Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

Chương 5

Hôm nay Ngô Nhất Hằng rất là vui vẻ, cậu đã mong đợi màn diễn hôm nay rất lâu rồi. Cả ngày lẫn đêm không có việc gì liền ở bên tai cô nhắc tới, "Khi nào thì em mới diễn cảnh làm nũng với anh?"

Nhiễm Tích phiền muộn đến mức thật muốn đánh cậu một cái, diễn cảnh làm nũng chỉ cần chuẩn bị tốt là được thôi mà.

Đạo diễn cùng hai người bàn bạc xong, dùng loa phóng thanh hô to: "Các tổ chuẩn bị vào vị trí!"

Địa điểm quay phim là nhà của Giang Hàn và Giang Hạo, một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại thành. Lúc này đây, Nhiễm Tích cùng Ngô Nhất Hằng đang đứng trong phòng ngủ của Giang Hàn. Phòng ngủ cũng không to lắm, chỉ đủ cho hai người, còn có đạo diễn, camera. Mà ở cửa lại đang có rất nhiều người đang lò đầu vào xem bọn họ diễn.

Vì sẽ quay phim ngay nên Ngô Nhất Hằng cũng không cùng Nhiễm Tích nói chuyện nữa, bắt đầu điều chỉnh lại tâm trạng của mình mà tiến vào nhân vật.

Sau khi mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng, công cuộc quay phim liền được bắt đầu.

Sáng sớm Giang Hàn tỉnh lại, phát hiện ra con mèo trắng nhỏ nhắn nằm ở trong lòng mình lại biến thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, ngay lập tức hết hồn mà té xuống giường.

Cô gái đang ngủ đột nhiên bị đánh thức, nhíu nhíu mày lại, đưa tay vuốt vuốt đôi mắt đang mơ màng, sau đó chậm rãi mở mắt ra, hai con mắt to tròn vo lại, rất sạch sẽ.

"Cô, cô là ai? Cô, tại sao lại nằm trên giường của tôi!" Giang Hàn chỉ tay vào cô, giọng nói hơi lắp vắp.

Trong ánh mắt cô gái hiện lên vẻ mông lung, cô chậm rãi ngồi dậy, chăn mền trên người dần hạ xuống, lộ ra da thịt trắng nõn. Giang Hàn đột nhiên nghĩ rằng bên trong cô có khả năng không mặc gì cả, sau đó ném quần áo của mình lên giường, nhắm chặt hai mắt lại.

"Cô mặc quần áo đàng hoàng vào đã!"

Sau khi nhắm chặt hai mắt, bên tai liền vang lên âm thanh. Giang Hàn suy đoán hẳn là cô gái đang từ trong chăn đi ra, sau đó tiếng động mặc quần áo vang lên.

Sau đó, sau đó không có âm thanh gì nữa.

Tại sao đột nhiên không có âm thanh gì nữa vậy?

Giang Hàn có chút ít hoang mang mở mắt ra, liền trước mắt hiện ra một cô gái phóng to gấp bội lần làm cho cậu hết hồn.

Giang Hàn rụt cơ thể lùi lại phía sau, giọng nói vẫn còn chút lắp bắp, "Cô, cô tại sao lại dựa gần như vậy."

Cô gái mặc trên người chiếc áo T-shirt rộng thùng thình của cậu, cổ áo rất lớn, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, lông mày hơi cau lại, mắt to như nước trong veo nhìn chăm chú vào Giang Hàn, đầu tóc có chút rối loạn, dán ở trên má, ánh mắt trắng đen rõ ràng, cả người cô hiện lên một vẻ điềm đạm đáng yêu.

Giang Hàn có chút ít mềm lòng, không được tự nhiên liền ho một tiếng, sau đó xoay tầm mắt, "Cô, cô là ai vậy?"

Khóe miệng cô gái khẽ mở ra, mặt mày cong cong, thanh âm ngọt ngào, "Tôi là Meo Meo, hôm qua anh đã đặt tên cho tôi mà."

Ánh mắt Giang Hàn hiện lên vẻ khiếp sợ, cậu há to miệng, nửa ngày sau mới tìm được giọng nói của mình, "Cô, cô nói, cô là con mèo kia?"

Meo Meo thấy Giang Hàn có chút sợ hãi, cô nhẹ nhàng ngồi xổm trước mặt Giang Hàn, nhìn cậu như là đang nịnh nọt kêu lên một tiếng, "Meo meo ~ "

Giang Hàn bị hù dọa liền giật mình một cái.

Chuyện này thật là CMN vô lý!

Giang Hàn đứng lên, muốn lui về phía sau, nhưng lại không biết rằng phía sau mình là bức tường, nên không còn đường để lui được nữa. Ấp úng được nửa ngày, cậu hỏi: "Tôi nghĩ cô như thế chắc là không có vấn đề gì, nếu không thì ngài đi về đi?"

"Anh muốn đuổi tôi đi?" Meo Meo vẫn ngồi xổm một chỗ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đáng thương nhìn Giang Hàn, con ngươi thủy tinh tựa như có thể chảy ra nước.

Giang Hàn nhất thời cứng họng, cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng gào thét: Lão đại, không đuổi cô đi chẳng lẽ để cô ở lại đây? Người ta rất sợ đó có được không hả?

Meo Meo thấy Giang Hàn nửa ngày cũng không có phản ứng, đi lên phía trước một chút, duỗi tay ôm lấy một chân của Giang Hàn, dùng đầu cọ cọ hai cái, âm thanh mềm nhũn, "Meo meo ~ anh hôm qua còn nói sẽ cho tôi một căn nhà nha ~ "

Giọng cô gái không hề có lực sát thương, nhưng dường như lại có lực sát thương cực lớn, trực tiếp đả kích nội tâm của Giang Hàn.

Nhà? Cậu cũng rất muốn có một căn nhà, nhưng mà sau khi ba mẹ cậu ly hôn, mẹ cậu suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu, không quan tâm cậu dù chỉ một chút...

Còn nữa, cô đừng có làm nũng như vậy có được không hả?

Giang Hàn rủ đầu xuống, vừa vặn nhìn vào ánh mắt của cô đang tràn ngập mong đợi.

Giang Hàn do dự.

"Cut!"

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, phòng ngủ trong nháy mắt liền náo loạn, đạo diễn cầm lấy kịch bản bắt đầu di chuyển vị trí, ánh sáng cùng camera cũng di chuyển theo, thợ trang điểm đi lên giúp diễn viên trang điểm lại, trợ lý liền đưa nước cho bọn họ...

"Mọi người vất vả rồi."

Vừa diễn xong, Ngô Nhất Hằng vẫn còn có chút hoảng sợ, cậu đưa cái đầu tiến đến trước mặt Nhiễm Tích, kỳ quái "Meo meo" một tiếng, chọc cho thợ trang điểm cùng trợ lý bên cạnh cười không ngừng.

Nhiễm Tích cũng dở khóc dở cười, đưa tay đánh cậu một cái.

Ngô Nhất Hằng nghiêng thân mình tránh khỏi bàn tay của Nhiễm Tích, trốn khỏi chỗ đó cũng không quên chọc cô một câu, "Làm nũng được lắm, sau này có thể làm nhiều mốt chút nha."

Cái người này đúng là muốn ăn đòn đến nơi rồi!

Nhiễm Tích còn nghĩ muốn đuổi theo, quay người lại liền thấy Hứa Diệc Châu đang đứng dựa vào khung cửa.

Thần tượng đến từ lúc nào thế?

Không phải đã nhìn thấy cô đang ôm bắp đùi của Ngô Nhất Hằng làm nũng rồi chứ?

A thật là, hủy hoại hình tượng quá hủy hoại hình tượng nha~

...

Hứa Diệc Châu sau khi diễn xong cảnh của mình liền đến studio.

Lúc anh đang trang điểm có nghe thợ trang điểm nói rằng tí nữa có cảnh diễn của Nhiễm Tích cùng Ngô Nhất Hằng, nghe nói là Nhiễm Tích diễn cảnh làm nũng với cậu, thợ trang điểm còn nói nhất định sẽ có rất nhiều người đến đó xem.

Hứa Diệc Châu hỏi: "Cô cũng muốn đi xem sao?"

"Ha ha, tôi cũng nghĩ như thế, tôi rất thích couple bọn họ, cảnh này nhất định là đang phát đường cho con dân nha! Phúc lợi của fan couple mà!"

Hóa trang xong, ở bên kia ngay đúng lúc bắt đầu diễn, thợ trang điểm vội vã đi qua bên đó xem, Hứa Diệc Châu đứng đó do dự mất mấy giây, sau đó cũng đi qua.

Làm cho vẻ mặt của trợ lý Chu Giang mông lung, cảnh này đâu phải cảnh của anh đâu!

Hứa Diệc Châu đi qua đúng lúc trông thấy Nhiễm Tích dùng đầu cọ vào chân của Ngô Nhất Hằng, con mắt khẽ híp lại, miệng nhỏ mím lại, cọ một cái lại cọ thêm một cái, sau đó còn kêu lên một tiếng "Meo meo ~ "

Hứa Diệc Châu nghe thấy xung quanh không ít người mở miệng bàn tán, đều đang cảm thán thốt lên:

"Thật đáng yêu."

"Làm nũng dễ thương quá"

"Nhìn thật mềm mại"

Đúng thật là thật đáng yêu, khóe môi Hứa Diệc Châu khẽ giương cao, anh không biết tính cách cô vốn là như vậy hay chỉ là diễn xuất nữa.

Diễn cảnh nũng nịu cũng thật tự nhiên.

Đạo diễn hô một tiếng "Cut" xong, Hứa Diệc Châu nhìn thấy Nhiễm Tích nhanh chóng đứng dậy, không biết Ngô Nhất Hằng nói gì với cô mà bên cạnh có vài người cười không khép miệng được, sau đó Nhiễm Tích đưa tay muốn đánh cậu...

Hai đứa nhóc này cũng thật đáng yêu.

Nhiễm Tích sau khi nhìn thấy Hứa Diệc Châu liền nghĩ muốn độn thổ, lại không ngờ rằng thần tượng lại đến bắt chuyện với cô.

"Diễn tốt lắm."

Được thần tượng khen ngợi, Nhiễm Tích trong lòng quả thực có chút hồi hộp.

Chẳng mấy chốc lại nghĩ đến việc bị thần tượng nhìn đến bản thân ôm bắp đùi của người khác.

"Ha ha," Nhiễm Tích gượng cười hai tiếng, "Cảm ơn thầy Hứa đã khen ngợi, em còn phải học tập thêm nhiều lắm."

"Ừm." Hứa Diệc Châu gật gật đầu, "Đi nghỉ ngơi đi."

"Dạ, tạm biệt thầy Hứa." Nhiễm Tích hướng về phía Hứa Diệc Châu khẽ khom người chào một cái, sau đó liền nhanh chóng xoay người chạy trốn, điệu bộ này giống như là đằng sau có con mãnh thú và dòng nước lũ đang đuổi cô vậy.

Hứa Diệc Châu bật cười, sao anh cảm thấy cô gái nhỏ này có chút sợ anh nhỉ? Lẽ nào là bởi vì anh từng là giám khảo của cô? Anh cũng đâu có dữ đâu ta.

Liền nghĩ sau này có cơ hội nhất định phải nói chuyện với cô nhiều hơn nữa, hai người sau này còn có cảnh diễn chung với nhau, cứ sợ anh như thế này cũng không tốt lắm.

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Hứa: Lại đây, chúng ta nói chuyện một chút.

Nhiễm Tích:...
Bình Luận (0)
Comment