Trao Thâm Tình Cho Em

Chương 54

Phòng sột soạt một hồi, cuối cùng Tần Thâm vo khăn giấy thành một cục vững vững vàng vàng ném vào giữa thùng rác xa xa, anh cúi đầu, nhướng mày với Bạch Đồ, biểu cảm "Em thấy anh lợi hại chứ!"

Tay Bạch Đồ mỏi vô cùng, cô xoa cổ tay, vô lực liếc anh một cái, Tần Thâm đứng dậy mặc quần vào, sau khi anh dọn dẹp xong, Tần Thâm cụp mắt cười nhìn cô gái sắc mặt ửng đỏ nằm trên giường, tiến lên cúi xuống hôn mặt cô một cái, cắn vành tai cô, sau cùng lúc cô đang run run anh nhướng mày, vẻ mặt ngạo mạn nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn trước."

Anh nói xong cũng mặc kệ cô vẫn còn đỏ mặt, ẳm cô lên, ra khỏi cửa phòng ngủ sau đó đi xuống cầu thang, Tần Thâm cố tình xóc nảy hai lần, tay Bạch Đồ vốn đang rũ xuống ôm lấy cổ anh theo bản năng.

Cô im lặng, cái mánh khóe này Tần Thâm thường dùng! Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Tần Thâm, chỉ thấy anh bặm môi, muốn cười nhưng lại nén... cô biết anh tiểu tâm cơ nhất...

Nhưng bị anh nghịch một phát như thế, hình như ý xấu hổ của mình cũng tản đi rất nhiều.

Hai người đến sảnh tầng một, Tần Thâm đặt cô xuống đất, tìm đôi giày nhỏ màu trắng kia của cô, nhấc chân cô lên giúp cô đeo vào, Bạch Đồ vội vàng rụt về: "Em tự đeo được rồi."

Tần Thâm "chậc" một tiếng, lại kéo chân cô qua, khóe miệng cong lên cười tà, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn Bạch Đồ, ý xấu nhéo nhéo chân cô, dùng ngữ khí mặt không đỏ tim không đập nói một câu: "Em giúp anh rồi, anh cũng giúp em."

Bạch Đồ thật sự rất rất muốn cạy đầu anh ra, nhìn xem bên trong ngoài chuyện kia có còn chuyện nào khác nữa không.

Tần Thâm thấy Bạch Đồ bất đắc dĩ mím môi, anh nhanh chóng đeo giày cho cô.

Vì anh ngồi xổm, việc thấy vết thương trên hai chân cô là không tránh khỏi, anh cúi đầu, không thấy được cảm xúc, Bạch Đồ cảm giác anh đặt tay lên, thậm chí còn dịu dàng vuốt ve, phút chốc cô cảm thấy cái vết sẹo này đối với mình mà nói, càng thêm quan trọng.

Nhưng mắt thấy cảm xúc của người đàn ông ngồi dưới đất có phần không đúng, Bạch Đồ liền để tay trên đầu anh, trấn an: "Không sao, đã hết đau từ lâu rồi."

***

Tần Thâm lái xe đến một tiệm ăn thường ở địa phương, anh xuống xe, mở cửa ghế phụ, nắm tay Bạch Đồ qua, cười nhạt nói: "Đến rồi."

Bạch Đồ cảm giác nụ cười của anh từ tối hôm qua đến giờ vẫn còn trên mặt, cô cũng hoài nghi có phải đóng hai cái đinh ở trên mặt không...

Thấy Bạch Đồ không phản ứng, Tần Thâm bế cô xuống xe, trong miệng muốn ăn đòn nói: "Muốn anh ẵm thì nói thẳng đi... anh mong vô cùng đây."

Bạch Đồ nghe câu nói này lập tức tránh khỏi cái ẵm của Tần Thâm, nhảy xuống đi phía trước, ở phía sau Tần Thâm hối hận, sớm biết đã không nói, còn có thể ôm một cái nữa.

Hai người đi vào, một cặp vợ chồng trung niên ngồi bên trong, thấy có người liền đứng dậy đưa menu qua, Tần Thâm kéo ghế ra, dắt Bạch Đồ ngồi xuống, bản thân ngồi bên cạnh cô.

"Quán này rất thanh đạm, khoảng thời gian trước Thẩm Quát dẫn anh ăn rồi..." Nói xong cầm lấy menu, đưa cho Bạch Đồ, "Em xem xem muốn ăn gì."

Tần Thâm cúi người bên cạnh cô, tựa đầu lên cổ, má và tai cô, hai người cực kì dính nhau.

Bạch Đồ tự nhiên gọi đậu hũ dồn thịt, rau xào tỏi, cà tím kho, suốt năm lớp Mười hai miễn là chỉ có hai người ở cạnh nhau, anh sẽ dựa vào mình như vậy, cơ thể quen với việc này hơn là suy nghĩ, một chút cũng không bài xích, cô duỗi tay đưa menu cho Tần Thâm.

Tần Thâm nhận lấy, lại gọi rất nhiều đồ ăn, mãi đến lúc Bạch Đồ lên tiếng ngăn lại, anh mới dừng tay.

Tần Thâm tựa đầu ở cổ cô, kéo tay cô qua, chậm rãi ngắm nghía, Bạch Đồ nghiêng đầu lườm anh một cái, cô cảm giác ngoại trừ vẻ ngoài điềm tĩnh chút, thân hình cao lớn chút, còn lại cô cảm thấy không thay đổi chút gì, vẫn ấu trĩ như vậy, dính như vậy.

Đến tận lúc ông chủ mang thức ăn lên lặng lẽ quan sát hai người một chút, vai Bạch Đồ run run, Tần Thâm mới không nỡ mà cau mày rời khỏi cô.

Sau khi hai người ăn xong, Tần Thâm lại dắt Bạch Đồ đi mua nội y.

Lúc Tần Thâm đang nhìn chăm chú, Bạch Đồ đi vào thử, Tần Thâm nhìn nội y khắp nơi, anh hoàn toàn không hiểu...

Anh chỉ từng tiếp xúc hai lần, tối qua và đêm của bảy năm trước.

Nên chỉ cần là số của Bạch Đồ anh đều trực tiếp mua...

Bạch Đồ ngăn lại kịp thời, "Không dùng nhiều như vậy..." Bạch Đồ chọn mấy bộ đưa nhân viên phục vụ, hỏi: "Bao nhiêu tiền ạ?", cô vừa hỏi vừa lấy tiền ra, nhân viên phục vụ vừa tính nói, Tần Thâm ở sau lưng một tay ôm lấy Bạch Đồ, trực tiếp đưa thẻ đến, dửng dưng nói với người phục vụ: "Không có mật khẩu, quẹt thẻ."

Bạch Đồ quay đầu lườm anh, Tần Thâm lấy tay che mắt không nhìn cô, còn nói: "Những cái số của bạn gái tôi vừa rồi mua toàn bộ."

Lúc ra cửa, tay Tần Thâm xách một cái túi lớn, tất cả đều là nội y vừa nãy, may mà nhân viên phục vụ có tâm, không phải một bộ một cái túi, mà là bỏ vào trong một cái túi lớn, nhưng mặt trên vẫn in một cái logo thật to của tiệm.

Trái lại Tần Thâm không quan tâm, chỉ là Bạch Đồ có phần xấu hổ, cô muốn để mình cầm, nhưng anh không chịu.

Cuối cùng Bạch Đồ ném ánh mắt sang nói một câu: "Em cảm thấy anh trở nên không nghe lời chút nào..." Tần Thâm buồn cười, một tay ôm lấy cô, Bạch Đồ giãy giụa hai lần nhưng không thoát được, dứt khoát để anh ôm.

"Anh đâu có không nghe lời, chỉ là cái túi quá lớn, anh xách được rồi, với lại anh kiếm tiền không cho em xài, cho ai xài?"

Tuy Tần Thâm bình đạm nói một hai câu này, nhưng Bạch Đồ lại cười vui vẻ, cô đưa tay ôm eo Tần Thâm.

Tần Thâm cong môi hơi khom lưng, cúi đầu khẽ hôn cô một cái, tựa cằm trên đầu cô, nghiêm túc điềm tĩnh nói: "Anh sẽ nghe lời mà."

Bạch Đồ ôm Tần Thâm, vùi ở lồng ngực anh gật đầu, "Ừm."

Chỉ trong nháy mắt hai người nghe thấy một tiếng thét chói tai, Bạch Đồ quay đầu lại, thấy có mấy nữ sinh chạy đến phía bọn họ, Tần Thâm nhanh chóng dắt Bạch Đồ vào thang máy, xuống chỗ đậu xe dưới tầng hầm.

Bạch Đồ nhớ ngày đó cô vừa trở về Cố Thừa Phong đưa cô đến trung tâm thương mại, lúc đó cũng rất nhiều người vây quanh anh.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Thâm đã đến bên cạnh xe, anh mở cửa rồi dắt Bạch Đồ ngồi vào ghế phụ.

Bạch Đồ cười ghẹo anh: "Sao anh còn có fan hâm mộ vậy?"

Tần Thâm bị cô cười nói, cúi xuống, nhéo nhéo mặt cô, "Anh Thâm của em có fan hâm mộ kỳ lạ lắm sao?"

Bạch Đồ vỗ tay anh rớt xuống, lấy lòng nói: "Vâng vâng vâng... không kì lạ..."

Tần Thâm ấn đầu cô vào ngực mình, buồn cười nói: "Anh cũng không biết, không tương tác với bọn họ bao giờ."

Bạch Đồ nhéo eo Tần Thâm một cái, không một chút mỡ thừa, rắn chắc vô cùng.

Cô dứt khoát bỏ, vỗ vỗ lưng anh, "Biết rồi, em chưa nói gì, lái xe đi..."

Tần Thâm thuận tay vò tóc cô một cái, trước khi Bạch Đồ mắt trợn ngược đã quay người đi tới ghế lái.
Bình Luận (0)
Comment