Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 31

Bùi Vân Thư chỉ cảm thấy toàn thân không còn một chút khí lực, thần trí y thanh tỉnh, lại chỉ có thể ngồi phịch trong ngực Chúc Vưu.

Bách Lý Qua cầm hộp gỗ chứa thi thể Tình Tùy Cổ để ở một bên, hàng mày tuấn mỹ đột nhiên nhăn lại, nhận ra có người xông vào trong phủ.

“Kỳ lạ, ” Bách Lý Qua ngạc nhiên nói, “Trăm năm nay, đây là lần đầu tiên có người dám xông vào phủ của ta.”

Bùi Vân Thư cố sức hỏi, “Là ai?”

“Một tên tu sĩ nho nhỏ, ” Không biết Bách Lý Qua nhìn thấy gì, thần sắc phút chốc đã trở nên lạnh lẽo, “Gay rồi, tiểu hồ tôn!”

Chỉ qua một thoáng hắn phi thân bay ra ngoài, Bùi Vân Thư vừa nghe thấy, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm không tốt, y kéo y phục của Chúc Vưu, “Chúc Vưu… đi theo sau…”

Chúc Vưu ôm y bay lên, đuổi theo Bách Lý Qua.

Gió lạnh lướt qua gò má, lạnh lẽo trong ngọn gió kéo lên bất an nơi đáy lòng, tay chân rét run, tâm chìm vào biển rộng.

Bùi Vân Thư bị Chúc Vưu che đi tầm mắt, bóng tối không còn khiến người ta an tâm như trước đó, trái lại càng khiến cho người ta không ngừng suy nghĩ sẽ phát sinh ra loại chuyện không hay nao.

Nhưng đến khi nhìn thấy Hoa Nguyệt đã ngã trên đất, một vệt kiếm ngay tim, con tim Bùi Vân Thư vẫn như rơi xuống tận đáy vực sâu.

Y ngơ ngác nhìn Hoa Nguyệt, muốn bước đến bên cạnh để nhìn rõ hơn, Chúc Vưu lại ôm y chợt lùi bước về sau. Nước chảy chia thành dòng công kích đến vừa hai người vừa đúng, chỉ nghe tiếng kiếm lanh lảnh vừa vang lên, nơi đó liền xuất hiện một bóng người.

Sau lưng Vân Thành là mấy chục cây thanh kiếm sắc bị dòng nước phá loạn,nhưng chính hắn cũng không buồn để ý, chỉ xoay người liếc nhìn kiếm trận, rồi lại tiếp tục nhìn Bùi Vân Thư.

“Sư đệ,” Thân thể hắn như ngọc, một tay chắp sau lưng, con ngươi đen láy đón ánh trăng tàn, cười nói, “Đã lâu không gặp.”

Hàn ý dâng từ đáy lòng Bùi Vân Thư tràn lên, y đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Vân Thành, hai tay nắm chặt run run, “Ngươi giết Hoa Nguyệt.”

Cả người y không khống chế được run rẩy, hai mắt không chút di động, tâm tình vạn ngàn bên trong, đỏ bừng, dáng vẻ này của, trái lại còn đẹp hơn cả khi động tình nữa.

Vân Thành nhíu mày, còn chưa nói gì, tế kiếm đằng sau hắn đã tiến lên chắn trước người hắn, thay hắn chặn lại một đòn của Bách Lý Qua.

Bách Lý Qua tay nắm trường thương, tóc vấn cao không gió mà bay, nét mặt hắn rét lạnh mà sắc bén, áo giáp ánh bạc uy phong đường đường, thấy đòn tấn công của mình bị Vân Thành chặn lại, hắn không nói hai lời, nắm trường thương tiến lên phía trước.

Thế nhưng lại bị một ống tay che khuất, trường thương trong tay Bách Lý Qua bị một thanh kiếm phản kích lại, thanh kiếm đó áp sát đến trước ngực Bách Lý Qua, mũi kiếm nhọn hoắt bao bọc bùa chú, miễn cưỡng đụng tới Bách Lý Qua, đã bị Bách Lý Qua tránh đi.

“Vì sao các hạ tổn thương đồ nhi của ta,” Giọng nói nhàn nhạt của Lăng Thanh chân nhân truyền đến, “Cho ta một lí do.”

Lăng Thanh chân nhân đứng ở chỗ cao, một kiếm ban nãy mang theo khí thế phong vũ, cũng chỉ như là bất ngờ đánh tới, tiện cứu một mạng của Vân Thành mà thôi.

Tay áo hắn bồng bềnh, gương mặt lạnh lùng thờ ơ, ánh mắt đảo qua từng người từng người đang đứng bên dưới, khi nhìn thấy tứ đệ tử đang tựa trong lồng ngực yêu thú, mới hơi nhíu mày.

“Vân Thư,” Không vui, “Đứng dậy.”

Bùi Vân Thư theo bản năng đẩy ra Chúc Vưu, chống hai chân vô lực cố gắng đứng thẳng, nhưng sau khi đứng lên, y bị phản ứng vô thức của mình làm cho sững sờ.

“Vì sao ta muốn giết đồ nhi của ngươi, ai bảo đồ nhi của ngươi dám giết tiểu hồ tôn ngay trong phủ của ta,” Trường thương của Bách Lý Qua đụng đất, mặt đất bất chợt run lên một cái, hoa cỏ ngã rạp xuống đất, rồng đất gào lên, xông thẳng về phía đối phương, trên mặt rồi cả trên người của hắn từ từ hiện ra mấy vết đao, từng vết từng vết sâu tận xương tủy, nhưng Bách Lý Qua như không cảm nhận được đau đớn, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn dù đáng sợ như vậy, cũng mang một khí thế oai hùng mạnh mẽ, “Mạng đền mạng, tên tiểu đạo nhà ngươi, còn không mau cút ra xa.”

Áo giáp ánh bạc theo gió mà động, chiến ý bị trường thương thắp lên, tiếng gió cùng đồng thanh khẽ kêu vang.

Chúc Vưu che chở cho Bùi Vân Thư, trong mắt rục rà rục rịch, cũng thấp giọng rống lên một tiếng.

Tiếng rồng tơ hồ tăng lên uy thế núi rung đất chuyển, Bách Lý Qua bật cười ha ha, trong tiếng nói mang theo yên tâm đồng thời có chút mất tự nhiên, “Tạ gian phu của phu quân trợ trận, qua muốn lên trước.”

Trong mắt Lăng Thanh chân nhân tối sầm xuống, hắn chưa sử dụng kiếm, mà vẽ phù, sau khi xong một nét cuối cùng, trường thương đã vọt tới trước mắt, nhưng phù sáng ngời, kim quang lóe lên tiến về phía Bách Lý Qua.

Tấm phù đó nặng tựa ngàn cân, Bách Lý Qua bị đè xuống đất, mặt đất lún xuống, phù vẫn còn đang không ngừng đè hắn xuống.

“Chẳng lẽ ngươi quên mất ngươi chỉ là một con ma yêu,” Lăng Thanh chân nhân nói, “Thôi, nếu đúng như lời ngươi nói, là do đồ nhi của ta lấy mạng hồ tôn của ngươi, ta cũng không có ý muốn giết ngươi. Tu vi của ngươi cao thâm, khi còn sống là đại tướng trong giới yêu quái, nếu như chọn theo chính đạo, trăm năm sau đã có thể hóa ma thành yêu, lần này để trả lại một mạng cho hồ tôn của ngươi, ta có thể tặng cho ngươi phương pháp hóa yêu.”

Bách Lý Qua cười nhạo một tiếng, trên tay dùng sức, nhưng thân phận yêu ma vẫn phải chịu không ít hạn chế, trên người hắn đã có rất nhiều vết thương, những vết đao kia giống như cực hình, chẳng trách không chảy một giọt máu, thì ra Bách Lý Qua đã thành ma yêu.

Chúc Vưu đã hóa thành giao long, ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, đuôi quét qua, phù chú đè trên người Bách Lý Qua bị hắn đập nát, kim quang tung bay trong không khí, đảo mắt đã không thấy.

Bách Lý Qua cao giọng nói: “Cảm ơn đệ đệ.”

Mi tâm của Lăng Thanh chân nhân càng cau chặt hơn, bỗng nhiên hắn nhìn về cánh cửa lớn bên ngoài phủ, tay áo bào vung lên không trung, hai vị sư huynh và tiểu sư đệ của Bùi Vân Thư, cùng tiến vào bên trong.

Bùi Vân Thư nhìn sư phụ, lại nhìn sang các sư huynh đệ, y chậm rãi lùi bước về sau, lùi đến bên cạnh Hoa Nguyệt.

Thân thể Hoa Nguyệt chậm rãi từ cứng như đá biến thành mềm mại, đôi mắt màu hổ phách của hắn trừng lớn, bên trong ngậm đầy sợ hãi và ánh nước dịu dàng.

Lúc y không thể khóc, Hoa Nguyệt khóc thay y, bây giờ Hoa Nguyệt không thể khóc thì Bùi Vân Thư thay hắn rơi lệ.

Y khóc trong im lặng, nước mắt chảy dọc theo cằm nhỏ lên người Hoa Nguyệt. Nhưng từng giọt lệ rơi quá gian nan, như một dã thú đang kiềm nén tiếng nức nở, phải cong lưng, khom người, bàn tay siết chặt lại, móng tay găm vào lòng bàn tay, mới có thể nén lại tiếng nỉ non.

Vân Thành nhìn y, các sư huynh đệ bị một gió cuốn vào bên trong phủ cũng nhìn y.

“Sao tứ sư đệ lại khóc?” Tam sư huynh hỏi.

Vân Thành liếc nhìn con hồ ly đã chết nằm trên đất kia, nhẹ giọng, “Khóc vì con hồ ly bị ta giết.”

Các sư huynh đệ không nói gì nữa.

Vân Vong vừa mới lên Trúc Cơ, được đại sư huynh bảo hộ đằng sau lưng, lẳng lặng nhìn vào Bùi Vân Thư ở đối diện.

Từ mái tóc nhìn đến hai tay đang nắm chặt thành đấm của y, lại từ sống lưng cong cong nhìn đến mũi giày của y.

Vân Thư sư huynh đau lòng đến thế, đau lòng đến tưởng chừng như cả cơ thể đều đang cùng nhau run rẩy, tóc đen phủ lên che đi gò má y, làm Vân Vong không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt y, nhưng có thể nhìn thấy từng giọt từng giọt nước mắt, đang không ngừng rơi xuống người con hồ ly đã chết kia.

Một giọt lại một giọt, tất cả đều dành trọn cho một con hồ ly.

“Nhị sư huynh, ” Vân Vong nói, “Huynh không nên giết con hồ ly đó.”

Giọng nói của hắn nhẹ đến tựa như chỉ cần một ngọn gió lướt qua đã tan, “Ngươi giết nó rồi, Vân Thư sư huynh sẽ luôn luôn nhớ nó.”

Lần này thì hay rồi, thời gian cũng không thể xóa nhòa đi ký ức của sư huynh với con hồ ly này.

Vân Thành vừa nghe hắn nói thế, cũng nhăn mày.

Bùi Vân Thư vừa khóc, lửa giận của Chúc Vưu lại càng mãnh liệt hơn nữa, người hắn đảo quanh trên không, thân giao dữ tợn, đồng tử dựng thẳng đen kịt như hổ rình mồi, sát khí như một thanh kiếm sắc bức người.

Gió vây quanh người hắn, long uy khiếp người, cũng may trong phủ có kết giới ngăn cách, nếu không sợ là toàn bộ chợ yêu ma, đã bị tên giao long này cầm đầu phá hỏng.

Cây cỏ ngã đầy đất, đất đai bị lật lên, nước trong đầm bất ngờ tràn lên, chao đảo giữa không như con sóng lớn hung mãnh cuộn trào trên mặt biển.

Vầng trăng đỏ đã bị mây đen che khuất, Lăng Thanh chân nhân bảo hộ các đệ tử bằng một tầng kết giới, lại nhìn về phía Bùi Vân Thư đang đứng sau lưng giao long và ma yêu.

“Vân Thư, ” Hắn ra lệnh, “Đến chỗ các sư huynh đệ của ngươi đi.”

Bùi Vân Thư quỳ bên cạnh Hoa Nguyệt, tóc che mặt y, dường như không nghe thấy lời của Lăng Thanh chân nhân nói.

Bách Lý Qua nói: “Phu quân cứ ở yên đấy đợi đi, đợi xem ta và gian phu của phu quân đuổi hết đám người đạo mạo kiêu căng như thế nào.”

Đuôi của Chúc Vưu hung ác đảo qua, Bách Lý Qua nhảy lên né, cười khổ nói: “Được rồi được rồi, ngươi là phu nhân, ta là gian phu.”

Giọng nói của Lăng Thanh chân nhân lạnh hơn, đã động chân khí, “Vân Thư.”

Nhóm người đại sư huynh bị vây trong kết giới của sư phụ, người khác không thể đánh vào, bọn họ cũng không thể đi ra ngoài.

Vân Vong nhìn chăm chăm vào Bùi Vân Thư, chợt thấy trái tim mình bắt đầu thình thịch đập lên một cách kịch liệt, huyệt thái dương giật giật, đau đớn chợt kéo đến trong đầu.

Hắn dán chặt mắt vào sư huynh ở đằng xa, trong lòng chỉ thấy bất ổn, hô hấp cũng trở nên căng thẳng.

Tình cảnh nhất thời cứ như vậy dần yên tĩnh lại, Chúc Vưu cùng Bách Lý Qua đồng thời che chở trước người Bùi Vân Thư và Hoa Nguyệt, Lăng Thanh chân nhân lại bỏ qua hai người họ, nhìn thẳng vào tứ đệ tử của mình.

Nhưng dường như tứ đệ tử không nghe thấy tiếng hắn, mảng tối trong mắt Lăng Thanh chân nhân càng sầm xuống, cuối cùng hắn lại kêu một tiếng nữa, “Vân Thư.”

Tay đã giơ lên, nếu như Bùi Vân Thư vẫn bất động, hắn liền phất tay áo, gió sẽ lập tức cuốn lấy Bùi Vân Thư kéo y vào trong kết giới đằng sau hắn.

Lúc trước đang ngoan ngoãn như vậy, bây giờ là bị gì rồi?

Xuống núi lịch lãm quả nhiên là đi theo đám yêu này học xấu rồi, sư môn ở ngay một bên, mà lại trốn sau lưng yêu quái.

Thị phi bất phân.

Tay Lăng Thanh chân nhân còn chưa động, thì cuối cùng Bùi Vân Thư cũng động.

Y đứng lên từ bên người Hoa Nguyệt, động tác chầm chậm, đến khi đối diện với sư môn thì hai mắt đã đè xuống nước mắt.

Duy chỉ khóe mắt ửng đỏ, bại lộ sự thật rằng y đã khóc.

Bùi Vân Thư đứng tại chỗ nhìn những người ở đối diện.

Sư phụ, sư huynh, sư đệ.

Y đảo qua từng người một.

Từ kiếp trước đến tận bây giờ, y cũng chỉ biết có từng ấy người trước mắt.

Dù là hồi ức đau khổ hay hạnh phúc, cũng chỉ tương quan với từng ấy người.

Sư phụ nhốc y trong một tiểu viện nho nhỏ trên Vô Chỉ phong, chỉ trích y lòng tham không đáy.

Từng nhánh cây ngọn cỏ trong viện, một chiếc bàn một khối đá, Bùi Vân Thư còn nhớ những khi y ngồi bên bàn đá, nằm trên thảm cỏ, nhìn ngắm vùng trời đã vô cùng thân quen kia.

Mây trên bầu trời là thú vị, bởi vì mây thì nằm ngoài kết giới, bởi vì mỗi một đám mây đều mang một hình dạng khác nhau.

Chỉ cần nhìn thôi, thì có thể ngắm hết cả một ngày.

Sư phụ nói y là kẻ ăn cháo đá bát, vậy thì y nhận, sư phụ nhốt y lại trong tiểu viện, Bùi Vân Thư lại sợ hãi không chịu nổi một ngày.

Ngày ấy tỉnh lại, Vân Thành đứng ở đầu giường, trong tay cầm vỏ kiếm của Thanh Việt kiếm.

Thanh Việt kiếm bị phong trong đất, thanh kiếm sắc bén nhường ấy lại không được sống đúng với một thanh kiếm. Kiếm có linh khí, vỏ kiếm dù không có linh, nhưng tâm ý tương thông cùng Thanh Việt kiếm.

Bùi Vân Thư lăn từ trên giường xuống đất, tu vi y bị phong, sợ Vân Thành sợ đến hai chân vô lực, chỉ có thể bò ra ngoài, cố gắng tránh khỏi nhị sư huynh.

Vỏ kiếm Thanh Việt kiếm bị Vân Thành nắm chặt trong tay, nó kháng cự, kháng cự đến Thanh Việt kiếm đang bị phong ấn cũng phải phát ra tiếng rên rỉ.

Y sam của Bùi Vân Thư dính đầy bụi bặm trên mặt đất, tóc của y xõa ra trải trên đất, y bò ra ngoài, nước mắt từ trong mắt chảy dài xuống.

Nhưng bất kể y có khẩn cầu như thế nào, Vân Thành vẫn mỉm cười dùng vỏ kiếm của Thanh Việt kiếm đánh gãy hai chân của y.

Từ đó đến ngay cả nhành cây ngọn cỏ trong viện, hay một đám mây cũng không còn được thấy nữa.

Ánh mắt Bùi Vân Thư lướt qua từng người, tâm tình đong chứa trong mắt y không thể diễn tả thành lời, những người bị y nhìn như vậy, trái tim trong lồng ngực như bị một bàn tay đột ngột nắm lấy.

“Tứ sư đệ…” Bất giác kêu lên một tiếng.

Hận sao?

Đương nhiên là không thể không hận.

Nhưng Bùi Vân Thư không dám đến chọc bọn họ nữa, ký ức nửa đời sau càng sâu sắc bao nhiêu, thì càng như giòi trong xương (1).

Y vốn định cứ bình tĩnh đối mặt, mà y cũng thực sự đã bình tĩnh lại, nếu như nước giếng không phạm nước sông, nếu như sư môn không để ý một đệ tử nho nhỏ như y, thì thật là tốt biết bao.

Hóa ra biển có rộng đến đâu, cũng có cá nhảy không qua, hóa ra trời dù có cao đến đâu, cũng có chim bay không tới.

Bùi Vân Thư móc một tấm mộc bài từ trong lồng ngực ra, trên mộc bài viết hai chữ “Vân Thư” tên y.

Đây mộc bài đệ tử của trong tông môn, chỉ cần là đệ tử của Đan Thủy tông, thì mỗi người sẽ có một cái như vậy. Thiên hạ có bao nhiêu tu sĩ chỉ vì tấm mộc bài này mà hao tâm tổn trí, bao nhiêu người muốn đi vào Đan Thủy tông chỉ là để đạt được tấm mộc bài này, trở thành một phần tử của Đan Thủy tông.

“Vân Thư cáo lỗi với sư phụ,” Khóe môi Bùi Vân Thư cong lên, “Hổ thẹn công ơn nuôi dưỡng của sư phụ.”

Y bóp nát mộc bài, hai chữ “Vân Thư” bỗng nhiên sáng lên, rồi theo mảnh gỗ nát tối sầm xuống.

Mảnh gỗ nát tan, từ trong tay Bùi Vân Thư bị gió cuốn đi, khói tàn mây bay.

“Từ đây con không còn là của đệ tử Đan Thủy tông nữa.”

__

(1) giòi trong xương: Nguyên văn 跗骨之蛆, Hán Việt “phụ cốt chi thư”. Search thử thấy trên Baike ra một kiểu, trên Zhidao ra một kiểu:

Baike.baidu.com:

Thư (蛆) là một loại nhọt độc, sinh trưởng trên xương. Hàm ý ví von cho việc xâm nhập vào nội bộ thì càng khó diệt trừ thế lực đối địch hơn.

Xuất phát từ Thanh · Bồ Tùng Linh – “Liêu trai chí dị · Oan ngục”.

Zhidao.baidu.com:

Câu trả lời của Du hi bộc dương đức trạch (俞曦濮阳德泽): Bạn đang

Phụ cá»t chi thÆ°, diá»n tả má»t ngÆ°á»i hoặc má»t chuyá»n nà o Äó mình mà không thích, nên cá» nhÆ° bá» giòi bá» Äu bám và o xÆ°Æ¡ng cá»t, không dá» thoát Äược.

á» Äây tui Äoán là tác giả dùng vá»i nghÄa thá» hai.

__

Bách Lý Qua ban Äầu là yêu quái chết rá»i thì thà nh ma, mà tui không biết gá»i là yêu ma hay ma yêu??_?? nhÆ°ng mà thấy hay Äá» ma trÆ°á»c, ví dụ nhÆ° ma cà rá»ng rá»i ma gì gì Äó, nên Äá» là ma yêu, còn trong qt là yêu quá»·.
Bình Luận (0)
Comment