Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 39

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Bây giờ đã nhớ chưa?]

—–o0o—–

Ở bên ngoài chờ đợi vài phút, Trần Lạc Du tưởng tượng Trần Phi Lân sẽ nói gì với anh.

Là trách anh không nói câu nào đã tới, hay là sẽ bất ngờ?

Anh không hiểu Trần Phi Lân nghĩ gì, dù sao Trần Phi Lân trong cuộc điện thoại vừa rồi không hề tỏ ra vui vẻ. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau cánh cửa, anh nhìn thấy cổng đang đóng chặt mở ra, người ấy xuất hiện trong tầm mắt, lồng ngực mặc dù đang mặc áo khoác vẫn thấy phập phồng, tóc ướt sũng chưa kịp lau khô như lần cuối cùng bọn họ gặp nhau đêm đó.

Anh chăm chú nhìn sang bức tường bê tông bên cạnh. Rõ ràng không có gì phải gấp gáp, anh chỉ vì lo lắng nên mới đến đây xem một chút.

Anh tự thuyết phục mình như vậy, nhưng khi người ấy bước đến gần anh, mở miệng thì mọi sự phòng thủ đều bị phá vỡ.

Trần Phi Lân nói: “Giày bẩn như vậy, có phải đường rất khó đi không?”

Anh gật đầu: “Không sao.”

“Em bị ngã?”

Phát hiện bên chân trái của anh có một vết bùn, Trần Phi Lân xoay người anh lại nhìn, cau mày hỏi: “Có bị thương không?”

Khi bị ngã, anh tiếp đất bằng mông và bị trầy xước da từ lòng bàn tay đến cổ tay. Bình thường anh sẽ nói không sao, nhưng bây giờ ma xui quỷ khiến thế nào anh lại vươn tay ra.

Những ngón tay được bàn tay khô ráo của người đàn ông nắm lấy, cảm giác ấm áp xua tan đi cái lạnh dọc đường. Anh nhìn chằm chằm vào tay của Trần Phi Lân, mấy ngày không gặp, trên tay hắn xuất hiện mấy vết nứt, mu bàn tay cũng khô nẻ bong tróc, hẳn là vết thương do làm ruộng.

Trong lòng đau xót, anh rút tay lại, không muốn Trần Phi Lân thấy mình quá vô dụng. Người nọ không chịu buông anh ra, ngẩng đầu nói: “Đợi ở chỗ này, tôi đi lấy Vân Nam Bạch Dược (*)”.

 

(*) Là một loại thuốc đông y nổi tiếng của Trung Quốc, do Khúc Hoán Chương người Vân Nam nghiên cứu bào chế thành công vào năm Quang Tự thứ 26 của triều đại nhà Thanh (1902) có tên là “Bách bảo đan Khúc Hoán Chương”, ‘Khúc Hoán Chương vạn ứng bách bảo đan”. Vân Nam Bạch Dược được bào chế từ những dược liệu quý, có tác dụng tiêu ứ, cầm máu, thúc đẩy tuần hoàn máu, giảm đau, giải độc, tiêu sung

 

Anh liếc mắt nhìn người đàn ông đứng phía sau trong sân nói: “Không cần, chỉ là vết thương nhỏ, đã không còn đau nữa”.

“Ở chỗ này chờ tôi.” Trần Phi Lân lặp lại lần nữa.

“Ồ.”

Trần Phi Lân thấy anh đồng ý rồi liên buông tay ra, lần nữa đóng cửa cổng lại. Một lúc sau, giọng nói của một người đàn ông và một người phụ nữ từ bên trong truyền tới, tất cả đều là giọng địa phương. Anh không hiểu họ nói gì, nhưng anh nghĩ nếu có người thân hoặc hàng xóm ở xung quanh, Trần Phi Lân sẽ cảm thấy bất tiện.

Nhẹ nhàng đá đi những viên sỏi dưới chân, anh nghĩ khi Trần Phi Lân đi ra mình sẽ rời đi, vì dù sao anh cũng gặp được hắn rồi.

Lần này, Trần Phi Lân đi vào rất lâu, khoảng mười phút hắn mới ra. Cầm trên tay một chiếc túi ni lông màu trắng, đóng lại cổng hắn kéo anh đi về phía trước.

Anh bị hắn nắm lấy cổ tay, mặc dù cách một tầng ống tay áo, nhưng hành động này thật sự dễ dàng liên tưởng. Đặc biệt Trần Phi Lân còn biết rõ tình cảm của anh mà vẫn làm như vậy, chẳng lẽ không sợ anh lại hiểu lầm sao?

Nhưng sau khi nghĩ lại, tối hôm qua anh ở trong điện thoại đã gọi hắn là anh trai, Trần Phi Lân hẳn cũng hiểu được ý của anh.

Người phía trước không thèm quay lại nhìn anh, thậm chí không dừng lại, dẫn anh đi đến cuối con đường, rẽ vào một vườn cam phía bên trái, đi một lúc lâu mới dừng lại trước một ngôi nhà gỗ.

Căn nhà gỗ này dùng để chứa dụng cụ, bên trong ngăn nắp, bên phải có ngăn cách thành nơi nghỉ ngơi, trên bàn gỗ bày một bộ ấm trà, trong góc còn có một lò đun nước đơn giản.

Trần Phi Lân bật đèn lên, ánh sáng rực rỡ chói mắt từ trên đầu anh rơi xuống, hắn và Trần Lạc Du ngồi đối diện nhau.

Trần Lạc Du nhìn hắn, người đàn ông nhướng mày, nhúng một miếng bông gòn vào nước oxy già, cẩn thận lau trên lòng bàn tay, động tác nhẹ nhàng như đang v**t v* một miếng đậu hũ.

Cách miêu tả này có thể không thích hợp, nhưng đầu óc Trần Lạc Du gần như tan thành hồ nhão, anh chịu không nổi khi Trần Phi Lân quan tâm mà không có giới hạn như vậy.

Có lẽ thẳng nam đều như thế. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trong lòng cùng Trần Phi Lân giải thích một câu, anh rút tay lại nói: “Để em tự làm.”

Trần Phi Lân liếc anh một cái, lại giữ ngón tay anh tiếp tục lau, nghe thấy hắn thấp giọng hừ một tiếng, còn thổi hơi lạnh vào vết thương. Sau khi khử trùng xong, mặt Trần Lạc Du nóng đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Cố tình không để ý đến phản ứng của anh, Trần Phi Lân bôi một lớp Vân Nam Bạch Dược lên da anh, lấy một miếng gạc trắng kẹp bông nhẹ nhàng dán lên, rồi dùng băng gạc quấn vài lần, cuối cùng buộc thành một chiếc nơ trên bàn tay anh.

Anh nhìn quấn băng kiểu này có phần khoa trương, muốn nói vài câu đùa để hoàn hoãn bầu không khí, nhưng mấp máy môi mấy lần cũng không nói được nên Trần Phi Lân đã lên tiếng trước.

“Em hôm nay không có tiết học?”

“Không có.”

“Ngày mai thì sao?”

“Cũng không.”

Anh đã hoàn thành hầu hết các môn học, học kỳ này có ít chương trình nên nghỉ học vài ngày cũng không thành vấn đề.

“Vậy khi nào thì trở về?”

Anh lặng đi khi nghe câu hỏi này.

Trước khi đến, anh không nghĩ khi nào nên rời đi, lúc đó trong lòng anh đầy lo lắng cho Trần Phi Lân, bây giờ nhìn thấy hắn, anh không có lý do gì để ở lại nơi này.

“Em chỉ muốn gặp anh, nếu anh còn có việc, em đi trước.”

Giọng anh thậm chí còn khàn hơn trước, trong suốt hành trình, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc uống nước ngoại trừ uống một cốc Coca ở ga Tr**ng S* vào buổi trưa. Bây giờ cổ họng anh hơi đau, anh nuốt nước bọt mấy lần rồi đẩy túi đồ ăn trên bàn cho Trần Phi Lân: “Bữa trưa em ăn McDonald’s, em mua cho anh một chiếc hamburger Big Mac và một ít đồ ăn vặt, anh dùng lò vi sóng quay lại là có thể ăn”.

Anh đứng dậy, cúi đầu xem giờ trên điện thoại: “Vậy em đi đây.”

Ánh mắt anh dù cố gắng nhưng vẫn thấy chua xót, anh xoay người, còn chưa chạm tới cửa nhà gỗ liền bị người kéo lại.

Trần Phi Lân nói: “Đã khuya lắm rồi, hôm nay em ở lại đi.”

Liên tục tự nhủ Trần Phi Lân không có ý kia, Trần Lạc Du hít sâu một hơi nói: “Được.”

Cho thuốc vào túi, Trần Phi Lân đứng dậy nói: “Tôi đưa em ra ngoài đi dạo.”

Sau khi rời khỏi nhà gỗ, Trần Phi Lân tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đến cuối vườn cam, nhìn thấy một ngọn núi.

Ngọn núi này cao chừng trăm mét, ở giữa có một con đường mòn do con người quanh năm đi lại mà thành. Trần Phi Lân đi trước, Trần Lạc Du theo sau, khi đến chỗ dốc đứng thì dừng chân, Trần Phi Lân sẽ xoay người kéo anh lên. Cuối cùng khi đứng ở đỉnh núi cao nhất, Trần Lạc Du hai tay chống đầu gối, th* d*c, cảm thấy cổ họng càng thêm khô khốc.

Anh hối hận vừa rồi không nhắc tới chuyện uống nước, nhưng nhìn hoàn cảnh trong nhà gỗ, đun nước sẽ rất phiền phức.

Trần Phi Lân ở bên cạnh hỏi anh thế nào, anh lắc đầu, thẳng người lên và muốn nói rằng không sao cả, nhưng anh sững sờ khi thấy khung cảnh rộng lớn trước mặt.

Họ đứng trên một khu đất bằng phẳng trên đỉnh núi, sau lưng là một cây long não um tùm. Bầu trời u ám với những đám mây trắng mỏng, vài chỗ có màu lam nhàn nhạt. Xung quanh là cây xanh trước mặt có dòng suối róc rách chảy xuống, trạm điện đang xây dựng nằm ở ngã tư dưới chân núi, xuống chút nữa phía dưới là khu ao nuôi đã được quy hoạch.

So với vừa rồi chỉ nhìn thấy xa xa trên sườn núi, hiện tại có thể nhìn rõ ràng hơn nhiều.

Ao nuôi được chia thành hơn chục ô chữ nhật, mặt nước đục ngầu nhấn chìm các tấm mành, chỉ có mấy ngọn tre nhô lên khỏi mặt nước, con đường cho người đi lại hai bên cũng chìm dưới nước.

Nhìn một màn này, Trần Lạc Du không khỏi hỏi: “Ao cá nhà anh thế nào? Tổn thất nghiêm trọng không?”

Trần Phi Lân kéo anh ngồi xuống, giọng điệu không hề nặng nề như tưởng tượng: “Vẫn còn may, bí thư thôn nói ông ấy sẽ cố gắng hết sức để thu hồi tổn thất của mọi người.”

“Thu hồi thế nào?”

“Lúc em đến có thấy khẩu hiệu xóa đói giảm nghèo ở đầu thôn không?”

“Có.”

“Năm ngoái chúng tôi có đoàn xóa đói giảm nghèo về thăm thôn, bước đầu triển khai một số hạng mục chính sách. Như thiên tai lần này, trước kia chúng tôi đều phải tự gánh chịu thiệt hại. Mấy ngày nay Uỷ ban thôn đi đến từng nhà đăng ký, nói sẽ báo cáo lên Văn phòng xóa đói giảm nghèo để có hướng xử lý thích hợp”.

“Lúc đầu, tôi vẫn lo lắng không biết phải làm gì với thu nhập năm nay, bây giờ tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm”.

Trần Lạc Du không hiểu những thứ này, nhưng anh cũng hiểu những gì Trần Phi Lân nói, cho nên thả lỏng một chút: “Vậy là tốt rồi”.

Nói xong, Trần Phi Lân không nói thêm gì, anh cũng không nói nữa, hai người cùng nhau nhìn về phía ngọn núi hùng vĩ phía đối diện.

Gió núi thổi qua bên tai, Trần Lạc Du ngồi một lát liền cảm thấy lạnh. Anh khoanh chân kéo khóa áo khoác, vừa đặt tay xuống liền bị một bàn tay nắm lấy.

Anh sững người giây lát, sau đó quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Trần Phi Lân.

Ánh mắt người ấy không hề lộ tỏ ra ngượng ngùng nào, cứ như vậy chăm chú nhìn anh, đến khi tim anh đập loạn nhịp, đang muốn rụt tay lại.

Trần Phi Lân siết chặt bàn tay, anh còn chưa biết làm sao đã hỏi: “Chuyện đêm sinh nhật hôm đó, em là uống say nhất thời xúc động hay là đã suy nghĩ nghiêm túc rồi mới làm?”

Căng thẳng mà nhìn chằm chằm mặt đất, Trần Lạc Du hiểu Trần Phi Lân đang hỏi cái gì, nhưng hiện tại nhắc tới có ý nghĩa gì?

Anh muốn giả ngu lừa dối cho qua: “Chuyện gì cơ? Em cũng không nhớ rõ.”

“Thật sự không nhớ?”

“Ừm.”

“Vậy em vì cái gì không nói một lời đã chạy tới đây?”

Trần Lạc Du không thể nói “Tối hôm qua anh nói muốn gặp em”, dù sao thì “muốn gặp” của Trần Phi Lân hoàn toàn khác với “muốn gặp” trong lòng anh, anh chỉ có thể nói: “Vừa vặn là mấy hôm nay rảnh rỗi, Thái Thơ Nghi lại nói chuyện nhà anh, em liền đến đây nhìn một chút”.

“Bạn bè mà, lúc khó khăn không phải là quan tâm tới nhau sao?”

Anh nhếch khóe miệng, cố gắng xoa dịu tình hình hiện tại, nhưng đối phương lại không có động tĩnh, bầu không khí trở nên khó xử. Anh tự nhắc nhở mình phải tự nhiên hơn một chút, không thể để Trần Phi Lân nhìn ra mình còn có tâm tư như vậy, nhưng gương mặt lại truyền tới một luồng nhiệt.

Là một luồng hơi thở xẹt qua, quá đột ngột, anh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một khuôn mặt được phóng đại, sau đó trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, luồng nhiệt đó cùng giao hoà với hơi thở của anh, không phân biệt rõ ràng là của ai.

Một lúc sau, bốn cánh môi tách ra, Trần Phi Lân hỏi anh: “Bây giờ đã nhớ chưa?”

————-

Ji: 23 chương, người đàn ông ấy mới bộc lộ cảm xúc của mình sau rất nhiều đấu tranh. Phi Lân thật ra biết Lạc Du yêu mình từ lâu rồi, nhưng bởi vì khoảng cách về giai cấp, về cuộc sống khiến anh không thể đến gần Lạc Du. Có lẽ lần này nếu như Lạc Du không chủ động gọi điện, không chủ động tới đây người đàn ông với rất nhiều gánh nặng trên vai ấy sẽ không dám đối diện với cảm xúc thật và tình yêu của mình. Nhưng đã dám đối diện thì anh ấy sẽ là một người chịu trách nhiệm đến cùng. Tình yêu của hai người tôi thật sự rất cảm động.

Bình Luận (0)
Comment