Bầu không khí trong phòng chờ không tốt lắm.
Diệp Hi đang ngồi trong phòng chờ, cầm số trong tay.
Có mấy người mắc bệnh kiên nhẫn an ủi những người nhà bệnh nhân đang đang đau đớn và hoảng sợ, nói về bệnh sử của và kinh nghiệm điều trị của họ.
Diệp Hi âm thầm lắng nghe.
Một cặp vợ chồng đỡ một cậu bé đến bên cạnh Diệp Hi, cậu bé trông chỉ mới 14, 15 tuổi, hành động của cậu ấy chậm chạp, cần có bố mẹ đỡ hai bên mới có thể khó khăn di chuyển, biểu cảm của cậu thờ ơ, đầu cứ cúi xuống suốt, khóe miệng trắng hếu, nhãn cầu bị một lớp màng trắng mờ che phủ, đôi mắt đã không thấy tia sáng, hiện ra một màu đục đục.
Diệp Hi đột nhiên nghĩ đến những tên giám ngục có thể hút mất linh hồn của con người trong 《Harry Potter》, những người mất đi linh hồn sẽ giông như một khối thịt hình bộ xương, linh hồn của cậu bé này đã đi đâu, còn có thể trở lại cơ thể của cậu không, có lẽ cậu chỉ tạm thời bị mắc kẹt trong một cái chụp dày, không thể nhận thấy bất cứ thứ gì của thế giới bên ngoài.
Đây là trầm cảm căng trương lực*.
*Căng trương lực: Một dạng trầm cảm có triệu chứng loạn thần. Triệu chứng phổ biến nhất là sững sờ (người bệnh không thể di chuyển, nói chuyện hoặc phản ứng với k1ch thích)Diệp Hi đứng dậy nhường chỗ cho bọn họ, mẹ cậu bé cảm ơn cô bằng giọng khàn khàn, trong khi cha đang đỡ cậu con trai không nói lời nào, mắt cứ liên tục nhìn cô.
Túi hoa văn LV, nước hoa nữ hương mộc lan quyến rũ của Gucci, trang phục Chanel, ít nhất cũng phải là gia đình trung lưu.
Diệp Hi đứng ở một bên, im lặng chờ đợi.
Người mẹ kia bỗng nhiên hỏi: "Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, cô bé, cháu cũng bị trầm cảm phải không?"
Diệp Hi rất ghét người khác hỏi thăm việc riêng tư của cô, nhưng cô nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của người phụ nữ, lại không nỡ không trả lời bà.
Vậy nên cô không tình nguyện mà gật gật đầu, sau đó quay người đi đến đứng ở hàng phía sau.
Cô nghe thấy người phụ nữ kia thì thầm: "Mắc phải bệnh này là nghiêm trọng rồi, khoe cho ai xem vậy?"
Người đàn ông phớt lờ bà, hai tay đặt lên vai con trai, ánh mắt vẫn luôn ở trên người con trai mình.
Người phụ nữ kia thấy ông không đáp lại thì trách móc nói: "Ai ai cũng sống tốt, sao lại bị bệnh này chứ, đồ ăn dâng lên tận miệng, ngày ngày muốn sống muốn chết, cũng chẳng biết rốt cuộc bất mãn cái gì, sang năm phải thi vào cấp ba rồi, ép nó học nó lại bày ra cái nết này, làm thế cho ai xem, thật chẳng biết kiếp trước đã làm chuyện nghiệt ngã gì nữa", vừa nói vừa khóc hu hu.
Lần này, xung quanh không có bệnh nào đến an ủi bà ta, nhưng một người nhà bệnh nhân nam ở bên cạnh lại than thở nói: "Bây giờ cuộc sống tốt hơn rồi, bệnh trẻ con thời nay mắc phải đều là bệnh nhà giàu*, con nhà tôi đang ở bên trong tái khám, vẫn luôn phải uống thuốc, con cái có ra làm sao thì cha mẹ vẫn phải chấp nhận, cô cũng đừng buồn quá, uống chút thuốc là có thể bình thường trở lại thôi."
*Bệnh nhà giàu: Những căn bệnh không lây nhiễm, nguyên nhân mắc bệnh là do ăn uống quá đầy đủ, thừa dinh dưỡng và lười hoạt động như béo phì, táo bón,...Không bình thường lại được đâu, Diệp Hi thầm nói trong lòng.
Những loại thuốc điều trị trầm cảm có tác dụng phụ rất lớn, nhớ lại ngày đầu tiên uống thuốc, cô tưởng rằng sẽ sớm được giải thoát, nhưng trên thực tế, không thể chống lại cơn buồn ngủ, nôn mửa không thể kiểm soát, tiêu chảy liên tục, cơn đau đầu giống như kim châm, tất cả đều khiến cô rơi vào một nỗi thống khổ khác.
Do tác dụng phụ của thuốc, ngày hôm đó sau khi uống thuốc, cô ngủ được 20 tiếng, sau khi tỉnh dậy, lại bắt đầu nôn mửa, lúc đó cô đã không thể nôn ra được thứ gì nữa, chỉ có thể nôn ra dịch mật đắng."
Hóa ra con cái bị trầm cảm hành hạ trong lòng cha mẹ chỉ là vô cớ gây sự thôi sao?
Họ bị chứng bệnh này nuốt chửng mọi niềm vui, đại não của họ bị tra tấn đến nỗi chẳng thể suy nghĩ, mỗi ngày họ đều phủ nhận giá trị của chính mình, nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của mình, cố gắng vùng vẫy trong sự lựa chọn giữa sống và chết.
Nhưng đây không phải là điều đau đớn nhất, đau đớn nhất là nỗi đau của họ không được người khác thấu hiểu.
Người đứng trên bờ cười nhạo người mắc kẹt trong đầm lầy tại sao không trèo lên, còn người trong đầm lầy chửi mắng người trên bờ tại sao không ngã xuống.
Diệp Hi rất hiếm khi hứng chịu đau khổ vì người khác, Diệp Sanh nói rằng con đê mà cô dựng lên trong lòng quá cao, mọi cảm xúc thừa thãi không cần thiết đều bị cô chặn lại bên ngoài, cho nên có rất ít nỗi buồn và niềm vui có thể chạm thẳng đến trái tim cô, đánh trúng vào trái tim thép không rỉ của cô,
Nhưng lần này, con đê trong lòng Diệp Hi đã bị phá hủy sạch sành sanh, lần đầu tiên cô muốn khóc vì một người lạ, lệ đã trào đến vành mắt, cô cố không để chúng rơi xuống.
Chàng trai cao đeo kính bên cạnh đưa cho cô một tờ khăn giấy, nhẹ giọng nói: "Khi nào xúc động thì cứ khóc đi, dựa vào ý chí cũng không nhịn được đâu."
Nước mắt của Diệp Hi rơi lã chã, bối rối nhận lấy khăn giấy rồi ấn nó lên mặt.
Nam sinh bên cạnh nói đúng, khi xúc động, ý chí cũng không thể kìm được nước mắt, đây là một loại phản ứng bệnh lý của bệnh nhân trầm cảm.
Diệp Hi mơ màng lau nước mắt, mãi đến khi giọng nói điện tử gọi tên cô, cô mới hít một hơi rồi sải bước đi vào.
Cô từ trong túi lấy ra bệnh án trước đó, nói một chút về phản ứng thuốc rất mạnh của cô.
Nam bác sĩ vừa bước vào tuổi trung niên hòa nhã đẩy cặp kính vàng lên sống mũi, mỉm cười ân cần: "Chuyển sang sertraline đi, khá thích hợp cho phái nữ dùng, uống cùng lithium carbonate nửa tháng rồi đến tái khám, nếu cơ thể thấy quá khó chịu thì tới kiểm tra lại, còn nữa, nhớ một tuần phải kiểm tra nồng độ lithium trong máu một lần, tuyệt đối không được ngưng thuốc giữa chừng, tập thể dục đúng cách, chú ý chế độ ăn uống."
Giọng điệu ôn hòa nói xong, ông mỉm cười với Diệp Hi, từ trong ngăn kéo đưa cho cô một gói khăn giấy, thân thiện nói: "Cô bé đừng buồn, cháu vừa trẻ lại vừa đẹp, vượt qua thử thách này, quãng thời gian tươi đẹp sẽ đón chờ cháu ở phía trước."
Diệp Hi cảm ơn, đến hiệu thuốc lấy thuốc rồi loạng choạng trở về nhà, cô lặp lại những gì bác sĩ đã nói trong lòng, từ khi bị trầm cảm, trí nhớ của cô bị suy giảm nghiêm trọng, khả năng xem qua là nhớ của trước đây giờ gần như đã đánh mất hoàn toàn, cung điện ký ức xây dựng bao năm qua trong tâm trí trong chốc lát đã sụp đổ, toàn bộ ký ức trở thành một đống hoang tàn bốc lên khói thuốc súng.
Cô thở dài một hơi, tựa vào lan can tàu điện ngầm, uống hai viên thuốc cùng với nước khoáng, lúc này cô không muốn về nhà lắm, luôn cảm thấy phải đối mặt với một vấn đề nặng nề hơn cả trầm cảm khi về đến nhà.
So với nơi ở hiện tại, Diệp Hi muốn sống trong ngôi nhà nhỏ tồi tàn của năm ấy hơn, về nhà mở cửa liền thấy một phòng khách nho nhỏ, bài trí bàn trà bằng thủy tinh màu trà và sofa vải màu xám khói, trên sofa được trải đệm lót màu xám có cạnh thô, mẹ cô sẽ đứng trước cửa sổ tưới hoa, hoặc không thì nấu ăn trong phòng bếp đầy khói dầu.
Chiếc máy hút mùi kia không dễ dùng, tiếng ồn phát ra lại lớn, khí đó, Diệp Hi chỉ cần nghe thấy âm thanh này liền sẽ đóng chặt cửa, sau đó đeo bịt tai mà làm bài tập.
Bây giờ đã lâu không nghe thấy tiếng máy hút mùi, khi cô và bố ở nhà cũng không ai nấu nướng, tủ lạnh trong nhà có đủ loại đồ ăn liền, nếu có ai đói thì chỉ cần hâm nóng trong lò vi sóng một lát là có thể ăn được, nếu ăn chán rồi thì gọi đồ về.
Công việc trong văn phòng luật do Diệp Đức Thịnh mở rất bận rộn, về đến nhà đã là khoảng 11 giờ đêm, phần lớn thời gian ông ta đều ngủ trong phòng nghỉ hoặc là khách sạn gần đó, nếu ông ta đi công tác, mười ngày nửa tháng không gặp cũng là chuyện bình thường, lúc này Diệp Hi chỉ có thể một mình đối diện với căn nhà trống trải, ngây ngốc ngồi trên bậc thềm ở cửa.
Thực ra số lần Diệp Hi về nhà cũng rất ít, phần lớn thời gian là cô sống ở trong trường, khi Diệp Đức Thịnh đón cô về nhà vào hai ngày cuối tuần, cô cũng chỉ nhốt mình trong phòng học tiếng Anh, làm đề đi, chỉ khi Diệp Đức Thịnh gọi cô ăn cơm thì cô mới xuống tầng.
Cảm xúc của Diệp Hi có chút vượt ngoài tầm kiểm soát khi nhớ lại chuyện cũ đã qua nhiều năm, khi nhận ra nước mắt mình lại bắt đầu trào ra, cô vội vàng kéo khẩu trang lên, người đến người đi vội vã ở lối vào tàu điện ngầm, Diệp Hi ngẩn ngơ đứng đó rơi nước mắt, không biết nên đi theo biển người nào.
Cô bất giác đi theo hai cô bé cười nói rộn ràng đến trung tâm thương mại, nước mắt cô lúc này đã ngừng rơi, nhưng cảm xúc và thể xác cô bị thứ gì đó ngăn cách, cô có thể suy nghĩ, một loại suy nghĩ không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Cô máy móc di chuyển đôi chân đi theo hai cô bé vào quầy nước thần*, hai cô bé kia thảo luận ríu rít, nhân viên bán hàng mặc vest đi về phía cô, mỉm cười hỏi cô cần gì,.
*Nước thần: Sản phẩm dưỡng da của SK-IICô nghe mình nói: "Cần hết."
Nhân viên bán hàng sửng sốt một lúc, hỏi: "Là mỗi sản phẩm đều cần một bộ? Hay là cần sản phẩm chăm sóc da hoặc trang điểm?"
Diệp Hi nhìn nhân viên, nghe chính mình thờ ơ nói: "Cần hết."
Cô nhân viên kia vội đi lấy hàng, khi thanh toán tại quầy, Diệp Hi quẹt thẻ, tổng cộng hơn 30.000 tệ một chút, còn tặng một đống sản phẩm dùng thử.
Cô xách túi, đờ đẫn đi vào cửa hàng điện thoại, chiếc 6S của cô vẫn dùng tốt, cũng không cần đổi điện thoại, nhưng cô lúc này có hơi mất kiểm soát, khi nhân viên cửa hàng hỏi cô muốn màu gì, bộ não và cổ họng cứng nhắc của cô chỉ biết nói "Cần hết".
Khi ra khỏi cửa, trong tay cô có nhiều thêm hai chiếc iPhone X, xách cùng với túi mỹ phẩm nên có chút nặng, khi đi ngang qua tủ kính trưng bày, màn hình điện tử trong cửa hàng đang chiếu video quảng cáo của một nam diễn viên, cô đi vào, sau đó trong tay lại có thêm một chiếc Xiaomi Mi 6X màu đỏ trên tay.
Chuột máy tính, son môi, tai nghe, quần áo, đồ đạc trên tay càng ngày càng nhiều, xách càng ngày càng tốn sức, cô không thể không mua một chiếc vali lớn.
Khi cô kéo vali về nhà, bố đã đang ngồi trên sofa đợi cô.
Diệp Đức Thịnh đặt tài liệu trong tay xuống, không mặn không nhạt nói: "Thông báo trên điện thoại bố kêu cả ngày trời, 289.168,68, con cho rằng nhà ta là tỷ phú hay sao, Diệp Hi, rốt cuộc con đã mua những thứ của nợ gì thế."
Diệp Hi biết ông ta lúc này thực sự đã tức giận.
Cô im lặng ngồi xuống đất, mở vali, lấy ra hai chiếc điện thoại từ trong đống đồ bừa bộn, đưa chiếc túi dúm do cho ông ta, bốp chát: "Mua điện thoại, chiếc 5S của bố nên thay rồi."
Diệp Đức Thịnh trong nháy mắt lép xẹp như khinh khí cầu đột nhiên bị xì hơi.
Sau hai giây sững sờ, ông ta nhận lấy chiếc túi, cười giả lả nói: "Diệp Hi, con tiêu gần hết 300.000 tệ, nhưng lại chỉ mang về cho bố một cái điện thoại cỡ 10.000, con giỏi tính toán thật đấy."
Diệp Hi nhướn mí mắt, nhìn ông ta, trầm giọng: "Giả tạo quá, bố, muốn cười thì cười đi."