phong, bên ngoài doanh trướng của Phong Tức truyền đến tiếng kêu của Tề Thứ.

“Vào đi!”. Phong Tức đang nằm nghiêng trên giường nhỏ, trước mặt hắn có một bàn cờ, hắn đang một mình tập trung suy nghĩ thế cờ.

“Công tử, trong quân Hoa hôm nay đột nhiên xuất hiện cờ hiệu của quân Hoàng!”. Tề Thứ khom người báo cáo.

“Hả?”. Phong Tức đang chăm chú nhìn thế cờ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên: “Nói như thế thì Tranh Thiên Kỵ của Hoàng Quốc đã đến Vô Hồi Cốc?”

“Thứ cho là như vậy!”. Tề Thứ gật đầu: “Có điều vương đã thân chinh đi ngăn cản Tranh Thiên Kỵ ở thành Yến, mà lúc này Tranh Thiên Kỵ lại đột ngột xuất hiện tại Vô Hồi Cốc, lẽ nào ngài…”

Phong Tức nhàn nhạt phất tay, đứng dậy nói: “Nữ nhân… Phong Vương đã đích thân đi ngăn cản thì tất nhiên Tranh Thiên Kỵ không thể đấu lại nàng, mà hiện giờ… Tranh Thiên kỵ xuất hiện tại Vô Hồi Cốc, vậy thì…”. Hắn đảo mắt nhìn thế cờ, trong phút chốc đôi đồng tử phát ra quang mang trí tuệ: “Vậy thì… đó phải là một Tranh Thiên Kỵ khác!”.

“Một Tranh Thiên Kỵ khác?”. Tề Thứ hỏi ngược lại: “Chúng đến đây bằng cách nào?”

“À, chuyện này thì phải hỏi công tử Hoàng Triều! Thứ lỗi cho ta tạm thời không trả lời ngươi được!”. Phong Tức nhàn nhạt cười, sau đó nói tiếp: “Tề tướng quân, truyền lệnh xuống, ngoại trừ đội tuần vệ của Phong Vân Kỵ, toàn bộ binh lính nghỉ ngơi một ngày.”.

“Tại sao?”. Tề Thứ lại thắc mắc: “Tranh Thiên Kỵ của Hoàng Quốc đã đến, toàn quân ta phải đề cao cảnh giác mới đúng chứ?”.

“Nếu Phong Vương ở đây, ngươi cũng dám đa nghi vậy sao?”. Ánh mắt Phong Tức nhẹ nhàng rơi trên người Tề Thứ, đôi con ngươi sâu thẳm đen như mực.

Chẳng qua chỉ là một cái liếc mắt nhẹ nhàng nhưng lại khiến Tề Thứ rùng mình, y gấp gáp cúi đầu: “Thần tuân lệnh!”.

“Lui xuống đi!”. Phong Tức vẫn cười nhẹ nhàng ung dung, không tỏ thái độ tức giận.

“Vâng!”. Tề Thứ khom người lui ra.

“Tề tướng quân!”.

Tề Thứ vừa đi tới trướng thì chợt nghe thấy tiếng Phong Tức gọi, vội quay người lại: “Công tử còn điều gì phân phó?”.

“Phái người truyền tin cho Phong Vương!”. Phong Tức thản nhiên bảo, đôi con ngươi đen như mực đảo qua ván cờ, sau đó rơi vào người Tề Thứ: “Ta biết dù không có mệnh lệnh của ta ngươi cũng sẽ báo tin cho Phong Vương, chẳng qua ta dặn một lời vẫn tốt hơn, bảo người truyền tin đi thẳng đến thành Yến.”.

“Dạ!”. Tề Thứ cúi đầu đáp.

“Lui xuống đi!”. Phong Tức phất tay một cái.

Đợi đến khi Tề Thứ lui ra, Phong Tức trở về giường nhỏ quan sát ván cờ, khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt hứng thú: “Tranh Thiên Kỵ quả nhiên đã đến! Lần này… Vô Hồi Cốc chắc sẽ vui lắm đây!”

************************************************** **************

“Cửu Sương tham kiến công tử!”.

“Vất vả cho muội rồi, Cửu Sương!”. Trong doanh trướng quân Hoa, Hoàng Triều giơ tay ra hiệu cho Thu Cửu Sương đứng dậy.

“Công tử, bọn họ vẫn chưa tới sao?”. Thu Cửu Sương quét mắt nhìn quanh doanh trướng, không nhìn thấy người theo dự liệu.

“Chưa có tin tức.”. Hoàng Triều cau mày, ánh mắt chuyển ra bên ngoài, bắt đầu có chút lo lắng.

“Lẽ ra huynh ấy phải đến trước muội mới đúng!”. Thu Cửu Sương nhìn sang Ngọc Vô Duyên bên cạnh Hoàng Triều, tựa hồ đang hy vọng chàng có thể cho cô đáp án.

“Phong Vương Tích Vân đã đích thân đi ngăn cản.”. Ngọc Vô Duyên thản nhiên trả lời, dường như đây cũng là đáp án.

“Phong Vương đích thân đi ngăn cản, thế huynh ấy… lẽ nào…!?”. Đôi hàng mày dài của Thu Cửu Sương không khỏi cau lại.

“Hắn đi lâu như vậy mà bặt vô âm tín, vậy thì chỉ có hai khả năng.”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên rơi vào trên người Hoàng Triều, đôi đồng tử phảng phất sự ưu tư: “Một là toàn quân đã bị mắc kẹt không thể truyền tin, hai là… toàn quân đã bị tiêu diệt!”.

“Cái gì? Không thể như thế được!”. Thu Cửu Sương thét lên kinh hãi.

Hoàng Triều chỉ im lặng bình tĩnh nhìn cái chặn giấy kim sư, một lúc lâu sau hắn mới trầm giọng nói: “Sao lại không!? Phong Tịch… Phong Tích Vân… Nàng ta có thể…!”.

“Đó là năm vạn đại quân… Hơn nữa… Nếu Phong Tích Vân chính là Phong Tịch, sao nàng có thể…”. Thu Cửu Sương tự lẩm bẩm, không thể tin nổi chuyện năm vạn đại quân Tranh Thiên Kỵ có thể bị tiêu diệt.

“Phò mã!”. Ngoài trướng truyền đến tiếng kêu to.

“Vào đây!”. Ánh mắt Hoàng Triều lóe lên, nhanh chóng nhìn về phía ngoài trướng.

Một gã đại tướng nước Hoa bước vào, tay cầm một vật gì đó, khom người bẩm báo với Hoàng Triều: “Phò mã, khi tiện tướng đi tuần tra thì phát hiện có một binh sĩ Hoàng Quốc đang nằm trên đường cách đây ba dặm, khắp mình đầy vết thương, tắt thở đã lâu, trong tay nắm chặt nửa mảnh mặt nạ Thanh Đồng.”. Nói xong gã trình vật trong tay lên cho Hoàng Triều.

Thu Cửu Sương lập tức chạy đến giật chiếc mặt nạ từ tay gã, vừa chạm vào thì bất giác run run, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Triều, hai mắt rưng rưng, vết sẹo trên khuôn mặt cũng rung động: “Công tử… Đây là…”

Hoàng Triều lẳng lặng duỗi tay nhận lấy nửa chiếc mặt nạ, trên mặt nạ còn lưu lại vết máu. Ngón tay hắn mơn trớn chiếc mặt nạ lạnh ngắc, ở phần rìa bị vỡ có một vết tích đâm xuyên qua… Đây là… Một mũi tên chính giữa mi tâm? Một mũi tên đoạt mệnh? Phong Tịch… Nàng tàn nhẫn vậy sao?

“Doanh Châu…”. Thanh âm hắn trở nên trầm thấp bi thương, đôi đồng tử màu vàng chợt lóe, hắn bất giác siết chặt chiếc mặt nạ trong tay lại, nghiến răng lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Phong Tịch!”. Giây phút ấy, hắn cũng không thể phân biệt được cảm xúc trong lòng rốt cuộc là oán hận… hay là đau đớn…?

“Tướng quân có thể lui ra.”. Ngọc Vô Duyên đứng dậy nói với gã đại tướng nước Hoa đang đứng ngây ra không biết làm gì.

“Vâng!”. Gã lập tức khom người lui xuống.

“Lúc đầu nhận lệnh từ công tử, Doanh Châu… huynh ấy…”. Thu Cửu Sương cúi đầu che đi những giọt lệ trong đôi mắt: “Tuy rằng huynh ấy không nói gì, nhưng Cửu Sương hiểu huynh ấy… Hiểu lúc huynh ấy biết Phong Vương chính là Bạch Phong Tịch, vẻ mặt huynh ấy… huynh ấy…”.

“Ta sai rồi! Ta đã tính sai rồi!”. Hoàng Triều khoát tay bảo Thu Cửu Sương đừng nói nữa: “Ta tính được mọi việc, nhưng lại tính sai con người… tính sai lòng người… tính sai tình cảm của con người!”.

Ngọc Vô Duyên nghe vậy nhìn chiếc mặt nạ trong tay Hoàng Triều, sau đó nhìn sang đôi tròng mắt lạnh lùng mà đau thương của hắn, ánh mắt chàng phát ra hàn quang, chỉ đành lặng lẽ thở dài.

“Công tử, xin cho phép Cửu Sương lĩnh quân!”. Thu Cửu Sương bỗng nhiên quỳ xuống.

Hoàng Triều đảo mắt nhìn thuộc cấp đang quỳ dưới đất, chiếc mặt nạ trong tay run lên, hắn mím chặt môi, hồi lâu không đáp.

“Cửu Sương, ta biết cô muốn báo thù cho Doanh Châu, nhưng cô vừa mới tới, mấy ngày nay chạy gấp rút đã rất mệt mỏi rồi, không thể đối đầu với quân Phong vốn án binh bất động, nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều ngày được.”. Thanh âm của Ngọc Vô Duyên vừa chán nản lại vừa ôn nhu, khiến Thu Cửu Sương đang nóng nảy cũng thoáng bình tĩnh lại.

“Nhưng… công tử, nếu Phong Vương đã dẫn binh đi ngăn cản Doanh Châu, vậy thì binh lực tại Vô Hồi Cốc tất giảm thiểu, quân Phong lại đang không có chủ soái. Đây chính là cơ hội tốt để Tranh Thiên Kỵ ta và Kim Y kỵ hợp lực đánh bại chúng!”. Thu Cửu Sương ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng nhìn hai vị công tử trước mặt: “Công tử, xin cho phép muội lãnh binh đi trước!”.

“Cửu Sương, muội đứng dậy đi!”. Hoàng Triều rốt cuộc cũng lên tiếng, trở về ghế ngồi của mình: “Mặc dù Phong Tích Vân không có ở đây nhưng Phong Lan Tức vẫn trấn thủ quân Phong!”

“Công tử…”.

Hoàng Triều khoát khoát tay, cắt ngang lời Thu Cửu Sương: “Cửu Sương, hiện giờ tại Vô Hồi Cốc ít nhất cũng còn ba vạn quân Phong, ba vị tướng Phong Vân Kỵ và cả một Phong Lan Tức còn khó dò hơn Phong Tích Vân, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể vọng động!”

“Cửu Sương, cô bôn ba mấy ngày chắc cũng đã mệt mỏi rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”. Ngọc Vô Duyên đỡ Thu Cửu Sương đang quỳ dưới đất không dậy nổi lên: “Cô là người chứ không phải sắt thép.”

“Cửu Sương, muội đi nghỉ trước đi!”. Hoàng Triều cũng ra lệnh.

“Vâng, Cửu Sương xin cáo lui.”. Thu Cửu Sương bất đắc dĩ phải lui xuống.

Đợi Thu Cửu Sương đi rồi, Hoàng Triều cầm chiếc mặt nạ Thanh Đồng ngắm một lúc lâu, sau đó thở dài nói: “Ngày đó ở nước Bạch, khi ta cứu Doanh Châu sắp chết trở về, ta cho rằng ông trời đã phù hộ Hoàng Quốc ta, không đành lòng cướp đi một vị đại tướng, ai ngờ… ai ngờ hắn lại trả mạng cho Phong Tịch!”.

“Ban đầu huynh giấu tin tức Doanh Châu còn sống, để hắn đảm nhận đội kỵ binh, chuyện này thật sự rất hiệu quả, vì đội kỵ binh này đã dẫn dụ quân Phong đánh chặn để năm vạn đại quân của Cửu Sương bình yên đến Vô Hồi Cốc. Nhưng đồng thời toàn bộ đội kỵ binh cũng bị tiêu diệt bởi sự giấu giếm của huynh!”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên rơi vào nửa chiếc mặt nạ Thanh Đồng trong tay hắn, con ngươi hờ hững lộ ra sự than thở thê lương: “Nếu Phong Tịch biết người phía sau chiếc mặt nạ này là Yến Doanh Châu mà nàng đã từng liều mình cứu ở Tuyên Sơn, Bạch Quốc, vậy thì nàng sẽ không bắn tên!”.

“Không bắn?”. Hoàng Triều bỗng cười nhàn nhạt lạnh lẽo: “Vô Duyên, trong lòng huynh, nàng vẫn luôn là Bạch Phong Tịch đạp hoa ca hát, lướt nước khiêu vũ tại hồ Lãm Liên có đúng không? Bạch Phong Tịch sẽ không bắn chết Doanh Châu, nhưng Phong Tích Vân chắc chắn sẽ bắn mũi tên này, bởi vì nàng là Phong Vương của Bạch Phong Quốc, còn Doanh Châu lại là Liệt Phong tướng quân của Hoàng Quốc!”.

Ngọc Vô Duyên nghe vậy bất giác quay đầu nhìn ra ngoài trướng, mâu quang trở nên mờ mịt. Chàng khẽ giơ tay lên muốn xoa mi tâm, nhưng rồi nghĩ thế nào lại buông tay xuống. Chàng chăm chú nhìn lòng bàn tay mình, thanh âm nhẹ nhàng phiêu phất: “Vậy còn huynh? Nếu trong lòng huynh không có nàng, tại sao lại nhớ rõ hình ảnh nàng đạp hoa ca hát, lướt nước khiêu vũ?”

Hoàng Triều nắm chặt hai tay, hồi lâu không nói gì, rốt cuộc cũng thả tay xuống, ánh mắt rơi vào chiếc mặt nạ Thanh Đồng nhuốm máu, lạnh nhạt trả lời: “Bây giờ chỉ có Phong Tích Vân!”.

Ngọc Vô Duyên quay lại nhìn hắn, ánh mắt chàng bình thản không chút gợn sóng, trở lại ghế ngồi, lát sau mới nói: “Trận chiến này các người đang bất phân thắng bại, Cửu Sương bắn chết Bao Thừa, nàng bắn chết Doanh Châu; huynh mất năm vạn Tranh Thiên kỵ, nàng mất năm nghìn Phong Vân Kỵ và năm vạn cấm vệ quân; nàng giành lại được thành Yến, đại quân của huynh cũng tới được Vô Hồi Cốc!”.

“Phong Tích Vân… Nàng từ đâu mà đến?”. Hoàng Triều ngước mắt nhìn đỉnh trướng, phảng phất như đang ngắm người con gái luôn mặc áo trắng chói lọi: “Vô Duyên, ta không thể đợi thêm nữa, ngày mai… Chỉ đợi ngày mai!”

“Ngày mai sao?”. Ngọc Vô Duyên thản nhiên nhìn hắn: “Phong Tức… còn có ba vạn Phong Vân Kỵ trong Vô Hồi Cốc, tuy huynh có sáu vạn đại quân, nhưng nếu muốn tiêu diệt hết quân Phong, tất sẽ phải ác chiến!”.

“Ác chiến?… Có là huyết chiến thì ta cũng phải đánh!”. Hoàng Triều bỗng nhiên đứng dậy: “Phong Tích Vân, nàng chắc chắn sẽ đoán được hành động của ta. Ta phải diệt sạch ba vạn Phong Vân Kỵ trước khi nàng quay về Vô Hồi Cốc! Một khi Phong Vân Kỵ bị tiêu diệt, Bạch Phong Quốc cũng sẽ tan rã hơn phân nửa!”

“Mấy ngày nay huynh thăm dò cũng đã biết, Phong Lan Tức là một đối thủ thâm sâu khó lường. Nếu huynh không sắp xếp mọi thứ chu đáo, không nắm chắc chiến thắng trong tay, vậy thì… nếu có thắng cũng sẽ thắng thảm!”. Hai bàn tay của Ngọc Vô Duyên đan vào nhau, ánh mắt rũ xuống nhìn chiếc thảm đỏ nâu dưới chân mình, chàng nói bình tĩnh rõ ràng: “Thắng thảm… như bại!”.

“Vậy nếu…”. Hoàng Triều đứng lên đi tới trước mặt Ngọc Vô Duyên, chìa tay ra, cầm lấy tay chàng giơ lên, đôi đồng tử màu vàng phát sáng rực rỡ như ánh mặt trời: “Vậy nếu huynh chịu ra tay, ta sẽ nắm chắc phần thắng!”.

Ngọc Vô Duyên nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc vẫn lạnh nhạt như trước: “Hoàng Triều, ta đã nói từ lâu, ta sẽ dốc hết sức mình giúp huynh, nhưng ta quyết không…”

“Quyết không lâm trận giết người có phải không?”. Hoàng Triều tiếp lời, nhìn đôi tay trắng thuần như ngọc: “Đôi tay này không được dính máu? Người nhà Ngọc gia… trí tuệ tuyệt đỉnh thiên hạ, dung mạo và khí chất đều thanh dật xuất trần, lại thêm tấm lòng từ bi như Bồ Tát, vĩnh viễn được thế nhân tôn kính quý trọng… Ngọc gia các người đúng là được trời ưu ái!”.

“Trí tuệ tuyệt đỉnh… được trời ưu ái…”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên như sương mù nhìn lòng bàn tay của mình, lát sau chàng bật cười nhợt nhạt, nụ cười chất chứa bi ai và cay đắng: “Trời xanh luôn công bằng với tất cả chúng sinh, người nhà Ngọc gia được thế nhân ngưỡng mộ nhưng cũng làm thế nhân sợ hãi… Đó là sự trừng phạt của ông trời đối với Ngọc gia! Chúng ta không tự tay giết người, nhưng đã tương trợ các người thì sao không có giết người? Giúp huynh giành được thiên hạ… mà không được tự tay giết người… Đây chính là số mệnh và nguyên tắc đáng thương của Ngọc gia chúng ta!”.

“Vô Duyên, tuy huynh nói sẽ trợ ta… ngay cả lúc này chúng ta cũng nắm chặt tay nhau đồng lòng, nhưng mà…”. Hoàng Triều chăm chú nhìn nét mặt của Ngọc Vô Duyên, dường như muốn nhìn thấu sự bình tĩnh không gợn sóng trên khuôn mặt chàng: “Nhưng mà thật sự ta không nắm bắt được huynh! Ta đã không thể nắm bắt được Phong Tịch, đến huynh ta cũng vĩnh viễn không thể nhìn thấu!”.

Ngọc Vô Duyên khẽ cười, rút tay về, chàng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Triều: “Hoàng Triều, huynh chỉ cần biết một điều: Trước khi huynh chưa giành được thiên hạ, ta tuyệt đối sẽ không rời huynh. Người nhà Ngọc gia đã hứa thì chắc chắn sẽ làm!”.

“Phò mã! Phò mã! Phong Vương đã về đến Vô Hồi Cốc!”. Ngoài trướng chợt truyền đến thanh âm dồn dập kêu to.

Hai người nghe vậy bước nhanh ra khỏi trướng, chỉ thấy cờ Bạch Phượng tung bay phấp phới trong ánh hoàng hôn, hết sức rực rỡ.

“Có vẻ như nàng luôn vượt quá kế hoạch của huynh.”. Ngọc Vô Duyên nhìn quân Phong đang dần hiện ra trước mắt, nghe những tiếng reo hò từ đằng xa, khẽ thở dài nói.

“Phong Tích Vân – thật sự là một kình địch!”. Ánh mắt Hoàng Triều rơi vào tiền phương, sắc mặt không còn ảo não chán nản, trái lại còn mỉm cười, cười tự tin ngạo nghễ: “Cùng nhân tài như vậy quyết chiến mới không phụ thời loạn thế này. Chỉ có người như vậy mới đáng để cùng Hoàng Triều ta tranh thiên hạ!”

“Cuộc chiến ở Vô Hồi Cốc đã chính thức phát động.”. Ngọc Vô Duyên ngẩng đầu lên không trung, trời vẫn còn hoàng hôn, những vì tinh tú chưa hiện rõ: “Kỳ thật Vô Hồi Cốc không phải là chỗ các người quyết chiến, đội kỵ binh khác của huynh…”.

“Ngay cả ta còn không dám chắc về đội kỵ binh ấy, làm sao Phong Tích Vân có thể tính đến được!?”. Hoàng Triều chắp tay đứng đó, một bóng dáng màu tím dưới bóng chiều trở nên cao ngất ngưởng. Toàn thân hắn tỏa ra khí thế ngạo nghễ kiên cường đến nỗi sự u ám của tịch dương cũng không thể làm lu mờ hắn…

************************************************** **********

“Vương, ngài cuối cùng cũng trở về!”..

Trong vương trướng của quân Phong, chư tướng Phong Vân Kỵ chạy vào hưng phấn kêu lên, ngay cả Tu Cửu Dung bị thương chưa lành cũng đến.

“Ừ!”. So với sự hưng phấn nồng nhiệt của mọi người, Phong Tịch lại quá mức bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.

“Cửu Dung, thương thế của ngươi sao rồi?”. Nàng nhẹ nhàng đảo mắt qua khuôn mặt Tu Cửu Dung, vết thương trên mặt cậu nằm ở chỗ đặc biệt nên không thể băng bó, chỉ có thể lấy thuốc trị thương đắp thật dày lên miệng vết thương. Máu tụ lại hòa cùng thuốc gồ ghề đen kịt khiến gương mặt kia hết sức kinh khủng, trái tim nàng bất giác run lên, mâu quang trở nên ấm nóng đau nhức.

“Tạ đại vương quan tâm, Cửu Dung vẫn tốt!”. Tu Cửu Dung khom người tạ ơn, khẽ ngước mặt lên, khuôn mặt bình tĩnh, không đau đớn, không oán, cũng không hối!

“Thương thế còn chưa lành, không được ra khỏi quân doanh, không được trúng gió, không được chạm nước, đây là vương lệnh!”. Phong Tịch cố kìm nén thanh âm nguội lạnh nhưng từng lời nói ra vẫn rất dịu dàng.

Tu Cửu Dung nghe vậy đôi mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Phong Tịch rồi lại cúi đầu: “Tạ đại vương! Cửu Dung đã rõ!”

Phong Tịch khẽ gật đầu, quay lại hỏi Tề Thứ: “Tề Thứ, khi ta vắng mặt, mọi việc trong Cốc thế nào?”

“Dạ…”. Tề Thứ nghe vậy không khỏi nhìn ba người khác, cả ba quay lại nhìn hắn: “Dạ, sau khi vương đi khỏi… à ừ…”

Chuyện này phải nói sao nhỉ? Tề Thứ lén quan sát Phong Tịch đang ngồi trên ghế cao chờ hắn báo cáo hết thảy, hắn cứ suy nghĩ không biết phải nói thế nào.

Căn bản là, sau khi Phong Tịch rời đi, trong Cốc này… Ừ, Phong Vân Kỵ trong Cốc này không làm gì hết, thậm chí còn không đánh với quân Hoa. Nhưng mà thật ra họ cũng có làm một số chuyện, chỉ là không biết nói sao cho đúng thôi!

**********************************

Giờ Thìn, ngày mười lăm tháng năm.

Bọn họ đến trước doanh trướng của Phong Tức, nghe hắn sắp xếp rất xuôi tai, chỉ phải làm duy nhất một mệnh lệnh: “Trước giờ Tỵ tìm một trăm ba mươi sáu khối đá cao năm thước trở lên, nặng trăm cân trở lên.”. Sau đó Phong công tử liền tiêu sái phất ống tay áo bảo họ lui ra ngoài, còn hắn – nghe nói – nhắm mắt dưỡng thần hơn nửa ngày, không ra khỏi doanh trướng.

Mà bởi vì vương từng căn dặn, khi ngài vắng mặt thì phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, cho nên họ có thắc mắc cũng vẫn phải huy động năm nghìn tướng sĩ đi tìm mấy tảng đá kia. Cuối cùng trước giờ Tỵ cũng đem về một trăm ba mươi sáu khối đá phù hợp với yêu cầu của công tử Lan Tức.

Giờ Dậu, ngày mười lăm tháng năm.

Phong đại công tử rốt cuộc cũng chịu ra khỏi trướng, sau đó chỉ huy binh lính đưa toàn bộ tảng đá đến khu đất chính giữa hai quân, rồi vẫy tay ra hiệu cho binh lính lui về sau. Chỉ thấy hắn đứng đó ngắm nghía quan sát một lúc lâu, cuối cùng phất tay áo lên… đá rơi… lại phất tay áo lên… đá tiếp tục rơi… Một trăm ba mươi sáu tảng đá trên trăm cân, công tử gia ngài chỉ nhẹ nhàng phất phất ống tay áo, toàn bộ những tảng đá này đều vâng lời rơi vào một chỗ.

Đợi sau khi xong hết mọi thứ, Phong công tử phủi tay bước đi, còn bỏ lại một câu: “Tất cả tướng sĩ Phong Vân Kỵ không ai được đến gần thạch trận này trong vòng ba trượng!”.

Bọn họ đã theo Phong Tịch từ lâu lắm rồi, bản thân cũng hiểu rõ đó là kỳ môn trận pháp, nhưng đối với thạch trận của hắn thì bọn họ chẳng biết đó là trận pháp gì. Có điều họ chỉ mới đến gần một chút thôi, cả người liền sinh ra cảm giác sợ hãi, phảng phất phía trước có thứ gì đó giống như yêu ma quỷ quái, khiến bọn họ vô cùng kinh sợ.

Ngày mười sáu tháng năm.

Một tên tướng quân Hoa dẫn một nghìn binh lính đi do thám, khi bọn họ vào bẩm báo với Phong Tức thì Phong đại công tử đang ngồi vẽ vời, vẽ một bức tranh phong lan bằng mực đen. Nghe bọn họ bẩm báo, Phong đại công tử không thèm ngẩng đầu, cũng không ngừng tay, chỉ nhàn nhạt bảo: Kệ bọn chúng!

Kết quả… lần đó cũng là lần đầu tiên bọn họ hiểu được công tử Lan Tức nổi danh cùng với nữ vương mình lợi hại và đáng sợ ra sao, cũng phá vỡ hình tượng vị công tử nhã nhặn vô hại trong lòng tất cả.

Một nghìn quân Hoa lạc vào trận này không một ai ra được! Bọn họ đứng ngoài trận chứng kiến rõ ràng… một nghìn quân Hoa như bị yêu ma nhập hồn chiếm xác, hoàn toàn đánh mất lý trí, tự chém giết lẫn nhau… Bọn họ vẫn chưa xuất chiến, chẳng qua chỉ đứng nhìn thôi, lại cảm thấy… thứ này… còn ghê hơn tự mình ra trận giết địch!

Vốn bọn họ nghĩ Huyết Phượng Trận đã là trận pháp tanh tưởi đẫm máu nhất trên đời, nhưng thứ trước mắt họ… mới là trận pháp nguy hiểm nhất, tàn ác nhất! Bọn họ ít ra còn được tham chiến trong Huyết Phượng Trận, còn được sục sôi nhiệt huyết; còn trận pháp trước mặt… không dùng bất cứ người nào… mà khiến toàn bộ binh lính quân Hoa điên cuồng chặt chém đồng đội của mình, từng nhát từng nhát hung tàn, không chút lưu tình… Chỉ thấy các đoạn tứ chi bay loạn xạ, tay chân văng khắp nơi, máu tươi bắn tung tóe… Bọn họ mới thấu hiểu: Hóa ra đứng ngoài trận nhìn địch nhân tự chém giết lẫn nhau lại khiến người ta nổi da gà đến thế!

Bây giờ bọn họ mới cảm thấy kính sợ vị công tử Lan Tức hay cười nhẹ nhàng ung dung này. Bề ngoài thì trông có vẻ ôn hòa thân thiết nhưng xuất thủ lại vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn. Trong khi đối với vương của họ, bọn họ chỉ có sự kính phục từ tận đáy lòng, sự tôn kính nguyện theo ngài cho đến lúc chết.

Ngày mười bảy tháng năm.

Phò mã Hoàng Triều đích thân xuất chiến.

Bọn họ tức tốc chạy vào doanh trướng Phong Tức, tưởng rằng nếu thông báo cho hắn tin tức thế tử nước Hoàng thanh danh không kém cạnh hắn đã ra trận thì hắn sẽ phải hồi hộp. Ai ngờ… khi họ bước vào trong trướng thì thấy Phong đại công tử đang vẽ chân dung cho một thị nữ, xung quanh còn có ba cô khác thân mật vây lấy – à không, là hầu hạ bên cạnh hắn (mặc dù có hơi dựa sát một chút). Nghe bọn họ bẩm báo xong, Phong công tử cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc nhìn, tạm dừng bút, cười nhàn nhạt bảo: “Biết rồi!”. Sau đó lại tiếp tục vẽ tranh. Khi họ bước ra khỏi trướng còn nghe được hắn cười đùa: “Đồ Khiết, thu lại ý cười trong mắt một chút nữa, như vậy mới là thục nữ đoan trang!”.

Mà thế tử nước Hoàng cũng không thấy tiến đến, chỉ đứng trước trận tập trung quan sát một lúc lâu, rốt cuộc lại rút quân về.

Nghe đồn ngày đó công tử vẽ được hai mươi hai bức tranh.

Ngày mười tám tháng năm.

Quân Hoa không phái binh xuất chiến nữa, chỉ có một vị công tử trẻ tuổi mặc áo trắng như tuyết tùy ý tiêu sái bước đến trận, tựa như đang nhàn nhã đi dạo. Chàng đến nơi cũng chỉ lẳng lặng đứng nhìn, làm cho bọn họ thoáng cảm thấy những tảng đá lớn này đều có thêm vài phần tiên khí, phảng phất được tiên nhân điểm qua. Mà vị công tử áo trắng thiên tư như tiên này thật ra cũng chẳng ăn nhập gì với cái thạch trận đẫm máu đáng sợ, người như vậy lẽ ra phải nên xuất hiện ở nơi non nước hữu tình, phong cảnh tươi đẹp.

Bọn họ theo thói quen vẫn tiếp tục đi bẩm báo cho Phong Tức, ai cũng nghĩ chỉ có một tên địch nhân thì Phong đại công tử chắc còn lười gật đầu chứ nói gì trả lời. Ai ngờ Phong công tử đang đánh đàn nghe xong thì liền ngừng tay, quay đầu lại nhìn chằm chằm hỏi: “Ngươi bảo là Ngọc Vô Duyên đến?”. Nói xong không đợi y trả lời, hắn đã nhanh chóng đứng dậy bước ra khỏi trướng.

Hai vị công tử một đen một trắng đứng cách nhau hai bên đầu thạch trận, một người cao quý ôn nhã, một người phiêu dật như tiên. Một người mỉm cười, một người hờ hững. Cả hai đều không nói câu nào, chỉ lặng lẽ quan sát đối phương. Bầu không khí trông thật yên tĩnh lại khiến mọi người không dám tới gần, chỉ dám đứng xa xa ngóng xem. Thiên địa chợt trở nên thập phần an tĩnh, tựa hồ chỉ có âm hưởng của gió khẽ thổi qua hai bộ y phục trắng đen này, rất nhỏ, rất nhỏ.

Sau đó, hai người kia – bọn họ chỉ nhìn thấy hai người áo đen áo trắng bay vào giữa thạch trận. Thần thái tựa hồ đều vô cùng thoải mái nhàn nhã, chân không chạm đất, phảng phất như tiên nhân đuổi nhau xuyên qua trận pháp. Tốc độ của cả hai nhanh đến dị thường, ban đầu công tử áo trắng rõ ràng ở bên trái, trong chớp mắt chàng đã bay đến bên phải; công tử áo đen thì rõ ràng đứng quay lưng lại, nhưng trong tích tắc đã đứng đối mặt với chúng nhân… Cả hai người khi thì bay lên đá, khi thì tàng hình giữa trận. Những tảng đá này thỉnh thoảng cũng bay lên, lại có lúc nát bấy giữa không trung, rồi lại tự động dịch chuyển khắp nơi… Có điều bọn họ không rảnh quan tâm đến mấy thứ đó, chỉ lo nhìn theo hai bóng dáng kia. Hai người quyết chiến từ đầu đến cuối mà mặt không đổi sắc, dáng vẻ hết sức ung dung thản nhiên, tựa hồ họ không phải đang quyết chiến… mà chỉ như đang đánh cờ.

Cuối cùng hai người từ trong trận đi ra, phảng phất như bên trong không hề có biến gì, nhẹ nhàng trở về doanh trại.

Nghe nói hôm đó công tử ở trong doanh trướng ngồi thiền điều tức cả đêm.

Ngày mười chín tháng năm, chẳng có gì xảy ra.

Có người từng hỏi công tử, so sánh binh lực của hai bên lúc này, Phong Vân Kỵ đã vượt quá Kim Y Kỵ, vì sao không tấn công tiêu diệt quân Hoa?

Câu trả lời của hắn là: Phong Vương chỉ nhờ ta bảo vệ Vô Hồi Cốc, không nhờ ta tấn công.

Cuối giờ Thân ngày mười chín tháng năm, đại vương trở về.

************************************************** ********

“Tề Thứ.”

Nghe thanh âm trong trẻo của nànng gọi hắn một lần nữa, Tề Thứ không khỏi giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn, hắn thấy vị vương đang yên lặng quan sát hắn, chờ hắn trả lời.

“Thưa vương, tất cả mọi người trong doanh trướng đều ổn!”. Tề Thứ chỉ nghĩ ra một đáp án như vậy.

“Ờ!”. Phong Tịch cũng không hỏi nữa, nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt dời ra bên ngoài thì thấy Phong Tức từ ngoài trước bước vào, ung dung phe phẩy một chiếc quạt trong tay, trên mặt quạt là một bức tranh hoa lan bằng mực tàu.

“Vương, Tranh Thiên Kỵ Hoàng Quốc đã đến Vô Hồi Cốc, chúng ta…”. Trình Tri vội vàng bẩm báo.

“Ta biết!”. Phong Tịch khoát tay nhìn về phía Phong Tức, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: “Những ngày này quả thật đã làm phiền công tử, Tích Vân đa tạ.”.

“Tức không có công lao gì to lớn, Phong Vương không cần đa tạ.”. Phong Tức chỉ khẽ mỉm cười.

“Vương, làm thế nào mà ngài trở về nhanh vậy? Tranh Thiên Kỵ Hoàng Quốc vừa xuất hiện… chẳng lẽ ngài trên đường không gặp bọn chúng?”. Tề Thứ hỏi.

“Ta đã tiêu diệt năm vạn Tranh Thiên Kỵ tại Lộc Môn Cốc.”.

Chúng tướng nghe vậy ánh mắt đều lóe sáng nhìn về phía đại vương của bọn họ, trên mặt hiện lên sự tôn kính. Mà Phong Tức lại quan sát ánh mắt của Phong Tịch, chỉ thấy đôi mắt kia như phủ một tầng băng mỏng, chẳng có một chút vui vẻ sung sướng.

Phong Tịch cụp mắt nhìn hai bàn tay mình, sau đó khoanh tay lại bảo: “Năm vạn đại quân tấn công thành Yến, Thu Cửu Sương bắn chết Bao Thừa. Nhưng sau năm vạn đại quân này còn có năm vạn đại quân khác, khi thành Yến bị công phá, chúng chia thành hai đường, Thu Cửu Sương dẫn binh vòng qua Mông Sơn tại biên giới phía bắc hai nước … Hoàng Triều… Chiêu này thật ngoài dự liệu của ta!”.

“Vương, hiện nay binh lực của quân Hoa đã tăng lên nhiều, mà quân ta tổn thương cũng không ít. Ngài có muốn truyền Tạ tướng quân phái thêm quân cấm vệ đến đây không?”. Tề Thứ không khỏi xin chỉ thị.

Phong Tịch cũng không đáp lời, ánh mắt dừng lại trên người Phong Tức, khẽ cười bảo: “Lần này Vô Hồi Cốc thật náo nhiệt, tứ đại danh kỵ đã có đến ba, sao có thể thiếu đi Mặc Vũ Kỵ của Hắc Phong Quốc, ngài nói có đúng không, Lan Tức công tử?”.

Phong Tức giương mắt nhìn về phía Phong Tịch, chỉ thấy vẻ mặt của nàng bình tĩnh lạnh nhạt, đôi đồng tử vừa sáng rực lại vừa thâm sâu, tựa như hàn băng, lại tựa như vực thẳm. Hắn không thể nhìn thấu được nỗi lòng của nàng.

“Nếu Phong Vương muốn hiệp lực với Mặc Vũ Kỵ, Tức sao dám có hai lời.”. Phong Tức rốt cuộc cũng thu lại ánh mắt đáp.

“Vương, chuyện này…”. Chư tướng nghe vậy không khỏi cả kinh, ai nấy đều có ý khuyên can.

Phong Tịch khoát tay ngăn chặn mọi lời của thuộc hạ, trở lại ghế ngồi tao nhã, ung dung nhìn chúng nhân: “Các ngươi có thể chưa biết, sau khi chiến xong tại Vô Hồi Cốc, Bạch Phong Quốc chúng ta sẽ ký hiệp ước đồng minh với Hắc Phong Quốc, hai nước tuyên thệ đồng thể, phúc họa cùng gánh.”.

Chư tướng trong doanh trướng không khỏi nhìn nhau.

“Các vị có dị nghị gì không?”. Phong Tịch hỏi lạnh lùng rõ ràng.

“Chúng thần nghe theo vương lệnh!”. Chư tướng nhất tề khom người đáp.

“Lan Tức công tử, ngài đã chuẩn bị xong chưa? Khi nào Mặc Vũ Kỵ có thể đến Bạch Phong Quốc?”. Mâu quang Phong Tịch nhẹ nhàng mà u lãnh dời về phía Phong Tức.

Phong Tức nghe vậy chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt sâu xa của hắn gắt gao quan sát ánh mắt của nàng, một ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của nàng vô cảm đến vậy, Phong Tịch này chưa từng xuất hiện trước mặt hắn.

“Lan Tức đã từng nói, bất cứ lúc nào Mặc Vũ Kỵ cũng có thể nguyện trợ giúp cho Phong Vương.”. Thật lâu sau, trong vương trướng mới vang lên giọng nói tao nhã của Phong Tức, thanh âm ngưng tụ lại, bình tĩnh không gợn sóng.

“Vậy thì…”. Phong Tịch quét mắt về phía thuộc hạ: “Tề Thứ, phát hỏa tốc truyền lệnh, bảo tướng thủ thành Lương mở cổng, để cho Mặc Vũ Kỵ thông hành!”.

“Rõ!” Tề Thứ lĩnh mệnh.

“Toàn bộ tướng sĩ tại Vô Hồi Cốc, ngoại trừ quân thủ vệ, đêm nay tất cả nghỉ ngơi!”. Phong Tịch lại ra lệnh: “Giờ Thìn ngày mai các tướng lĩnh tập trung tại vương trướng!”.

“Rõ!”.

“Lui xuống đi!”.

“Rõ!”.
Bình Luận (0)
Comment