Trên Đảo Lúc Này

Chương 30

Lời tuyên bố tự sát 13

Một ngày trước khi Trình Mặc phục chức, quay lại làm việc, Lục Viễn Triết đưa cậu đến sở giao thông, học hết cái mình cần học rồi lại đưa cậu đi đổi bằng lái.

"Thấy chưa hả? Đi làm tan tầm nhờ cả vào cậu đó, anh còn phải học khóa nữa." Lục Viễn Triết nói rõ tình huống của mình với Trình Mặc.

"Vâng." Trình Mặc gật đầu xin lỗi anh, "Em xin lỗi."

Xin lỗi rất thành khẩn, hành vi thực tế lại không bì được: Đã đổi sang bằng lái Trung Quốc song Trình Mặc lái xe trên đường không khác gì cụ bà 60 tuổi, lái với tốc độ thấp nhất, gặp ngay giờ cao điểm đi làm, hàng xe phía sau bóp còi inh ỏi.

"Anh biết người Mỹ phạt khá nặng, nhưng cậu cũng đâu cần lái thế này." Lục Viễn Triết ngồi bên ghế phó lái ngứa ngáy khó chịu trong lòng, hận không thể lắp chân ga vào chân mình.

"Em thật sự không thân với mấy phương tiện giao thông…" Trình Mặc lái xe vất vả vô cùng, cả người ngồi thẳng như cán bút, không hài hòa chút nào với đường cong duyên dáng của con xe.

"Nhìn ra được." Lục Viễn Triết ngờ là cứ lái thế này một tháng, khéo Trình Mặc thoái hóa đốt sống cổ luôn mất.

Nhưng chịu thôi, khóa học của anh còn chưa lấy số nữa là, coi như phạt Trình Mặc tự mình lén tìm chết vậy.

Cuối cùng cũng đợi được Trình Mặc, mọi người còn mở tiệc đồ ăn vặt hoan nghênh cậu. Lục Viễn Triết không cản, anh chỉ ra dấu bằng mắt với Trình Mặc, kêu Trình Mặc nhớ kỹ mọi người quan tâm mình thế nào, chết như vậy có xứng với mọi người không.

Trình Mặc nói lời cám ơn, lẫn vào đám đông, tránh khỏi tầm mắt của anh.

Lục Viễn Triết hiểu rồi, hổ thẹn thì có đấy, nhưng cố chấp thì không khác đi, trong chốc lát sẽ không từ bỏ kế hoạch đi tìm cái chết đâu.

Trong một tuần, bọn họ đã sắp xếp xong phần lớn các tin tức bị bỏ sót trong vụ án văn khắc bia mộ, ví dụ như Ngụy Huyên phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt mình.

Cũng như Nghiêm Diệp, từ nhật ký trò chuyện có thể thấy, là cô chủ động chỉnh dung, song thiếu gia chỉ hẹn cô tới nơi chỉ định, không viết tên bệnh viện cụ thể.

Trong cục mở cuộc họp, mọi người đều phân tích tới lui, ai cũng cho rằng chỉnh dung và tiêu phí di sản không thoát khỏi liên quan đến sự cô độc và ám ảnh tuổi thơ.

Cô động dao kéo sau khi chuyển nhà, cuộc sống tiêu xài hoang phí số di sản cũng chẳng khiến cô phấn chấn lên mà ngược lại càng ngày càng sa sút, cuối cùng thì trèo lên đường dây của Yến. Yến nuôi cô, cho cô ít tiền tiêu chính là chờ có lúc dùng tới, một lần nuôi như vậy là hai năm.


Đội hình sự tra ra tài khoản chuyển tiền song đường dây vòng vèo, ra cả nước ngoài, cuối cùng không giải quyết được gì.

Bản thân cô thì ngày một điên loạn, không biết vì lo sẽ tiêu hết di sản hay hạt giống tội ác được thả bay rồi nảy mầm, cuối cùng, cô trở thành kẻ lấy giết người làm niềm vui.

"Cậu nói xem có phải Yến mở bệnh viện thẩm mỹ không? Sao lại tìm được kỹ thuật ngon tới vậy, lại còn là bệnh viện không có tên tuổi nữa?" Lăng Khê oán giận.

Pháp y giải phẫu tỉ mỉ thi thể Nghiêm Diệp và Ngụy Huyên, bên đấy nhất trí cho rằng là do bác sĩ có thâm niên ra tay, kỹ thuật đầy đủ.

"Có khi nào là phòng khám nhỏ không? Mấy tổ chức thế này khéo có bác sĩ riêng đấy." Lục Viễn Triết phân tích, "Hồi trước bọn chúng còn có thể cầm súng sống mái với cảnh sát một phen đó."

"Ừ, thậm chí 14 năm trước còn có thể đánh nổ nhà của viên chức." Đinh Thần Dục phụ họa.

Trình Mặc vẫn luôn ngồi cạnh nghe, không nói gì. Lúc vừa quay lại tổ, cậu đã xem hết ghi chép về vụ án, sau đó bổ sung ghi chú của mình.

Thấy cậu không nói gì, Lục Viễn Triết sợ cậu còn giấu gì khác trong lòng bèn hỏi: "Lúc cậu ở riêng với cô ta có hỏi được gì không?"

"Không có, có lẽ cô ta lo có mai phục nên tới khá trễ." Trình Mặc đáp. Đây là nói thật, về mặt này không có gì để giấu cả.

May mà tới khá trễ, bằng không Lục Viễn Triết đã đổi thành đi nhặt thi thể mất rồi.

Lật đến cuối, Trình Mặc thấy trong quá trình tiến hành điều tra điện thoại của Ngụy Huyên, bọn họ nhận được một cuộc gọi, đối diện là giọng điện tử được thu âm sẵn: Chơi vui không?

"Là thiếu gia gọi tới à?" Trình Mặc hỏi.

"Ừ." Lục Viễn Triết trả lời, anh suy nghĩ một lát rồi hỏi ngược lại, "Cậu hiểu rõ mấy kiểu tư duy kỳ lạ khó hiểu, có thể bắt được sóng điện não của hắn xem hắn có yêu cầu gì không?"

Không ngờ Trình Mặc còn im lặng suy nghĩ giây lát thật, cuối cùng mới lắc đầu: "Không biết."

Thế lực tà ác chết đi sống lại, rốt cuộc đang chơi trò mèo vờn chuột chán ngắt gì với bọn họ đây?




Tập thể lâu rồi mới tan làm đúng giờ. Đinh Thần Dục đợi trên xe, không bao lâu sau, Lăng Khê thay sang váy ngắn phất phơ kéo cửa xe ra. Dù có bận quần legging nhưng xem ra vẫn lạnh lắm.

Không chỉ Đinh Thần Dục thấy lạnh, cả Tô Tiểu Chỉ cũng vậy.

"Em gato quá à, sao lúc Đinh Thần Dục lén chở Lăng Khê ra ngoài đi ăn lại không dẫn tụi mình theo?" Cô nhìn Lăng Khê lên xe từ phía xa, "Lần này đội trưởng Lục không mời cơm, em cứ thấy tổn thất một bữa phải chẳng."

"Vậy để anh mời." Đứng cạnh cô, Vạn Dặc lên tiếng.

"Hở?" Tô Tiểu Chỉ ngoái đầu nhìn cậu ta, không hiểu sao tự nhiên mời nữa.

"Hôm nay không phải tết ông Táo à?" Vạn Dặc trừng với cô, nói như đúng rồi, "Có đồng nghiệp ăn chung vẫn hơn về ăn sủi cảo đông chứ nhỉ?"

"Ờ, đúng ha." Lúc này Tô Tiểu Chỉ mới nghĩ đến, vừa nghĩ tới đã nổi giận, "Tết ông Táo mà đội trưởng Lục không mời tụi mình đi ăn hả?"

"Bỏ đi, mấy nay anh ấy cũng hồn vía đâu đâu." Vạn Dặc an ủi, dù sao cậu cũng là người xứ khác, cũng không ai ăn cùng, "Hay em cứ phải ăn tết ông Táo với trai đẹp?"

"Đi thôi." Tô Tiểu Chỉ bị Vạn Dặc chọc cười, cô sảng khoái vỗ vai cậu ta, "Em khao anh uống bia."

Bên kia đường, trong lúc chờ Đinh Thần Dục làm ấm xe, Lăng Khê tự nhiên lấy lon coca trên xe ra, vừa rờ thấy lạnh thì lại bỏ xuống.

"Sao vậy? Mấy nay không bận đồ nữ, thời trang phang không lại thời tiết à?" Đinh Thần Dục trêu một câu, xoay nút điều hòa trên xe.

"Tôi thích đấy." Lăng Khê hạ cằm chống lên cửa xe, vén mái tóc giả của mình.

Đinh Thần Dục không nhịn được, bật cười thành tiếng: "Tôi nói này, không dễ gì mới làm xong, mời cậu đi dạo phố. Cậu đi vậy hai bước lạnh cóng là giành áo khoác với tôi thì làm sao?"

"Đi đi, trong phòng đều có khí sưởi, đi ở ngoài có mấy bước thế không lạnh chết được đâu. Mấy cô bé được, tôi cũng được." Lăng Khê trả lời, hoàn toàn tự tin với năng lực kháng lạnh của mình.


Vậy là Đinh Thần Dục nhấn ga, lái về con phố đi bộ gần đó.

Lúc bước xuống xe, Lăng Khê đổi sang giọng chị gái ngọt ê răng, anh khoác tay Đinh Thần Dục, kêu anh ta mua cái này sắm cái kia. Gần cuối năm, có không ít khách hàng phóng túng lần cuối trước thềm năm mới, thế nhưng đi trên đường, vẫn là hai người họ bắt mắt nhất.

Không biết Lăng Khê có sợ không chứ Đinh Thần Dục đã đi từ chỗ thót tim tới quen luôn rồi. Thật sự sẽ không có ai nhận ra đâu, có khi Lăng Khê còn giống con gái hơn cả con gái đó chứ.

Vậy là anh ta bình tĩnh quét thẻ. Lăng Khê thì ngược lại, anh biết có thể làm thịt đối phương đến độ nào, trong lòng tự có chừng mực, sẽ không làm bậy.

Song dù hai người có vẻ thiếu chút phản ứng hóa học của các cặp đôi nam nữ yêu nhau, nhất là ham muốn diễn xuất của Lăng Khê còn cháy lên dữ dội, nhìn thế nào cũng giống kiều nữ và đại gia nhưng chỉ mỗi cái dáng vẻ không nói gì chỉ quẹt thẻ của Đinh Thần Dục cũng đã làm nhân viên cửa hàng ngưỡng mộ.

Kệ bọn họ môn đăng hộ đối hay bao dưỡng tiểu tam nhể? Có tiền không xài là uổng.

Lúc xách theo 5 cái túi, Lăng Khê dừng lại lấy di động ra, chụp chung Đinh Thần Dục 2 tấm hình, một gửi cho anh ta, một thì đăng lên vòng bạn bè của mình.

Ngồi ở nhà hàng trên tầng cao nhất trung tâm thương mại, bọn họ chân trước đăng ảnh, chân sau bà Đinh đã thấy like.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu bất đắc dĩ. Quả nhiên dù Đảo Thành có gió mưa ồn ào thế nào đi chăng nữa thì thứ gia đình quan tâm vẫn là vấn đề yêu đương kết hôn của thanh niên tới tuổi.



Chỉ cần nhà có người lớn thì tết ông Táo đã thấy náo nhiệt.

Cảm giác quan hệ giữa hai người trẻ tuổi đã có chút hòa hoãn, dì Trịnh bèn vui vẻ làm ba món cho hai người Lục Viễn Triết với Trình Mặc, hấp hai loại sủi cảo khác nhau, lại còn làm rau trộn mang ra bàn, cũng góp đủ một bàn đầy đĩa, hài lòng vô bờ.

Trình Mặc đang phụ dọn chén đũa, Lục Viễn Triết tắm xong đi ra, bị cái "không khí ngày lễ thật nồng nàn" dọa cho: "Không phải chứ? Ăn hết số này chắc cháu chắt mót thời gian đi tập gym giờ thành công toi rồi. Dì có biết làm một cảnh sát có thân thể chuẩn khó cỡ nào không?"

"Vậy cháu kêu thêm mấy người bạn đi." Dì Trịnh không chê bày việc, khuyến khích anh gọi thêm bạn bè sang, "Tết ông Táo không náo nhiệt sao mà được? Dì chỉ lo vụ làm cơm thôi, lát nữa còn về ăn mừng."

"Thôi bỏ đi, người ta cũng phải ăn lễ. Ba mẹ cháu thì khác, tháng trước trước nữa ăn giáng sinh với chị cháu ở nước ngoài, chỉ không nhớ ra về thăm cháu." Lục Viễn Triết oán giận.

"Sao họ biết cháu rảnh khi nào? Tuần rồi cháu về nhà ăn được mấy lần?" Dì trịnh giải thích hộ ba mẹ anh, "Hồi trước kể cả không bận, cháu cũng ít khi nào về ăn cơm mà."

Cái chữ "hồi trước" này có chủ đích, là ám chỉ Trình Mặc. Lục Viễn Triết lắm bạn nhiều bè, lúc trước không thích ở nhà thế này đâu.

Lục Viễn Triết cũng nhìn sang Trình Mặc. Cậu hiểu ý dì Trịnh nhưng không tiếp lời, chỉ cười "ngốc bạch ngọt" như bình thường.


"Vậy dì về trước à, hai đứa ăn ngon nha, nhất là Trình Mặc đó, ăn nhiều chút." Dì Trịnh tỏ ý làm xong thì đi ngay, chắc chắn để lại không gian riêng tư cho hai người.

"Vâng ạ." Trình Mặc ngoan ngoãn gật đầu. Lại là cái vẻ rất được lòng người lớn.

"Tết ông Táo vui vẻ." Lục Viễn Triết tiễn dì Trịnh đi, đóng cửa lại rồi quay lại bàn cầm đũa lên.

Trình Mặc cũng nhấc đũa, vui vẻ liếc nhìn anh: "Tết ông Táo vui vẻ."

"Tết ông Táo vui vẻ." Anh đáp lại, sau đó bổ sung, "Mặc dù còn nhiều chuyện anh chưa khám phá ra chân tướng, năm mới cũng không ai ở chung, cũng không vui lắm."

Trình Mặc nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh nhưng cũng không có ý để lộ bí mật của mình. Cậu gắp cho anh chiếc sủi cảo nhét miệng: "Ăn nhiều chút."

Nói cái khác còn được, chỉ cần anh có ý nhắc tới chuyện hôm đấy là Trình Mặc lại chặn miệng anh lại. Nếu như Trình Mặc học một môn võ, anh thấy chắc chắn cậu sẽ là đại sư Thái Cực Quyền, tóm lại không cho anh cơ hội nói chuyện chính là đúng rồi.

Sau bữa cơm, Lục Viễn Triết ở phòng vẽ tranh, vẽ tới độ cổ cũng phát đau, anh đi ra ban công, kéo cửa sổ dưới đất ra thì nghe thấy tiếng rẽ nước có quy luật xen lẫn trong tiếng gió bắc thét gào. Trình Mặc lại bơi qua bơi lại trong hồ bơi nhà anh, chốc chốc lại đổi tư thế.

Đổi sang tư thế bơi ngửa, Trình Mặc nhìn thấy Lục Viễn Triết. Anh vịn lan can không nói gì, cậu cũng không mở lời, hai người cứ vậy nhìn nhau thật lâu.

Sóng nước dập dềnh, thân thể Trình Mặc hiện ra đường cong tuyệt đẹp. Anh vừa quét mắt nhìn, Trình Mặc đã cảm nhận được ánh mắt. Cậu thở hơi trong miệng ra, giây sau thì chìm xuống nước, qua một hồi lại trồi lên cạnh thành hồ, rõ ràng là không cho anh nhìn.

Lần này Trình Mặc không hề cố ý khoe ra đường cong của cậu cho mình xem nhưng Lục Viễn Triết vẫn bị trêu cháy lên lửa lòng, song anh càng thấy chuyện lớn không xong: Biết rõ chuyện Trình Mặc có bệnh tinh thần khó giải quyết mà anh vẫn cứ chốc chốc cảm giác thấy tim đập bùm bụp, vừa động lòng lại tức giận, không hiểu sao người một lòng mong được chết lại động lòng người như vậy trước mặt mình.

Nếu có người nói anh hay, rồi sẽ có ngày mình rơi vào cái hố này thì chắc chắn anh sẽ ít quen bạn bè lại, nhất là không qua lại với người vừa nhìn là thấy có cảm giác bí mật nặng nề như Trình Mặc.

Lục Viễn Triết cởi áo len, cởi quần ngoài, cởi áo sơ mi rồi nhảy qua lan can. Gió bắc thổi vào từ ngoài biển, người anh lạnh run cầm cập, đầu óc lại nóng lên nhảy xuống.

Tư thế phối hợp lúc rơi xuống nước kém xa Trình Mặc, anh làm bắn lên một mảng bọt nước, may mà không phải kiểu rơi cái "tủm" xuống.

Tay thả mũi ra, anh rẽ nước vài lượt rồi nổi lên mặt. Trình Mặc ở cách đó không xa, nhìn anh chòng chọc.

Anh vuốt tóc mình, hỏi cậu: "Đua một vòng, nhé?"

"Được." Trình Mặc gật đầu, nói tới chuyện bơi lội, khóe miệng nhoẻn lên không ít.

Đây là hồ bơi anh chỉ để mở tiệc làm bộ giàu có, sau khi Trình Mặc tới, lần đầu tiên nó được dùng vào đúng chỗ.

Bình Luận (0)
Comment