Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 46

Edit: Ji

[Người đáng lẽ phải ở bên anh nhiều nhất lại bị giam giữ trong trại tạm giam]

—–o0o—–

Cuộc gọi này được kết nối khi Trần Phi Lân đang ngồi trong xe.

Vừa rồi hắn báo cáo chuyện gặp Triệu Uẩn Nho với Tào Tư, sau đó đổi sang một sim điện thoại khác, hắn vừa mở lên liền nhận được hơn chục cuộc gọi nhỡ.

Tất cả các cuộc gọi đến đều từ cùng một số chưa được lưu.

Trần Phi Lân nhìn chằm chằm mười một số trên màn hình, số điện thoại di động của Trần Lạc Du không còn bắt đầu bằng 186 nữa, số giống với số của hắn đã bị hủy từ lâu.

Lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, Trần Phi Lân châm một điếu thuốc và hút, chờ sự phiền muộn trong lòng được áp xuống mới gọi lại.

Điện thoại vang lên một tiếng đã có người nhấc máy, Trần Lạc Du nói rất nhỏ với hắn “Chờ một chút”, sau đó liền không nghe rõ, yên lặng hai ba phút sau, hắn lại nghe thấy giọng nói của Trần Lạc Du, th* d*c hỏi hắn đã đi đâu?

“Có chuyện cần xử lý.”

“Vậy khi nào thì anh có thể quay về? Chúng ta còn chưa nói xong.”

“Đã nói xong rồi.” Trần Phi Lân nhàn nhạt nói xong, bị đối phương ở đầu bên kia điện thoại cắt ngang.

“Còn chưa xong!” Trần Lạc Du hét lên: “Anh khi nào thì trở về?”

Nếu lúc trước Trần Lạc Du mạnh mẽ truy hỏi như vậy, Trần Phi Lân sẽ cúp điện thoại rồi tắt máy, để cho anh không tìm được mình. Nhưng bây giờ Trần Phi Lân lại có chút băn khoăn.

Trần Lạc Du bị bệnh trầm cảm, mặc dù đã chữa khỏi nhưng trong khoảng thời gian này anh lại có những hành vi bất thường. Hôm qua, Trần Phi Lân đã tìm kiếm thông tin về bệnh trầm cảm và biết rằng căn bệnh này rất khó có thể khỏi hoàn toàn và rất dễ tái phát.

Hiện tại, hắn vẫn chưa chắc chắn liệu bệnh trầm cảm của anh có phải do bức thư đó gây ra hay không, mà chỉ có thể chắc chắn anh đã mắc bệnh trong thời gian đó. Nếu thật sự là vì hắn ——

Người ở đầu dây bên kia sốt ruột không đợi được hắn trả lời, liền hỏi lần nữa.

Sau khi dập tắt tàn thuốc vào trong gạt tàn, Trần Phi Lân hạ giọng: “Tối nay rồi nói.”

Sợ hắn không giữ lời hứa, Trần Lạc Du hỏi: “Buổi tối mấy giờ?”

Trần Phi Lân không thể hứa về thời gian, kế tiếp hắn còn có việc phải làm. Trần Lạc Du nói: “Buổi tối tôi ở nhà chờ, anh không về tôi sẽ không ngủ”.

Lần này Trần Phi Lân còn chưa kịp trả lời, Trần Lạc Du đã cúp điện thoại.

Nhìn lại lịch sử cuộc gọi trên màn hình, Trần Phi Lân im lặng một lúc rồi nhập dòng chữ “Trung Tâm Đình Lục Giác Tinh Vệ” trong app định vị, rồi theo lời hướng dẫn lái xe đi đến bệnh viện tâm thần nổi tiếng trong tỉnh này.

Trưa hôm qua, hắn thông qua đăng ký trực tuyến đã hẹn được thời gian khám bệnh. Hắn đỗ xe ở bãi đậu xe ngầm của bệnh viện, đội mũ lưỡi trai và đeo kính đen, đến sảnh ở tầng một để đăng ký, sau đó đến phòng khám được chỉ định ở tầng hai.

Khi đến nơi, vẫn còn 4 bệnh nhân đang xếp hàng phía trước nên hắn ngồi ở hàng ghế bên ngoài chờ đợi.

Đây là bệnh viện tâm thần nhưng lại không có cảnh tượng ồn ào như mọi người tưởng tượng. Ngược lại, xung quanh rất yên tĩnh, nhân viên y tế nói nhỏ nhẹ, còn bệnh nhân hầu hết đều im lặng, kể cả có người nhà đi cùng cũng không nghe thấy âm thanh gì.

Trần Lạc Du đã được điều trị ở đây một thời gian, Trần Phi Lân đã tưởng tượng ra cảnh lúc anh nằm viện, người đi cùng anh hẳn là Lưu Lệ Á, cũng có thể là Chung Hàng. Mà khi đó, bản thân người đáng lẽ phải ở bên anh nhiều nhất lại bị giam giữ trong trại tạm giam, chờ ngày xét xử mà không biết tương lai sẽ ra sao.

Cầm chặt sổ khám bệnh trống trơn trong tay, Trần Phi Lân dựa đầu vào tường, ánh mắt lơ đãng nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa, không bao lâu sau liền nghe thấy loa phát thanh gọi số của mình.

Hắn đi vào phòng tư vấn, một bác sĩ trạc tuổi Trần Lạc Du nhẹ nhàng mời hắn ngồi xuống, cầm lấy bệnh án, hỏi: “Hôm nay anh tới đây làm gì?”

“Trầm cảm” Trần Phi Lân nói thẳng: “Tôi có một người bạn mắc phải căn bệnh này, tôi muốn biết thêm về nó.”

Bác sĩ kiểm tra hồ sơ điều trị của Trần Phi Lân thông qua máy tính, phát hiện nó đúng là trống trơn, bèn đẩy kính nhìn hắn nói: “Bệnh này tương đối phức tạp, anh muốn biết vấn đề cụ thể nào?”

Sau khi ăn tối ở nhà Triệu Uẩn Nho, Trần Lạc Du khéo léo từ chối lời đề nghị đưa anh trở về của Triệu Tuấn Phàm, một mình bước ra khỏi cổng tiểu khu.

Anh đứng ở ngã tư, nhìn con phố đông đúc, dừng lại ở con đường rợp bóng cây bên cạnh công viên phía đối diện, nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Trần Phi Lân và Triệu Uẩn Nho cách đây không lâu.

Dù chỉ nhìn thoáng qua chiếc xe trước khi rẽ vào góc cua, nhưng anh chắc chắn Trần Phi Lân sẽ không bao giờ đến gặp Triệu Uẩn Nho để hỏi đường một cách tình cờ như vậy. Mà khi anh hỏi, Triệu Uẩn Nho sắc mặt không đúng lắm, nhất định có chuyện giấu anh.

Anh không thể tùy tiện hỏi Triệu Uẩn Nho, chỉ có thể nhẫn nhịn trở về hỏi Trần Phi Lân.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng đầu đông chiếu vào người anh thật ấm áp. Anh đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, rẽ vào mua một chai nước, nhìn thấy trong quầy kính bày mấy hàng thuốc lá, bao gồm nhãn hiệu mà anh đã quen hút.

Anh bảo nhân viên lấy một bao thuốc, lại mua một lon Red Bull, khi anh đang định thanh toán thì điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi của Chung Hàng.

Sau lần cùng Chung Hàng tách ra, bọn họ cũng không liên lạc nhiều. Anh trả tiền sau đó đi ra ngoài bắt máy, Chung Hàng hỏi anh có thời gian để nói chuyện không?

Anh kẹp điện thoại giữa tai và vai, bóc lớp túi bóng bọc bên ngoài hộp thuốc lá: “Ừ, cậu nói đi.”

Chung Hàng hỏi: “Cậu có liên lạc với Chu Nham không?”

Nghi hoặc cau mày, Trần Lạc Du cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, sau đó anh mới nhớ ra người này là ai: “Không có, làm sao đột nhiên lại nhắc tới?”

“Cũng không phải là đột nhiên gì. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy trở thành một nhiếp ảnh gia tự do chạy khắp nơi.” Chung Hàng giải thích: “Tôi vừa xem vòng bạn bè, phát hiện cậu ấy sẽ từ Đôn Hoàng trở về đây sau vài ngày nữa”.

Trần Lạc Du không biết Chung Hàng muốn nói cái gì, yên lặng chờ đợi. Chung Hàng dừng một chút, lại nói tiếp: “Sao cậu không thử liên lạc với cậu ấy trước? Lúc trước quan hệ hai người rất tốt, sau đó lại không chơi với nhau nữa, tôi không biết lúc đó cậu có nói với cậu ấy là đang ở bên Trần Phi Lân không?”.

Hộp thuốc lá trên tay rơi xuống đất cùng với lon Red Bull, Trần Phi Lân cảm thấy ù một bên tai.

Kỳ thật anh cũng không nhớ rõ Chu Nham, nếu như không phải Chung Hàng hôm nay nhắc tới, anh cũng không nhớ mình có người bạn này.

Mối quan hệ rất tốt? Còn không chơi với nhau nữa?

Thấy anh không nói lời nào, Chung Hàng lại nói: “Lúc cậu nhập viện, cậu ấy cùng tôi tới thăm cậu, lúc đó cậu còn chưa tỉnh lại, sau này bác sĩ cùng dì nói hạn chế tới thăm, cho nên bọn tôi cũng không đi nữa”.

Từ những lời Chung Hàng nói, anh nỗ lực muốn nhớ lại quá khứ, Trần Lạc Du vô tình nhớ tới một số đoạn kí ức, tất cả đều là chuyện rất bình thường. Anh không hiểu tại sao mình lại quên người bạn này, nhưng nghĩ Chu Nham có thể biết chuyện của anh và Trần Phi Lân, anh bảo Chung Hàng gửi số của Chu Nham.

Chung Hàng không có số điện thoại di động hiện tại của Chu Nham, chỉ có tài khoản WeChat. Sau khi Trần Lạc Du nhận được số, anh thêm làm bạn bè, về đến nhà mới nhìn thấy Chu Nham đã đồng ý.

Anh bấm vào ô nhập văn bản, do dự không biết nên chào hỏi như thế nào, nhưng đối phương đã gửi tin nhắn trước và gọi anh bằng tên.

【 Lạc Du? 】

【Có  thật sự là cậu không? 】

Bình Luận (0)
Comment