Trao Thâm Tình Cho Em

Chương 44

+

Trong xe, Cố Thừa Phong lái xe, thường xuyên chú ý đến cảm xúc của Bạch Đồ.

Mãi đến lúc xác nhận tâm tình của Bạch Đồ không có chấn động gì lớn, cậu ta mới yên tâm.

"A Đồ..." Cố Thừa Phong nhân lúc đèn đỏ, quay đầu nhìn Bạch Đồ, khẽ cất giọng.

Bạch Đồ nghe vậy quay đầu nhìn cậu, trông thấy sốt ruột và lo lắng trong mắt cậu ta, Bạch Đồ cười cười với cậu ta, lắc đầu, nói: "Tớ không sao."

Đèn xanh, Cố Thừa Phong vươn tay ra, xoa xoa tóc Bạch Đồ, quay đầu lại khởi động xe.

Trong văn phòng luật sư.

Bạch Đồ và Cố Thừa Phong ngồi trên ghế sô pha.

Một người đàn ông đeo mắt kính màu vàng kim ngồi đối diện. Vóc dáng cũng rất đẹp mắt, gương mặt trắng ngần, ngũ quan nhu hòa, đôi mắt bên dưới cặp kính tựa như có thể nhìn thấu lòng người.

"Đây là chứng cứ hai người thu thập được?" Người đàn ông lấy ngón trỏ đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt nhìn chằm chằm túi bịt kín trong tay.

"Vâng, bên trong có video, còn có ghi âm." Bạch Đồ khẩn trương, "Có phải chứng cứ không đủ không?"

Người đàn ông nọ lắc đầu, cũng có thể hiểu sự hồi hộp của Bạch Đồ. Thế là anh ta cất giọng giải thích: "Không phải, những thứ này đã đủ rồi, chẳng qua tôi chỉ hỏi xem còn nữa hay không thôi."

Bạch Đồ nghe vậy nỗi lo lắng trong lòng buông xuống, hắng giọng một cái, ý thức được thái độ vừa rồi của mình, có phần áy náy nói: "Xin lỗi."

Người nam kia nhướng mày, khoát khoát tay với Bạch Đồ: "Không cần khách khí như vậy, người trong nhà người trong nhà..." Dứt lời, còn trêu chọc nhìn Cố Thừa Phong.

"Thừa Phong, thoát kiếp FA lúc nào cũng không nói cho tôi một tiếng..."

Cố Thừa Phong nghe vậy liếc mắt sang, quay đầu nhìn người nam kia, nét mặt có vẻ hơi khẩn trương.

"Thẩm Quát, đừng nói lung tung, đây là bạn cũ của tôi, cấp 3 đã quen rồi."

Thẩm Quát chính là người luật sư kia.

Thẩm Quát giống như sáng tỏ cười cười, "Tôi chỉ hỏi một câu thôi, cậu khẩn trương cái gì.."

Cố Thừa Phong ho một tiếng, "Lúc này cậu nên suy nghĩ thật kỹ làm thế nào thắng đợt kiện tụng này đi."

Bạch Đồ vừa nghe đến kiện tụng, trái tim lại kéo căng ra, ánh mắt gắt gao nhìn Thẩm Quát chăm chú.

Thẩm Quát liếc mắt nhìn Bạch Đồ, ánh mắt đánh giá hồi lâu, bỗng dưng nhíu nhíu mày, xuýt xoa một tiếng, nghi hoặc nói: "Có phải tôi đã gặp cô ở đâu rồi không?"

Bạch Đồ còn chưa nói gì Cố Thừa Phong tựa như rất gấp, trực tiếp cướp lời nói: "Kiểu bắt chuyện này xưa lắm rồi,... Thẩm Quát."

Thẩm Quát nghe vậy đảo mắt một cái, nhìn thoáng qua Cố Thừa Phong, dường như là một đôi mắt nhìn xuyên tường, có thể nhìn thấy hết thảy nội tâm bên trong người.

"Khẩn trương cái gì?" Anh ta nhẹ giọng hỏi, mang theo một ít ý cười.

"Tôi nói thật.... hình như đã gặp cô ở đâu rồi." Thẩm Quát ngẩng đầu lên lại nói, trái lại lần này nhìn đăm đăm thẳng vào Bạch Đồ.

Bỗng nhiên "a" một tiếng, vừa tính nói chuyện, bị Cố Thừa Phong ngắt ngang.

"Tôi và Bạch Đồ về trước, cậu giúp chúng tôi xem thử, đến lúc đó tìm thời gian chúng ta lại cùng nhau ăn cơm."

Cũng không chờ Thẩm Quát đồng ý, Cố Thừa Phong khẽ vỗ vỗ bả vai Bạch Đồ, giống như có phần cuống cuồng.

"A Đồ, chúng ta đi."

Bạch Đồ nói "được" một tiếng, gật đầu nói cảm ơn với Thẩm Quát.

Quay người đi theo Cố Thừa Phong ra ngoài.

Cửa kính vừa mở ra, gió lạnh xộc đến, Bạch Đồ ôm cánh tay run rẩy mấy lần, Cố Thừa Phong lấy áo khoác choàng lên người cô.

"Mặc vào."

Bạch Đồ thấy trời đột nhiên trở nên rét lạnh thêm thế này, không khỏi thở dài một cái.

Thẩm Quát ở bên trong nhìn ra bên ngoài, tất cả đều lọt vào mắt.

"Còn nói không có gì..." Thẩm Quát lẩm bẩm.

"Cậu đang nói gì vậy?" Một người đàn ông đi từ cửa sau của văn phòng luật sư trầm giọng hỏi.

Thẩm Quát nghe vậy "chậc" một tiếng, "Tôi nói này anh Thâm, sao cậu mỗi lần đều im hơi lặng tiếng từ cửa sau mà vào thế, có phải ngày nào đó cậu hù chết tôi mới hài lòng đúng không?"

Thẩm Quát thấy lúc này Tần Thâm một thân trang phục, "chậc" một tiếng, "Xem ra hôm nay mới hết bận à... Tôi thật không hiểu nổi cậu, có tiền có quyền còn liều mạng như thế làm gì, ngay cả cái thời gian xả hơi cũng không để cho mình một chút."

Tần Thâm liếc anh ta một cái, không nói gì.

Thẩm Quát nhíu mày, hôm nay cảm xúc của Tần Thâm không đúng lắm nhỉ...

"Sao vậy anh Thâm?"

Tần Thâm hoàn hồn, không trả lời anh ta, dường như có phần buồn bực hơi kéo cà vạt ra, bực bội nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc anh quay đầu, thấy một chiếc xe chầm chậm lái qua ở bên ngoài cửa kính, đây không phải là xe của Cố Thừa Phong sao?

"Vừa rồi có người đến?" Tần Thâm gập đầu gối ngồi trên ghế sô pha, đối diện Thẩm Quát.

Thẩm Quát gật đầu.

"Là Thừa Phong..."

Còn chưa dứt lời, bị Tần Thâm cắt ngang.

"Có phải còn mang theo một cô gái đúng không?"

Thẩm Quát nhướng mày, quan sát Tần Thâm, lần đầu tiên thấy anh ngắt lời người khác nói, dường như trong giọng nói còn chứa ít vội vàng.

Anh ta trêu ghẹo: "Cái này mà cậu cũng đoán được?"

Tần Thâm nhíu mày, không để ý đến câu hỏi của anh ta.

"Bọn họ tới làm gì?"

Thẩm Quát nhướng mày, cố ý dừng lại một chút.

"Muốn biết à?"

Tần Thâm "chậc" một tiếng, chân dài đá đá ghế sô pha của anh ta, "Nói nhanh, đừng ngắt lời."

Thẩm Quát thân là luật sư, hiển nhiên không thể tiết lộ thông tin của khách hàng, thế là đành phải lấy Cố Thừa Phong ra khai đao.

"Không có gì, chỉ là một số việc của công ty Thừa Phong, tôi làm cố vấn giúp cậu ta." Thẩm Quát quay người, ung dung thản nhiên cất kỹ túi bịt kín, Tần Thâm nghe vậy cụp mắt, không chú ý đến cây bút ghi âm kia.

Thẩm Quát cất đồ xong thì suy nghĩ cẩn thận, "xì" một tiếng, ấy không đúng...

Anh ta đảo mắt một cái, nhanh chóng quay người, nhướng mày trêu ghẹo Tần Thâm: "Sao hôm nay cậu quan tâm Thừa Phong thế này... bình thường hai người cũng không thích nói chuyện, hôm nay gấp gáp cái gì..."

Tần Thâm liếc anh ta một cái, không lên tiếng, dựa vào ghế sô pha, hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại...

Thẩm Quát thấy bộ dạng "tôi không muốn nói nhiều với cậu" này của Tần Thâm, tự chuốc nhục nhã nhún nhún vai.

Quay người đi tới bên cạnh máy photocopy, cầm lấy tài liệu trong tay sao chép cẩn thận, ngón trỏ đẩy đẩy mắt kính, nói: "Hai ngày qua Cố Thừa Phong cũng liên lạc nhiều..."

"Liên lạc cái gì?" Tần Thâm mở mắt ra nhìn Thẩm Quát.

Đúng lúc tiếng máy móc vang lên, nhả mấy tờ giấy ra, tất cả đều là tư liệu của một người."

"Gọi tôi điều động máy bay trực thăng giúp cậu ta, bây giờ lại bảo tôi điều tra giúp một người."

Tần Thâm nhíu mày.

"Điều tra ai?"

Thẩm Quát cong môi, "Muốn biết?"

Tần Thâm đứng lên, Thẩm Quát đi thẳng đến, vừa đi vừa hừ cười: "Anh Thâm diễn xiếc ở đây đi?"

"Cậu gan nhỉ."

Thẩm Quát vẫn còn duy trì phong thái lạnh lùng, có điều giây tiếp theo lập tức sụp đổ.

"Tôi nói tôi nói." Anh ta sợ nhất là vũ lực của Tần Thâm.

"Nói mau." Tần Thâm thúc giục.

"Có điều người này tôi nghĩ cậu cũng có thể giúp tôi điều tra một chút, dù sao hắn với công ty cậu có qua lại trên phương diện làm ăn, cậu nhìn xem có quen không."

Thẩm Quát vừa nói vừa đưa cho anh một tờ giấy.

Bên trên tờ giấy A4 trắng chợt viết một chuỗi tư liệu, lít nha lít nhít, nhưng Tần Thâm thoáng cái đã nhận ra, anh nhìn chằm chằm vào chữ Bạch kia, nhìn hồi lâu.

"Biết người này không?" Thẩm Quát hỏi.

Tần Thâm dời mắt khỏi tờ giấy, trả lại cho anh ta, "Đúng là tôi biết, chỉ là không hẳn qua lại với ông ta, tôi không thích người này."

Thẩm Quát nhướng mày, "Không thích?"

Tần Thâm tựa mông vào bàn, một chân duỗi thẳng, chân còn lại uốn gối, tay đút vào trong túi quần tây, từ từ cong môi nở nụ cười, "Ông ta muốn giật mối làm ăn, cướp mảnh đất đấu thầu của tôi, không ngờ bị tôi giở chút thủ đoạn cầm về, còn để ông ta bồi thường một trăm triệu."

Thẩm Quát ngẩng đầu lên nhìn Tần Thâm, nhìn một bên mặt anh. Biết anh bảy năm, anh thích độc lai độc vãng, không ở cùng nhiều người, làm việc cũng một mình, chơi lâu với anh, mới biết cũng rất hòa hợp với người khác, nhưng trên mặt luôn lộ vẻ "người lạ chớ gần"...

Cố Thừa Phong cũng cùng ký túc xá, mới đầu hai người bọn họ ai cũng không để ý đến ai, trái lại sau này thân nhau hơn, bao gồm cả anh ta.

"Tôi còn trông cậy vào cậu nếu cậu quen ông ta, có thể tìm ít tư liệu cho tôi, ai mà ngờ cậu lại ngược lại, kết oán trước cả tôi." Thẩm Quát thu hồi suy nghĩ, nhìn tư liệu trên máy tính nói.

Tần Thâm cong môi: "Nhưng thật ra tôi cũng có thể giúp cậu, chẳng qua là..."

Thẩm Quát ngắt lời cậu: "Yêu cầu gì..."

***

Xế chiều, ánh nắng rọi vào cửa sổ chiếu xuống đất.

Bạch Đồ ngây người nhìn đường phố bên ngoài chăm chú.

Nơi này đã trở nên phồn hoa hơn trước nhiều, trên đường cũng là người đến người đi, rộn rộn ràng ràng.

Cô nhìn thấy một cặp yêu sớm mặc đồng phục màu trắng xanh đi qua, trong mắt ảm đạm xuống, dường như nhớ đến chuyện cũ.

Cô nhớ đến bộ dạng lướt qua vai không dừng lại của anh hôm nay, giống như một thứ gì đó chắn ở tim, buồn bã trong lòng, không ra được không vào được.

Nhưng cô biết, là lỗi của cô.

Không thể trách anh.

Chuông điện thoại vang lên, Bạch Đồ hoàn hồn, lấy ra xem, là một dãy số xa lạ.

Bạch Đồ nhấn tắt, điện thoại vẫn vang liên tục.

Ngón tay trắng nõn ấn nút trả lời.

"A lô?"

Đầu điện thoại bên kia có tiếng hít thở, nhưng không nói gì.

Bạch Đồ mím môi, vừa định cúp, đầu bên kia lại tự mình dập máy.

Có lẽ là gọi nhầm số.

Số điện thoại bí ẩn này bị Bạch Đồ quên đi.

Thế nhưng...

Mấy ngày liên tiếp, lúc nào cũng có số điện thoại không xác định gọi đến, mỗi lần dãy số cũng không giống nhau, vả lại đều không nói lời nào, kéo dài không đến một phút, lúc cô muốn cúp, đầu bên kia đã cúp rồi.

Khi Bạch Đồ đang ngẩn người, điện thoại lại vang lên.

Bạch Đồ cau mày, hôm nay nhất định phải hỏi xem người ấy là ai.

"A lô, xin chào.... cho hỏi......"
Bình Luận (0)
Comment