Edit: Ji
[Chứng cứ trong tay mình chẳng phải là vô cùng quan trọng sao?]
—–oOo—–
Trước khi bước vào cửa phòng cấp cứu, Trần Phi Lân đã nhanh chóng suy nghĩ trong đầu lý do Tào Tư đưa hắn đến bệnh viện trung tâm.
Hắn nghĩ có phải Tào Tư đã phát hiện ra mối quan hệ giữa hắn và Trần Lạc Du hay không, nhưng nếu Tào Tư thật sự đã phát hiện ra, thì chuyện lần này của Tào Gia sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy. Sau đó hắn lại nghĩ đến lần trước Tào Tư bảo hắn đi thăm Triệu Uẩn Nho.
Lúc ấy Triệu Uẩn Nho gặp sự cố y tế, bị thương ở trán phải nghỉ ngơi một thời gian, cũng từ lúc đó hắn mới biết Triệu Uẩn Nho từng cứu Tào Tư một lần vào những năm trước.
Đêm đó Tào Tư và một cô bạn gái nào đó đang ăn lẩu, không biết vì sao chứng động kinh đột nhiên phát tác, mắt trợn ngược rồi ngã xuống đất, còn làm vỡ không ít bát đĩa. Bạn gái không biết gã bị động kinh, thấy tay chân gã vặn vẹo còn không ngừng co giật thì sợ hãi hét lên.
Khi đó Tào Tư đã bắt đầu sùi bọt mép, những người xung quanh đều tránh xa, ngay cả nhân viên trong quán cũng không dám đến gần. Nếu không phải Triệu Uẩn Nho đang ăn ở trong quán kịp thời đến cứu chữa, thì chức năng não của Tào Tư rất có thể đã bị tổn thương.
Đây không phải là chuyện vẻ vang gì, bên cạnh Tào Tư không có mấy người biết. Mà lý do Trần Phi Lân biết được là vì một lần uống rượu cùng Tào Tư và Đại Liễu, bệnh của Tào Tư lại tái phát, may mà triệu chứng không nghiêm trọng, sau khi xử lý cấp cứu đơn giản thì nhanh chóng hồi phục, cũng không còn giấu giếm hắn nữa.
Sau này nghe nói Triệu Uẩn Nho bị thương, Tào Tư vừa hay đang ở bên ngoài không về được, liền bảo hắn mang năm vạn tệ đến thăm Triệu Uẩn Nho. Triệu Uẩn Nho không nhận, chỉ khách sáo nói chuyện vài câu rồi rời đi.
Đêm đó hắn đã báo cáo chuyện này cho Lão Ngô, Lão Ngô cho người điều tra Triệu Uẩn Nho, cũng không điều tra ra điểm đáng ngờ nào, liền bảo hắn tiếp tục quan sát.
Không ngờ tối nay lại trùng hợp gặp Trần Lạc Du đang trực, càng không ngờ vừa vào cửa đã chạm mặt. Trần Phi Lân cố gắng tỏ ra tự nhiên, và ngay khi Trần Lạc Du ngẩng đầu lên thì đã nháy mắt một cái.
Hắn không chắc Trần Lạc Du có hiểu ý mình hay không, nháy mắt xong liền nắm tay lại che miệng, ho kịch liệt.
Tào Tư vừa nói xong thì thấy Trần Phi Lân ho dữ dội, lập tức đỡ hắn dựa vào mép quầy phân loại, tiếp tục nói với Trần Lạc Du: “Bác sĩ, cậu đừng làm mất thời gian nữa, mau xem cho anh em tôi đi, trên người nó còn có vết thương.”
Tào Tư giọng điệu không vui, vị bác sĩ Đường đang cúi người nói chuyện với y tá ở trong quầy phân loại ngẩng đầu lên nhìn, bước ra nói: “Để tôi xem.”
Ngón tay phải của Trần Lạc Du nắm chặt cây bút dạ màu đen, ánh mắt không rời khỏi Trần Phi Lân. Tuy nói anh hiểu được ám hiệu trong cái nháy mắt vừa rồi, nhưng vẫn có chút quá sốc trước tình huống đột ngột này, đặc biệt khi nghe thấy Trần Phi Lân bị thương, anh suýt chút nữa thì không kiểm soát được bản thân, may mà bác sĩ Đường kịp thời vòng qua anh đi đến trước mặt Trần Phi Lân, cẩn thận vén lớp gạc trên mặt Trần Phi Lân lên, hỏi: “Vết thương này là đánh nhau đúng không?”
“Là đánh nhau” Tào Tư cũng không giấu giếm, mất kiên nhẫn nói: “Cô đừng có đứng đó hỏi nữa, không thấy nó đang ho sao?”
Bác sĩ khoa cấp cứu đã quen với người nhà tính tình không tốt, bác sĩ Đường tự động bỏ qua giọng điệu và sắc mặt của Tào Tư, quay sang Tiểu Dương nói: “Đưa máy đo huyết áp cho tôi, kiểm tra xem phòng nào còn trống không?”
Y tá Tiểu Dương đưa máy đo huyết áp lên, rồi lại ngồi về trước máy tính. Nhìn bác sĩ Đường thuần thục đo huyết áp cho Trần Phi Lân, Trần Lạc Du muốn nói để mình làm, vừa giơ tay lên thì lại phản ứng lại là mình không nên nhúng tay vào.
Lúc này cơn ho của Trần Phi Lân đã dịu đi một chút, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn anh.
So với vừa rồi mang theo ý cảnh cáo nghiêm khắc, lần này ánh mắt có nhiều cảm xúc phức tạp hơn, Trần Phi Lân đang ám chỉ anh hãy rời đi.
Rõ ràng trước đây không hề có bất kỳ liên lạc nào, nhưng anh lại có thể đoán được ý mà Trần Phi Lân muốn biểu đạt. Cây bút dạ trong tay phải được chuyển sang tay trái, anh thu bàn tay phải đang hơi run rẩy vào trong túi áo blouse trắng, cố nén cảm xúc không nỡ quay người, đi về phía nhà vệ sinh gần nhất rồi đẩy cửa bước vào.
Nhà vệ sinh ở khoa cấp cứu vào thời điểm này trống không, Trần Lạc Du dựa vào bồn rửa tay, nhìn người trong gương một lát rồi cúi đầu, hứng nước lạnh từ vòi nước lên mặt.
Anh liên tiếp hắt nước lên mặt mấy lần, nước lạnh rất nhanh đã đè nén những cảm xúc trong đầu xuống, anh th* d*c trước tiếng nước chảy, trước mắt lại hiện lên dáng vẻ Trần Phi Lân lúc bước vào.
Không biết vì sao Trần Phi Lân lại đột nhiên đến bệnh viện, mà còn không phải là đi một mình, người đi cùng Trần Phi Lân gọi hắn là anh em, có khi nào là đối tượng mà hắn đang nằm vùng?
Nghĩ đến chuyện này, những lời mà Tiểu Phương đã nói khi đến thăm anh mấy hôm trước lại vang lên bên tai.
Hôm đó anh ba giờ sáng mới ngủ, chưa tới bảy giờ sáng đã bị Tiểu Phương đánh thức. Tiểu Phương chỉ ở lại nửa tiếng rồi đi, nhưng suốt buổi sáng hôm đó anh cứ ngồi ngẩn người trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào tài liệu đang mở trên màn hình máy tính, nhưng lại hoàn toàn không thể tập trung được.
Vì e ngại mối quan hệ giữa anh và Triệu Uẩn Nho, Tiểu Phương không nói thẳng ngay từ đầu, mà là cắm USB vào máy tính xách tay của anh, mở hai thư mục được mã hóa trong ổ đĩa.
Tiểu Phương nhập mật khẩu, một file WORD được mở ra, bên trong chi chít toàn là tiếng Anh. Trần Lạc Du bắt đầu đọc từ đầu, đọc được mấy dòng thì quay sang hỏi Tiểu Phương: “Đây là tài liệu về cấy ghép nội tạng mà, cậu cho tôi xem cái này là muốn nói gì?”
“Anh cứ tiếp tục đọc đi” Tiểu Phương vẻ mặt nặng nề, Trần Lạc Du đành phải cố nhịn cơn buồn ngủ tiếp tục đọc những dòng chữ khô khan kia, đến giữa trang thứ hai thì anh nhíu mày, đưa chuột đến thanh cuộn bên phải rồi ấn giữ, bắt đầu từ từ kéo xuống.
Đọc xong mấy trang tài liệu, Tiểu Phương lại mở thư mục được mã hóa thứ hai, điều ra một bảng EXCEL.
Trần Lạc Du tiếp tục đọc, lần này còn chưa đọc xong một trang thì sắc mặt đã thay đổi, hỏi: “Cái này lấy từ đâu ra?!”
Tiểu Phương nhìn chằm chằm vào mắt Trần Lạc Du, lần này y đến đột ngột, Trần Lạc Du hẳn là không có thời gian chuẩn bị. Nhưng thấy sắc mặt Trần Lạc Du trắng bệch, y lại có chút không chắc chắn về những suy đoán trước đây, đành phải nói thật: “Thư mục thứ nhất là em nhặt được trong USB này ở bệnh viện, thư mục thứ hai là em tra tài liệu tìm được.”
“Em có bốn cái USB, có một cái giống y hệt cái này” Tiểu Phương chỉ vào cái USB màu đen bên cạnh máy tính xách tay, “Lúc đó em cứ tưởng mình đánh mất, nhặt lên cũng không để ý, về đến nhà mới phát hiện không phải của mình.”
Nói đến đây, Tiểu Phương dừng lại, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Thấy Trần Lạc Du đang hồi hộp chờ mình nói tiếp, liền tiếp tục: “USB có mật khẩu, lúc đó em hơi tò mò, lại muốn biết là của ai nên đã mở khóa.”
“Em biết làm vậy là không đúng, nhưng may mà đã làm như vậy.” Chỉ vào màn hình máy tính, sắc mặt của Tiểu Phương đỏ bừng: “Chủ nhiệm Trần, đây là phạm pháp đúng không?”
Ánh mắt theo ngón tay của Tiểu Phương lại trở về màn hình, Trần Lạc Du ngơ ngác nhìn những dòng chữ tiếng Anh dày đặc trong tài liệu. Não bộ không xử lý được sự chênh lệch quá lớn trong nhận thức trước và sau, những từ ngữ đó trong chốc lát đều bay lên, giống như vô số khối vuông tùy ý chen chúc trong con ngươi, còn có một số nhanh chóng lao thẳng vào nhãn cầu của anh.
Anh cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp trở nên khó khăn như bị chết đuối, một cơn buồn nôn không báo trước ập đến cổ họng.
Anh đứng dậy, bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Cánh cửa gỗ bị đóng sập lại với lực đạo mất kiểm soát, Tiểu Phương cũng đứng lên, sau đó nghe thấy tiếng nôn khan.
Không ngờ phản ứng của Trần Lạc Du lại mạnh mẽ như vậy, Tiểu Phương đến trước cửa nhà vệ sinh, gõ cửa nói: “Chủ nhiệm Trần, anh không sao chứ?!”
Ánh mắt của Trần Lạc Du dừng lại ở giữa bồn cầu, mắt bị nước mắt sinh lý làm mờ đến mức không nhìn rõ gì. Nhưng anh có thể cảm nhận được những gì mình nôn ra đều là chất lỏng, lẫn với mùi a-xít dạ dày nồng nặc, giống như nội dung phối ghép và dữ liệu thực hành được hiển thị ở trang cuối của tài liệu vậy, khiến anh không nhịn được mà buồn nôn.
Buồn nôn đến mức anh không khỏi bắt đầu nghi ngờ mình rốt cuộc là đang tỉnh hay đang mơ, có phải là lại lên cơn ảo giác rồi không? Nếu không thì làm sao có thể chứ? Người thầy cả đời dâng hiến cho y học của anh, vậy mà lại có thể làm ra hành vi tư túi nhận tiền cấy ghép nội tạng?!
“Ọe…”
Dạ dày co thắt vẫn tiếp tục quặn đau, các ngón tay anh bấu chặt vào mép bồn cầu lạnh giá, tiếng Tiểu Phương đập cửa bên ngoài bị tiếng ù chói tai trong đầu thay thế, anh đưa tay nhấn nút xả nước, chống tay xuống đất bò dậy, đứng dưới vòi hoa sen.
Mở van, dòng nước lạnh giá dội xuống đầu, gột rửa sạch sẽ vẻ chật vật trên mặt anh. Bộ đồ ngủ bằng cotton rất nhanh đã thấm đầy nước, chút hơi ấm ít ỏi trên người nhanh chóng tan biến, anh bắt đầu không cảm nhận được sự tồn tại của tay chân, nhưng cảm giác đau rát như lửa đốt trong cổ họng lại đặc biệt rõ ràng, anh không nhịn được mà há miệng, để nước lạnh tràn vào miệng, theo thực quản cố gắng nuốt xuống.
Hôm đó khi ra ngoài anh đã nói với Tiểu Phương là cho anh vài ngày để xác nhận. Có lẽ là bị phản ứng của anh làm cho sợ hãi, Tiểu Phương không dám nói thêm một câu nào, còn hứa sẽ giữ bí mật trước. Nhưng bây giờ đã qua năm ngày rồi, anh vẫn chưa tìm được động cơ để Triệu Uẩn Nho làm chuyện này, ngược lại còn phát hiện Triệu Uẩn Nho thường xuyên thất thần, dường như có chuyện gì đó trong lòng, có một lần anh giúp Triệu Uẩn Nho rót nước nóng vào bình giữ nhiệt, Triệu Uẩn Nho vậy mà lại cầm lấy uống, bị bỏng đến nỗi phồng rộp cả lưỡi.
Tiểu Phương vẫn luôn chờ kết quả, thấy anh mãi vẫn không có tiến triển gì, thì tối qua đã hỏi tình hình.
Anh rất do dự, nhưng cũng biết tính chất của chuyện này rất nghiêm trọng, không thể chậm trễ. Nhưng anh vẫn không thể trực tiếp đi chất vấn Triệu Uẩn Nho, liền bảo Tiểu Phương cho anh mượn một cái USB giống hệt vậy.
Chiều hôm nay khi họp, trước mặt Triệu Uẩn Nho, anh đã lấy USB ra dùng. Khi đó anh quan sát sắc mặt của Triệu Uẩn Nho, quả nhiên thay đổi ngay lập tức, sau đó còn viện cớ quên lấy tài liệu để quay về văn phòng, loạn cào cào lục lọi giữa cặp công tác và mấy ngăn kéo có khóa.
Anh dựa vào cửa quan sát, càng nhìn lòng càng lạnh, dù nội dung trong chiếc USB mà Tiểu Phương nhặt được đã đủ để chứng minh Triệu Uẩn Nho đang thực hiện các ca phẫu thuật ghép tạng bất hợp pháp, nhưng mấy ngày nay anh vẫn ôm hy vọng, hy vọng là bọn họ đã hiểu lầm chuyện gì đó. Tiếc là cảnh tượng trước mắt lại khiến anh không thể nào tìm lý do bào chữa cho Triệu Uẩn Nho được nữa, đặc biệt là Triệu Uẩn Nho còn lấy điện thoại ra, gọi về nhà nhờ người vợ Trịnh Như tìm USB giúp, dáng vẻ sốt ruột kia làm cho chiếc áo blouse trắng trên người ông ta càng thêm chói mắt, chói mắt đến mức Trần Lạc Du không thể nào nhìn tiếp được nữa.
Dựa vào sau cửa, Trần Lạc Du nhìn ánh đèn sáng trưng một hàng trên hành lang, chỉ cảm thấy tinh thần mệt mỏi rã rời. Khoảnh khắc này anh thật sự rất nhớ Trần Phi Lân, muốn vứt bỏ tất cả, không nghĩ gì mà dựa vào lòng Trần Phi Lân. Nhưng gương mặt Trần Phi Lân vừa xuất hiện trong đầu thì anh lại nhớ đến một cảnh tượng khác không lâu trước đó.
Anh ngồi trong xe của Triệu Tuấn Phàm, nhìn thấy Triệu Uẩn Nho mặc đồ thể thao và Trần Phi Lân đội mũ lưỡi trai đang đứng nói chuyện trên đường.
Khi đó anh từng hỏi Triệu Uẩn Nho có quen biết Trần Phi Lân hay không, Triệu Uẩn Nho tỏ vẻ không quen, nhưng dáng vẻ bọn họ nói chuyện lại rõ ràng giống người quen.
Trần Phi Lân đang làm nhiệm vụ nằm vùng, hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ tiếp xúc với Triệu Uẩn Nho, có khi nào Trần Phi Lân cũng đang điều tra Triệu Uẩn Nho? Nếu đúng như vậy, thì chứng cứ trong tay mình chẳng phải là vô cùng quan trọng sao?