Trẻ Hư Đã Có Bệnh Nhân Tâm Thần Trị

Chương 8

Trước khi tôi đi tìm bọn họ, bọn họ đã đến tận cửa nhà tôi.

Tối thứ bảy, tôi đang hầm xương sườn cho em gái ở trong nhà, em gái ở trong sân cầm sách ngữ văn gật gù thích thú đọc văn học cổ đại.

Có vài tiếng chó sủa, tôi ngước lên nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là một con chó ta, màu vàng và đen, theo sau là mấy cậu học sinh nhỏ, trên tay cầm vỉ nướng.

Thằng nhóc học sinh nam cầm đầu bỗng nhiên nở một nụ cười hèn hạ, lấy ra một hộp pháo ném vào người em gái tôi khi em ấy không chú ý.

“Bang!”

Em gái tôi hét lên và ngã xuống đất.

Tôi nhanh chóng đặt miếng sườn xuống, cầm dao phay đi ra ngoài.

Đồ súc sinh kia cười hì hì chạy tới vén váy em gái tôi.

“Này, con bò cái, mặc hồng nhạt cơ à? Định quyến rũ ai? Mày thật không biết xấu hổ.”

Trong tình huống như vậy mà em gái không hề la hét, chỉ lo lắng liếc bên trong, thấy tôi đi ra, sắc mặt trắng bệch, đẩy đồ súc sinh: “Hôm nay tôi không rảnh để tán dóc với các cậu, các cậu đi mau!”

Hành vi của con bé càng khơi dậy sự tò mò của bọn nó: “Sao vậy, trong nhà giấu một thằng trai lạ, sợ bị người khác nhìn thấy à?”

Em gái tôi nôn nóng lại đẩy nó lần nữa.

“Tôi nghiêm túc đấy, đi mau!”

Không ngờ đồ súc sinh lại nổi cơn thịnh nộ, đập vỉ thịt nướng vào em gái tôi: “Dm, Mày đẩy ai đấy?”

Lúc này, tôi chỉ còn cách sân bên ngoài một ngưỡng cửa, tức giận hét to: “Làm gì đấy?”

Đồ súc sinh sợ tới mức run rẩy, một vài xiên rơi xuống, vết dầu loang lổ khắp người em gái tôi, những chiếc xiên sắt đâm vào chân em.

Tôi nhảy lên, đá nó bay xa vài mét.

Con chó ta phản ứng đầu tiên, sủa tôi một cách điên cuồng.

Tôi cầm con dao phay và trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

giết nó!

Đó cũng là điều tôi đã làm.

Tôi cầm dao phay dẫm lên đầu nó, ngắm thẳng cổ, tôi tin chắc chỉ với một nhát là đầu rời khỏi thân, làm người nhà của đồ súc sinh này được ăn tiệc trước.

Cho nó chết đi!

Vào thời khắc quan trọng, em gái ôm lấy tôi, ánh mắt đầy van xin.
Bình Luận (0)
Comment