Trên Những Áng Mây

Chương 3

Có âm thanh của thứ gì đó bị cắt bằng dao.

Cô ôm chặt cây thông Noel, không hiểu tại sao cảnh tượng trong mơ này lại thiếu ổn định đến thế.

Tuyệt trên cây thông Noel ào ào đáp xuống, có mấy tảng tuyết đặc biệt lớn nên lên cơ thể cô, trong chốc lát cô đã bị chôn vùi phân nửa.

Giọng nói kia đột nhiên dừng lại, một tia sáng bỗng chiếu vào thế giới mây mù này, tỏa ra hào quang bảy sắc cầu vồng.

Cô leo lên ngọn, bám chặt một cành cây, ngắm nhìn thế giới tứ bề trắng xóa thoáng cái đã được thay thế bởi nhiều màu sắc hơn.

Còn chưa đợi cô nhìn kĩ, quang ảnh chợt lóe lên, có thứ gì đó bao phủ bên ngoài thế giới này, những đường vân phức tạp đan chéo, màu xanh tím nhàn nhạt, thậm chí có thể nhận thấy dòng máu chảy đang chảy ào ạt phía dưới.

Đây là bàn tay của một người, đầu ngón tây trông mềm mại và trắng trẻo, sau một trận tròng trành, bàn tay biến mất, thế giới cô đang ở tạm thời yên ổn.

Cô cúi đầu nhìn chụp thủy tinh trong suốt trước mặt, bên ngoài chụp là đường vân gỗ tinh tế, bên cạnh còn đặt máy tính Apple và một con chuột trắng. Hộp quà đã được mở ra được đặt ở một bên, giấy gói màu trắng có in dòng chữ nhỏ "Merry Christmas".

Ồ, thì ra cô là quà Giáng sinh, thật là một giấc mơ sáng tạo.

Diệp Hi ngẩn ngơ ngồi trên cây thông Noel, nhìn người ngồi trên bàn gõ phím bên ngoài chụp thủy tinh, một khuôn mặt ngập tràn phong độ của người trí thức, đôi mắt đeo gọng kính kim loại màu bạc, trông đẹp hơn rất nhiều so với bộ dạng ướt nhẹp lần trước.

Có lẽ là do bị ngăn cách bởi một chiếc chụp thủy tinh nên Diệp Hi gần như không thể nghe thấy tiếng cô ấy gõ phím, chăm chú hồi lầu, Diệp Hi khó tránh khỏi có chút buồn chán, đang suy nghĩ có nên đánh một giấc trên cây không thì cô mới buồn cười nhớ ra bản thân mình vốn đang trong mơ, làm sao có thể ngủ tiếp lần nữa?

Diệp Hi nhìn bóng dáng bận rộn của cô ấy ở thế giới bên ngoài chụp thủy tinh, không hiểu vì sao nữ sinh lại một lần nữa xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Suy cho cùng, những sự vật hư cấu như vậy hầu như rất hiếm xuất hiện trong mơ, một giấc mơ cũng sẽ không mơ quá hai lần, vậy trong giấc mơ này cô phải chiến đấu với cái gì đây? Là nhìn thấy sự náo nhiệt và hối hả của thế giới bên ngoài, đồng thời chiến đấu với sự trống trải và nỗi cô đơn trong thế giới nội tâm của chính mình sao?

Văn chương nghệ thuật quá, cô thật sự không thích như vậy.

Diệp Hi xoa xoa trán, đột ngột cảm thấy kiệt quệ về cả tinh thần lẫn thể chất.

Cô ấy bận rộn một hồi xong, pha một ly cà phê rồi ngồi xuống bàn, sau khi nhấp một ngụm thì tầm nhìn di chuyển đến Diệp Hi, giây tiếp theo, cô ấy bất ngờ vươn tay về phía Diệp Hi, Diệp Hi không kịp trở tay, bị một lực lớn ném bay, va thẳng vào chụp thủy tinh.

Những bông tuyết trong chụp thủy tinh lại bắt đầu vờn bay khắp thế giới, hình dáng bay lả tả của chúng phản chiếu trên thủy tinh, ánh mắt Diệp Hi chạm vào ánh mắt của cô ấy giữa làn tuyết thả mình trong gió.

Đôi mắt đen láy của cô ấy bất động nhìn chằm chặm Diệp Hi, Diệp Hi lặng lẽ đối diện với cô ấy, một lúc sau cô ấy bỗng cười lên, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ: "Đằng này nhận ra đằng ấy, đằng ấy chính là thiếu nữ lạnh lùng có thể đứng trên mặt nước kia, đằng ấy bị biến thành nhỏ xíu, còn hóa trang thành ông già Noel, thật dễ thương."

Cô ấy cười tít mắt nhìn Diệp Hi nói: "Đằng ấy muốn ra ngoài sao, nhưng đằng này không dám đập vỡ chụp thủy tinh, chung quy bây giờ đằng ấy bé xíu một cục như vậy."

Cái gì mà "một cục" hả, Diệp Hi giận dỗi nghĩ.

Nữ sinh cẩn thận từng ly từng tí di chuyển món quà Giáng sinh, nhẹ nhàng đặt nó trên đầu giường, Diệp Hi tựa lên kính, nhìn cô ấy thay bộ đồ ngủ lụa màu xanh nhạt, trên đó in những miếng dưa hấu hình quạt.

Vẫn là bộ đồ ngủ màu xanh có in hình dưa hấu đó.

Nữ sinh thay đồ ngủ xong thì nằm nghiêng trên giường, mái tóc dài đen nhánh được cô vén ra sau, lộ ra vầng trán trắng toát mịn màng, cô ấy chống cằm, lẳng lặng nhìn Diệp Hi.

Quả nhiên!

"Năm nay muốn về nhà ngắm tuyết, cùng bố mẹ đón Giáng sinh, nhưng mẹ đã rất lâu rồi không tới gặp đằng này," Nói xong, cô ấy cười hì hì, trong mắt xuất hiện tia sáng dịu dàng.

Diệp Hi ôm lấy đầu gối, im lặng nghe cô ấy nói chuyện.

Cô ấy hỏi Diệp Hi: "Đằng ấy có đang nghe không?"

Diệp Hi gật gật đầu, gõ kính hai lần.

Thế nhưng cô ấy bỗng quấn chặt mình trong chăn, chỉ để lộ một nửa nhỏ khuôn mặt, đôi mắt sáng ngời ấy chợt trở nên mờ mịt.

Diệp Hi nghi hoặc nhìn cô ấy.

Cô ấy trốn trong chăn, tủi thân nói: "Đằng này không thể thả đằng ấy ra ngoài được, đằng ấy mà ra ngoài sẽ đến giết đằng này mất."

...

Không hề có quá trình suy luận mà lập tức đưa ra kết luận, đây là logic cảm động gì vậy?

Diệp Hi đứng dậy, phủi tuyết trên người, nhanh chóng đi vào căn nhà gỗ nhỏ, nằm lên chiếc giường nhỏ có đệm lông vũ.

Cô không muốn nói chuyện người bất cẩn như vậy.

Diệp Hi còn chưa kịp duỗi người trên chiếc giường nhỏ mềm mại thì lại bị lực lớn xốc bay thêm lần nữa.

Cô va mạnh vào vách tường, rơi khỏi tường rồi lại bị ném ra khỏi cửa gỗ, lăn lộn bốn năm vòng thì nghe thấy một tiếng thét đinh tai suýt chút nữa làm cô điếc.

"Tôi dựa vào ai chứ?"

"Đứa thần kinh này ở đâu ra thế?"

"Chắc là có bệnh, thật đấy."

Đủ loại giọng nói dồn dập vang lên trong phút chốc, Diệp Hi mở mắt ra, trông thấy rất nhiều giày.

Giày dép đủ hình đủ dạng đều né tránh cô, cô ngây ngẩn một lát rồi từ từ đứng thẳng dậy, nhìn thấy toa tàu chen chúc, người sau lưng cô vẫn không ngừng gào thét chói tai.

Chính là nữ sinh mặc đồ ngủ màu xanh hình dưa hấu, cô ấy đang co quắp quỳ trên mặt đất, mái tóc dài rối bù, mọi người xung quanh đều tranh xa cô ấy.

Diệp Hi bước nhanh về phía trước, bịt miệng cô ấy, bế cô ấy lên khỏi mặt đất, cô ấy vừa thấy Diệp Hi liền trợn tròn mắt, giây tiếp theo lại yếu ớt dựa vào người Diệp Hi bắt đầu khóc hu hu hu.

Diệp Hi im lặng nhìn lên trần toa tàu, cố gắng hết sức đỡ cô ấy, cô ấy thút thít hai tiếng, ghé vào tai cô thở hổn hển nói: "Bọn họ... Bọn họ đều muốn hãm hại em."

Đôi mắt cô ấy đỏ như thỏ, trên mi đọng lại một giọt nước mắt.

Diệp Hi bất đắc dĩ nghĩ: Bọn họ rõ ràng sợ không kịp tránh nên mới vậy mà.

Diệp Hi buồn cười nhìn những người trên tàu điện ngầm, phát hiện bọn họ không còn chửi bới, không còn trốn tránh nữa mà vô cảm đứng xung quanh các cô, trên mặt là vẻ lạnh lùng cứng nhắc, ánh mắt hung tợn nhìn các cô.

Diệp Hi nhìn bọn họ chòng chọc, lúc này cô không hề có chút sợ hãi nào, trái lại là sâu trong nội tâm nảy sinh một cảm xúc không thể giải thích, khiến toàn thân cô bắt đầu run rẩy nhẹ.

Những người đó đột nhiên đi về phía cô, cô siết chặt quyền, vớ lấy chiếc đẩu gỗ nhỏ không biết xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào, sung sướng quăng nó đi trong tiếng gào thét đinh tai của nữ sinh sau lưng.
Bình Luận (0)
Comment