Cả ngày tâm tư của Bạch Đồ đều bay xa, ăn trưa cũng không nhiều.
Giữa lúc đang phiền não…
Dì Thúy ở dưới lầu ngẩng đầu lên gọi Bạch Đồ: “A Đồ, điện thoại.”
Bạch Đồ ‘vù’ một tiếng đứng lên, mang dép lập tức vọt xuống lầu.
Bạch An Chi ngồi ở phòng khách xem tivi, bị dọa giật mình một cái, mắt nhìn bóng dáng Bạch Đồ, khẽ nói: “Cái con bé này.”
Bạch Đồ rất không tự nhiên vẫn muốn ra vẻ bình thản đi đến, vừa đóng cửa, cô đặt ống nghe bên tai, “A lô” một tiếng.
Giọng nói của Tần Thâm ngăn cách bởi điện thoại bàn màu đỏ truyền vào tai cô: “Hôm nay cậu sao thế? Cơm trưa cũng không ăn bao nhiêu, cũng không nói chuyện với tớ.”
Trong giọng của cậu mang theo chút tủi thân, khiến cho Bạch Đồ ý thức được hình như hôm nay mình đã lạnh nhạt với cậu.
Tần Thâm cũng không dám làm cho Bạch Đồ nổi giận, chỉ có thể thuận theo tâm ý của Bạch Đồ, mãi đến khi về đến nhà, Tần Thâm cảm thấy Bạch Đồ im lìm thật sự là rất tổn hại cơ thể, bật người lập tức từ giường đứng dậy gọi điện thoại.
Cậu đã sớm nhớ kĩ số điện thoại của quầy bán quà vặt, cũng đã hỏi Bạch Đồ gọi số điện thoại này cô có thể nghe máy không?
Lúc đó Bạch Đồ nói: “Có thể.”
“Tần Thâm.” Bạch Đồ khe khẽ nói, ngón tay móc sợi dây quanh co khúc khuỷu của điện thoại bàn.
“Hửm?” Tần Thâm khẽ một tiếng.
“Cậu thích học không?” Sau khi Bạch Đồ hỏi xong mới cảm thấy câu mình hỏi thực sự là phí lời, nếu thích thì thành tích của cậu không đến nỗi kém đến mức này.
“Quên đi, xem như tớ chưa từng hỏi.” Cô có phần nản lòng lẩm bẩm.
Tần Thâm nghe thấy Bạch Đồ khẽ thở dài, trong lòng xoắn chặt như sợi dây.
“Thích.” Tần Thâm biết mình nói dối, nhưng cũng không muốn Bạch Đồ buồn.
“Nói dối.” Âm thanh mềm mại của Bạch Đồ nói tiếp.
Tần Thâm cười, thậm chí nghĩ đến dáng vẻ làm nũng của Bạch Đồ.
Từ trước đến nay cậu chưa từng nghiên cứu thích học hay không, rất nhiều học sinh giỏi cũng không thích, chẳng qua trường học của bọn họ đã tìm đúng cách, cũng không dám nói thành tích không thể đi lên là không thích học, chỉ là bọn họ không tìm đúng phương pháp.
“Không nói dối, cậu sao vậy?” Tần Thâm thấp giọng hỏi thăm, giống như suối trên núi chảy, giọng nói trong veo.
“Đại học tớ muốn đến thành phố bên cạnh.” Bạch Đồ nói xong, lại có hơi lo lắng, tự mình tiếp một câu giải thích: “Cũng không nhất định.”
Phản ứng của Tần Thâm trái lại không giống Bạch Đồ nghĩ như không vui hoặc chơi xấu, mà nghe thấy cậu cười nói: “Vậy thì đi.”
Cậu còn cười…
Trong nháy mắt Bạch Đồ cảm thấy mình buồn lo vô cớ, trong lòng chua xót, ‘bộp’ một tiếng cúp điện thoại.
Bạch Đồ ngồi trên ghế ở buồng điện thoại màu đỏ, máy bàn vẫn còn đang vang. Bên ngoài cửa kính là người tan tầm vừa mua thức ăn trở về, dì Thúy đứng ở cửa ra vào cắn hạt dưa, xem tivi cũ rất dày, bên trong chiếu ‘Chàng rể địa phương với nàng dâu ngoại địa’
(1) đều có thể xem mỗi năm, âm thanh cực lớn, giống như muốn phá vỡ cái buồng điện thoại nhỏ này, cô cũng có thể nói đơn giản một ít tiếng Quảng đông bên trong.
(1) Được phát sóng ở VN với tên Những cô dâu nhà họ Khang.Điện thoại vẫn còn vang, vang lên hồi lâu, trong lòng Bạch Đồ buồn bực không chịu nghe máy.
Lại qua hồi lâu cuối cùng yên tĩnh lại, Bạch Đồ đẩy cửa ra ngoài, đưa tiền cho dì Thúy.
Dì Thúy cười cười khoát tay: “Hỏi bài tập dì sẽ không lấy tiền cháu.”
Mỗi lần dì Thúy đều mượn cớ không thu tiền mình.
Bạch Đồ không kịp phản ứng, sau đó mới nhớ có thể Tần Thâm lấy cớ hỏi bài tập.
“Bài tập tụi cháu nhiều thế, nói lâu như vậy.” Dì Thúy vốc hạt dưa đặt lên tay Bạch Đồ, cười nói: “Cầm ăn chút.”
Bạch Đồ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn dì.”
“Cũng không phải nhiều lắm, có vài vấn đề cậu ấy không biết, cháu chỉ cậu ấy một chút.”
Dì Thúy vỗ đầu Bạch Đồ một cái, bà rất thích Bạch Đồ, xinh xắn lại lễ phép: “Nhưng cũng đừng làm cho mệt mỏi.”
Bạch Đồ cười cười gật đầu: “Vâng.”
“Anh Tuyền đâu ạ?” Bạch Đồ ló đầu nhìn xung quanh tìm kiếm.
Dì Thúy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đừng nhắc đến cái thằng bất hiếu đấy nữa, lại ra ngoài lêu lổng. Thật đúng là tức chết người.”
Dì Thúy càng nói càng tức giận, ném hạt dưa lên bàn ‘bộp’ một tiếng.
Bạch Đồ nén cười, hai mẹ con nhà này mỗi ngày đều diễn tiết mục tương ái tương sát, thế nhưng lại vui vẻ hơn bất kì người nào.
“Ơ, mẹ này, mẹ lại nổi giận à?” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, – Anh Tuyền đến.
Trông thấy Bạch Đồ thì tiến lên trước nghịch tóc Bạch Đồ một phen, tóc của cô trong nháy mắt trở nên lộn xộn.
Bạch Đồ xoay người ra vẻ tức giận nhìn anh ta chằm chằm, hé miệng nhe răng ý đồ đe dọa anh ta.
Anh Tuyền giả bộ sợ hãi, ôm lấy hai cánh tay mình, sau đó lại nhăn mặt, cuối cùng cười nói: “Được rồi, mua đùi gà cho hai người các người.”
Thành Tuyền để đùi gà lên bàn, cẩn thận đỡ dì thúy đi lên.
Bạch Đồ buồn cười nhìn hai mẹ con họ biểu diễn trực tiếp, lúc Thành Tuyền bị dì Thúy đánh ‘bốp’ một tiếng, Bạch Đồ không nhịn được cười ha ha.
Thành Tuyền bực bội, không thể phát ra với mẹ, lại đành phải đi lên trước nghịch tóc Bạch Đồ một cái: “Con nhóc này, em cười cái gì.”
Dì Thúy khẽ vào tay Thành Tuyền, hung dữ nói: “Sao cứ hở ra là bắt nạt em gái con.”
Thành Tuyền lườm Bạch Đồ một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có đôi lúc con cảm thấy có phải con là con ruột mẹ không, A Đồ mới phải.” Tuy anh ta nói thế nhưng ý cười trong mắt chỉ tăng chứ không giảm.
Dì Thúy nghe vậy lập tức đứng lên, trong miệng mắng: “Ô hay cái thằng ranh con, xem tao có đánh mày không.”
Lúc hai người lại muốn đánh nhau, Bạch Đồ đứng giữa hai người, dang hai tay ra mỗi bên đẩy mỗi người, vội nói: “Ngừng ngừng ngừng, ăn đùi gà trước.”
Vừa dứt lời, dì Thúy đã buông chổi lông gà trong tay xuống, xoay người mở túi nilong, đưa cái đùi gà lớn nhất cho Bạch Đồ, sau đó bản thân ăn hai cái.
Thái dương Thành Tuyền giật giật, nhìn dì Thúy: “Hổ dữ cũng không ăn thịt con.”
Bạch Đồ gỡ da gà đưa cho Thành Tuyền.
Thành Tuyền ăn hết, vừa ăn vừa nói: “Vẫn là A Đồ tốt.”
Bạch Đồ ghét bỏ nhìn Thành Tuyền một cái, vẻ mặt dì Thúy cười vui vẻ.
Giữa lúc ba người đang ăn vui vẻ, đột nhiên nghe thấy tiếng xe vang lên ầm ầm một hồi, Bạch Đồ không khỏi cảm thấy âm thanh này quen thuộc lạ thường, một chiếc xe máy màu đen chợt dừng trước mắt.
Trong tay Bạch Đồ còn cầm đùi gà, sững sờ nhìn người trên xe.
Thành Tuyền thoáng nhìn qua xe máy, há mồm oa một tiếng tán thưởng. Anh ta thấy nồi áp suất bên trong rung động, dì Thúy chạy vào, không ngừng nói: “Canh của tôi, canh của tôi…”
Anh ta lại cúi đầu xuống, trông thấy Bạch Đồ ngẩn người, anh ta đi đến nhìn một cái, liên tục đẩy Bạch Đồ: “Nhanh, cho anh ăn chút, nhân lúc dì của em không ở đây.”
Bạch Đồ không để ý Thành Tuyền, khẽ lẩm bẩm: “Tần Thâm?”
Tần Thâm tháo mũ xuống, mắt đỏ lên hung ác nhìn chằm chằm Thành Tuyền.
Lúc Thành Tuyền lại đẩy Bạch Đồ lần nữa, Tần Thâm bỗng nhấc chân nhảy qua xe, sải bước đi đến bên cạnh Bạch Đồ, kéo Bạch Đồ ngồi lên xe, đội mũ lên đầu cô.
Bạch Đồ vẫn còn đang trong trạng thái ngu ngơ, cộng thêm bị một loạt động tác của Tần Thâm hù dọa, cũng sững sờ nhìn Tần Thâm.
Mãi đến khi Tần Thâm chạy xe đi, Bạch Đồ bị gió lạnh thổi run lên một cái, cô mới hoàn hồn.
Trên đường nhựa, hai bên đều là cây ngân hạnh.
“Tần Thâm, cậu làm gì vậy?” Bạch Đồ mở miệng, giọng nói tức giận vang lên.
Tần Thâm lái xe phía trước không trả lời cô.
Bạch Đồ cầm nắm đấm lên, trong nháy mắt nghĩ đến đang trên đường, lại buông xuống.
“Ôm tớ.” Tần Thâm ở đằng trước nói.
Bạch Đồ giận dỗi không chịu, để tay vào trong túi áo.
Tần Thâm lại nói: “Ôm tớ.”
Bạch Đồ vẫn không để ý tới.
Một lát sau.
Tần Thâm trực tiếp dừng xe, túm lấy tay Bạch Đồ, vòng ngang eo mình, nói khẽ: “Cậu ngồi phía sau không an toàn, ôm tớ.”
Bạch Đồ xoa xoa tay, mím môi, hơi sát lại ôm lấy cậu.
Tần Thâm cúi đầu xuống cụp mắt nắm tay Bạch Đồ một cái.
Đến nơi, Tần Thâm cất xe xong, quay người dắt Bạch Đồ đi.
“Cậu dẫn tớ tới đây làm gì? Bạch Đồ bước nhanh đi theo cậu, nhíu mày hỏi.
Tần Thâm dẫn người quẹo trái rẽ phải đến một rừng cây nhỏ, Bạch Đồ vừa định nói chuyện, Tần Thâm đột nhiên giữ Bạch Đồ lại, ngửa đầu cô rồi hôn lên môi.