Giấc mơ này đã ám ảnh cô một thời gian dài.
Những màu sắc trộn lẫn vào nhau rồi chậm rãi xoay tròn, sự phối màu mạnh mẽ táo bạo khiến cô nhớ tới tác phẩm Hoa hướng dương của Van Gogh.Những sắc màu mãnh liệt này quấn chặt lấy cô, Diệp Hi cảm giác mình như một con côn trùng bị bao bọc bởi hổ phách, dùng cách gì cũng không thể trốn thoát.
Cô liếc nhìn chiếc vòng thông minh trên cổ tay, thời gian trên đó vẫn luôn dừng lại ở 12 giờ 32 phút, không thay đổi một phút một giây nào.
Cô bình tĩnh buông thõng cổ tay, âm thầm ung dung cầm cự trong giấc mơ với những vòng xoáy màu sắc.
Đây là một cuộc chiến thời gian.
Là một cuộc chiến vô vị, vô nghĩa.
Thật ra Diệp Hi đã trải qua cuộc chiến này rất nhiều lần, đầu tiên là bóng tối vô tận, tiếp theo là đầm lầy đen tĩnh mịch yên ắng, sau đó là biển sâu lạnh buốt thấu xương.
Những giấc mơ này hết lần này đến lần khác xâm nhập vào cuộc sống của cô, cô ban đầu chơi vơi khốn đốn nhưng hiện tại đã bình thản điềm đạm, thần kinh đã bị những giấc mơ này tôi luyện làm cho trở nên hờ hững và tê liệt.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, những giấc mơ kỳ quái này đã chiếm giữ cuộc sống của cô, không có giây phút nào là cô không nằm mơ.
Có lẽ khoảng thời gian dài đã làm lu mờ ký ức ban đầu, cô đã quên mất những giấc mơ này bắt đầu từ khi nào, ngày qua ngày, đêm qua đêm, cô khốn khổ lưu lạc trong mơ, thi thoảng có thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc giữa những bóng ma muôn hình muôn vẻ.
Mờ nhạt, mềm mại, xa vời mà sinh động.
Cô khoanh tay lạnh lùng nhìn đám màu sắc đó, chờ đợi khoảnh khắc chúng tan biến.
Giấc mơ lại giam giữ cô, quẳng cô vào một thế giới không có âm thanh.
Cô không thể bị bất cứ thứ gì giam cầm, đừng hòng biến cô trở thành tù nhân của chúng.
Khi ý chí chiến đấu đang sôi sục, bóng người mơ hồ ấy lại xuất hiện, dáng hình xám xịt, tỏa ra ánh sáng lờ mờ, cô ấy xuyên qua những khối màu hỗn tạp, bước nhanh về phía trước, giống như một bóng ma bước ra từ tấm ảnh đen trắng cũ, tỏa ra hơi thở cổ xưa khó nắm bắt.
Diệp Hi sững sờ, bỗng hoài nghi mình gặp ảo giác.
Cô quay đầu, bóng người nọ đã đi đến bên cạnh, cô ấy không mảy may dừng lại, giống như một ảnh ảo đến từ thế giới khác, không nhìn thấy sự hiện diện của Diệp Hi.
Gần trong tầm tay, đường nét của bóng người vẫn chưa rõ ràng, ngũ quan của cô ấy ẩn hiện trong vầng sáng mờ ảo như có như không xung quanh, vầng sáng ấy lạnh lẽo, ẩn chứa một sức mạnh khó tả, khiến Diệp Hi trông đã khiếp sợ.
Trong nhức giấc mơ đã qua, cô đều chiến đấu trong thầm lặng và áp đảo, ngay khi lý trí và linh hồn cô sắp bị giấc mơ nuốt chửng, bóng người trong vầng sáng lạnh lẽo này luôn xuất hiện đột ngột.
Thật khó để hình dung cảm xúc lúc đó, thế giới tăm tối bỗng bừng sáng, ý chí chạy trốn lập tức quay trở lại.
Diệp Hi vừa mừng rỡ vừa e sợ, cô ngơ ngác nhìn bóng người bay về phía trước, lập tức đi về phía trước bắt kịp.
Khối màu lưu động bên cạnh bị đè nén biến dạng, những màu sắc có độ bão hòa cao bị dồn nén thành một khối hỗn loạn, rối mắt đến mức khiến người ta buồn nôn.
Cô nhắm mắt lại và nhịp nhàng chạy về trước, chạy được hai bước thì hít thở một hơi bằng bụng.
Cái bóng trước mặt càng ngày càng trôi xa, Diệp Hi kiên trì đuổi theo.
Trong mơ không có khái niệm về thời gian, Diệp Hi không biết cô đã chạy bao lâu, cô cảm thấy hơi mệt, nhưng không rõ là mệt mỏi về tinh thần hay là mệt mỏi về thể chất.
Bởi vì không muốn nhìn thấy những màu sắc buồn nôn đó nên Diệp Hi vẫn luôn nhắm mắt, trong tầm nhìn tăm tối xuất hiện những tia sáng không ngừng chuyển tiếp, mang theo dấu vết túy sinh mộng tử*.
*Túy sinh mộng tử: Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao. Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.Bước chân cô trở nên lộn xộng trong bóng tối, tiếng thở hổn hển trở nên rõ ràng hơn, âm thanh hồng hộc rất giống một ống bễ đã rỉ sét.
Tại sao cô ấy lại phải đi xa, tại sao cô ấy không thể dừng lại bên cạnh tôi chứ?
Diệp Hi thầm nghĩ, bỗng dưng rất muốn khóc, đồng thời suy xét hành vi cắm đầu chạy băng băng của mình có quá ngu ngốc hay không.
Bởi mỗi lần truy đuổi đều uổng công, kết quả đã được định trước.
Khi nỗi buồn không thể giải thích dâng lên như thủy triều, sự im lặng chết chóc bao trùm xung quanh đột nhiên bị thổi bay bởi cơn gió vù vù, đôi tai mẫn cảm của Diệp Hi bắt được tiếng sóng vỗ.
"A, cứu tôi với!", Tiếng kêu chói tai suýt nữa xuyên thủng màng nhĩ Diệp Hi.
Diệp Hi mở mắt, chỉ nhìn thấy một chiếc bóng xanh từ trên trời ngã xuống dòng nước trước mặt, nước bắn tung tóe lên cao hơn một mét, đổ ập lên người cô.
Người bị rơi xuống nước vẫn chưa nắm chắc kỹ thuật bơi lội, giống như một con mèo bị rơi xuống nước, không ngừng vùng vẫy trong làn nước.
Diệp Hi nhìn mái tóc dài lềnh bềnh như rong dưới nước, không rõ vì sao trò vui như vậy lại xuất hiện trong giấc mơ cao cấp của cô.
Diệp Hi trực tiếp phớt lờ cô ấy, ngẩng đầu quan sát khung cảnh biến đổi trong giấc mơ này.
Nước, xung quanh toàn là nước, dòng nước mênh mông vô bờ, không có trời, không có đất, chỉ có màu trắng lạnh lẽo đơn điệu pha chút xanh lam.
Trước mặt cô là một núi băng khổng lồ, cô biết đó không phải là núi băng, đó là ngọn sóng lớn đang lao về phía cô.
Cô nhẹ như lông hồng mà thoải mái đứng trên mặt nước, giẫm lên dòng nước đang cuồn cuộn dưới chân, giống như cao thủ vô song đã luyện được kỹ năng khinh công tối cao trong các tiểu thuyết võ hiệp.
Người dưới nước nhếch nhác thò đầu lên, mái tóc đen ướt dính vào mặt bị một bàn tay trắng nõn thon dài vén ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, không lâu sau lại chìm xuống.
"Cứu... Ực ực ực... Cứu... Ực ực ực."
Diệp Hi do dự hai giây, rồi nhẹ nhàng đạp trên mặt nước đi đến chỗ cô ấy, cúi xuống nắm cổ tay cô ấy rồi kéo cô ấy lên.
Cô ấy nắm chặt tay Diệp Hi, mái tóc ướt nhẹp dính lên cánh tay cô, chú chuột lột này không thể dễ dàng đứng trên mặt nước như Diệp Hi, chỉ có thể ôm lấy Diệp Hi mới miễn cưỡng không để thân thể chìm xuống.
"Cảm ơn", Chuột lột nằm sấp trên cánh tay Diệp Hi, yếu ớt nói.
Đây là lần đầu tiên Diệp Hi nghe được giọng nói của người khác trong mơ, thanh âm này vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào, mang theo chút vẻ trẻ con.
Vì nhiều nguyên nhân khác nhau, cô rất ít mở miệng nói chuyện trong mơ, cô vô cảm nhìn chuột lột, lờ đi vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ của chuột lột, tiếp tục giữ im lặng.
Tuy nhiên người này lại vô cùng lắm lời, không biết thưởng thức những thứ kỳ diệu kỳ thú trong mơ, chỉ một mực khoác tay cô hăng hái nói sa sả.
"Sao đằng ấy bơi giỏi thế, như cá ấy."
"Vừa nãy bị sặc nước, tưởng đằng này sắp chết đến nơi rồi."
...
"Cảm ơn đằng ấy nhé."
Cứ cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc.
Diệp Hi cúi đầu, nhìn nữ sinh đang vịn vai mình ho khan không ngớt.
Vầng sáng lạnh lẽo tiêu tán rồi, nhưng dung nhan vẫn cứ mờ nhạt, Diệp Hi buồn phiền thở dài.
Sóng lớn phía trước đang từng chút một tiến về phía trước, Diệp Hi rất bình tĩnh, không hề có ý nghĩ trốn tránh.
Mọi thứ trong mơ đều là giả, hàng loạt cảm xúc như sợ hãi đều không cần thiết.
Nhưng người bên cạnh cô dĩ nhiên không hiểu được điều này, nữ sinh dốc sức kéo cô lùi về sau, tuy nhiên chỉ cần cô ấy cử động thì cơ thể sẽ chìm nghỉm trong nước, Diệp Hi không thể không đưa tay nhọc nhằn giữ cô chuột lột này lại.
Ngọn sóng khổng lồ trước mặt càng ngày càng gần, tựa như một dòng sông băng đang chuyển động, cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng những gợn nước chảy trên đó.
Khi sóng lớn cuối cùng cũng kéo đến trước mặt họ, họ bị một dòng thủy lưu cực lớn cuốn đi, tứ phương tám hướng đều là nước, như thể lôi kéo bọn họ vào thế giới tăm tối dưới nước.
Nước tràn vào miệng vào mũi Diệp Hi, nhưng cô không hề có cảm giác ngộp thở, trong mơ cô có ý thức tự chủ, có thể bình tĩnh khống chế bản thân.
Tuy nhiên lúc này họ đang trôi giạt trong một vùng biển sâu đen kịt, cô không có chút dấu hiệu tỉnh giấc nào, giấc mơ này kéo dài quá rồi.
Người kia siết chặt tay cô trong bóng tối, mười ngón đan xen.
Một sinh vật khổng lồ xuyên qua bóng tối vô tận, lớp vảy trắng muốt cọ vào tay Diệp Hi, cô nhanh trí tóm chặt đuôi nó.
Đuôi của nó trơn nhẵn là thế nhưng Diệp Hi lại bắt được, có lẽ phần nhiều là dựa vào ý chí của cô.
Sinh vật khổng lồ nọ bơi về phía mặt biển, sau quãng thời gian chìm trong bóng tối dài đằng đẵng, ánh sáng dần dần ló rạng.
Chùm tia sáng kì lạ bao trùm lấy họ, Diệp Hi nhìn thấy lớp vảy trắng bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như những cụm sao lấp lánh.
Đó là một con cá ngần khổng lồ đang uyển chuyển bơi lên thượng nguồn, cô thấy mặt nước ve vẩy trên đỉnh đầu, con cá ngần nhảy vọt khỏi mặt nước, cô và cô ấy bị một lực cực lớn ném lên trời.
Con cá ngần khổng lồ vọt lên trời với sức mạnh đáng kinh ngạc, thân thể to lớn che phủ trời đất tự do di chuyển trong không gian, đuôi nó tạo ra những đợt sóng lớn, thân hình khổng lồ màu bạc lập lòe phóng lên trời cùng dáng dấp bất khuất quyết đoán, cô thấy dòng nước chảy ở phía chân trời đột ngột nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ trong suốt bắn tung tóe tứ phía, lập tức, thác nước cuồn cuộn, gió giục mây vần, thế giới bắt đầu sụp đổ, giống như lớp sơn loang lổ trên bức tường cũ, bắt đầu bong ra.
Diệp Hi mở mắt, bây giờ là 5 giờ 30 phút, ngày 9 tháng 7.
Cơn mưa phùn bên ngoài rơi tí ta tí tách, cảm xúc còn sót lại trong mơ vẫn chưa nguôi ngoai, nhắm mắt lại, cô vẫn có thể nhớ lại cảm giác chìm nổi trong nước.
Một khi đã choàng tỉnh khỏi mộng thì sẽ không thể ngủ lại được, Diệp Hi nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, ngây ngốc ngắm nhìn cảnh mưa bên ngoài, cơn mưa liên miên dai dẳng tựa như một lớp màn che, núi xa cảnh gần trở nên mờ ảo dưới mưa, giống một bức thủy mặc bị nhòe, sắc xanh tràn đầy sức sống hòa cùng màn mưa lạnh lẽo vào sáng sớm, hòa nhã hơn trong mơ rất nhiều.
Nội tâm cô lúc này cũng dịu dàng hơn, là một loại dịu dàng pha tạp sức sống với sự suy tàn, nước mắt cô bắt đầu vô tri vô giác mà rơi trong cảm xúc dịu dàng ấy.
Da mặt lạnh giá cảm nhận được hơi ấm lan tỏa, mỗi cảm giác trong m út thần kinh đều được khuếch đại vô tận, ngàn vạn cảm xúc khó tả khuấy động lòng cô, trong lòng xuất hiện một cảm giác đau buồn lạ lùng, nước mắt cô rơi lại càng khoan khoái hơn.
- --------------------------------------------------------------
Những chương đầu sẽ hơi khó hiểu một xíu nhưng mà về sau sẽ giải thích rõ ràng:>