Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 53

Edit: Ji

[Anh cũng vậy, đồ ngốc]

—–o0o—–

Sau khi từ ga Thường Đức lên tàu, miệng của Trần Lạc Du không thể khép lại.

Món bánh cuộn muối tiêu do mẹ Trần Phi Lân làm giòn và ngon hơn hàng bên ngoài rất nhiều, hơn nữa, món ăn vặt này từ khi còn nhỏ anh mới được ăn, lớn lên cũng không được ăn nữa, vì thế càng ăn không ngừng.

Trần Phi Lân lo lắng nếu ăn nhiều sẽ bị đầy bụng không tiêu hóa được, anh không nghe lời, khi sắp đến ga Tr**ng S* thì bắt đầu cảm thấy khó chịu, anh dựa vào lưng ghế bơ phờ nhìn người xung quanh.

Trần Phi Lân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mua cho anh viên thuốc tiêu hoá khi đến ga sau. Anh ngồi bên cửa sổ, liếc nhìn lối đi, thì thầm: “Có thể để em dựa vào vai anh một lúc không?”

“Không phải em bảo vai anh cứng và không thoải mái sao?” Trần Phi Lân hỏi ngược lại.

Đêm đầu tiên ngủ ở nhà Trần Phi Lân, anh đã nói điều này, chẳng qua vì muốn gối đầu lên cánh tay của người ấy.

Anh mếu máo: “Anh, anh thế nào cứ nhớ mãi không quên, còn không biết là em nói đùa chứ.”

Duỗi tay kéo đầu anh để anh nghiêng lại đây, Trần Phi Lân giọng nói mang theo ý cười: “Trêu em thôi, em dựa đi, ngủ một lát”.

Anh ngoan ngoãn dựa vào, vừa nhắm mắt lại mở ra: “Còn bao lâu nữa thì đến ga Tr**ng S*?”

Trần Phi Lân nhìn đồng hồ: “Khoảng hai mươi phút.”

“Bữa trưa anh muốn ăn gì?”

“Có thức ăn trong túi.”

“Đó đều là đồ ăn vặt.” Trần Lạc Du ngẩng đầu: “Anh thích ăn cay, hay chúng ta đi ăn đồ ăn Tr**ng S* đi?”

Trần Phi Lân buồn cười nhìn anh: “Không phải em ăn no rồi sao?”

“Em no rồi, nhưng anh thì chưa ăn cái gì.” Trần Lạc Du nghiêm túc trả lời: “Em cùng anh đi ăn cơm, đi lại cũng giúp tiêu hoá một chút”.

“Đến nơi rồi nói.” Trần Phi Lân lại đem đầu anh tựa vào vai mình: “Dựa vào trước đi.”

“Ồ.” Trần Lạc Du đáp, giọng điệu rất bình thản, khóe miệng nhếch lên đến tận trời.

Tiếng thông báo tàu đến nhà ga vang lên, Trần Phi Lân lại vác hai túi lên vai. Trần Lạc Du theo sau hắn xuống tàu, nhìn thấy đồ nặng trên lưng Trần Phi Lân, anh không muốn để người này đi thêm nữa, vì vậy sau khi mua thuốc tiêu hoá liền ghé vào một quán ăn ở Tr**ng S*.

Anh bảo Trần Phi Lân tìm một chỗ ngồi trước, sau đó anh gọi món tại quầy. Khi người phục vụ lần lượt mang chúng đến bàn, Trần Phi Lân mới biết anh đã gọi món đậu phụ thối, vịt ủ muối cay, cua, chân giò lợn kho tàu, ốc và một chút mì.

“Tại sao gọi nhiều như vậy?”

Trần Lạc Du cầm một đôi đũa sạch sẽ đưa cho Trần Phi Lân: “Người phục vụ nói những món này là đặc sản của Tr**ng S*, cho nên em gọi, anh mau ăn đi.”

“Nhiều quá.” Trần Phi Lân nhìn anh: “Em cũng ăn một chút đi.”

Anh cũng muốn ăn cùng Trần Phi Lân, nhưng món nào ở đây cũng cay, anh rất no nên ăn một hai miếng liền đặt xuống, chống cằm nhìn Trần Phi Lân ăn.

Trần Phi Lân lúc ăn không thích nói chuyện, trên cơ bản chỉ cúi đầu lùa cơm, Trần Lạc Du nhắc nhở: “Không cần ăn nhanh như vậy, còn đủ thời gian để lên tàu”.

Trần Phi Lân nói: “Anh quen rồi.”

“Anh từ nhỏ đã ăn nhanh như vậy?”

“Không, từ khi lên đại học anh phải làm nhiều việc, không có thời gian ăn từ từ.”

Trần Lạc Du nhìn hắn, một lát sau mới nói: “Sau này, anh sẽ vẫn làm thêm ba chỗ?”

Dừng đũa, Trần Phi Lân ngước mắt nhìn Trần Lạc Du: “Ừm, tình hình trong nhà anh em cũng biết đấy.”

“Em biết” Trần Lạc Du hai tay chống ở trên bàn: “Nhưng ăn quá nhanh sẽ hại dạ dày, mẹ em chính vì như vậy mà bị bệnh dạ dày.”

Sau khi khuấy mì trong bát, Trần Phi Lân nói: “Vậy sau này anh sẽ cố gắng ăn chậm lại.”

Trần Lạc Du biểu cảm thả lỏng hơn chút, anh cầm lấy bao tay dùng một lần, bưng đĩa chân giò lợn kho tàu đến trước mặt, bắt đầu xé thịt chân giò cho Trần Phi Lân.

Bữa ăn này còn thừa rất nhiều, lúc rời đi, Trần Lạc Du nhờ nhân viên cửa hàng đóng gói lại, hai người cùng nhau đi chuyến tàu cao tốc tiếp theo, rốt cuộc đến 3 giờ 30 phút chiều mới ra khỏi nhà ga.

Ngồi tàu lâu, lưng của Trần Lạc Du rất khó chịu, vì vậy sau khi ra ngoài, anh bắt taxi trở về trường học. Anh muốn tài xế lái xe đến Đại học công an trước, nhưng Trần Phi Lân không đồng ý, nhất quyết đưa anh về trước.

Tình hình giao thông hôm nay rất thuận lợi, gần như cả quãng đường đều là đèn xanh, tài xế lái xe rất nhanh, khi đến gần cổng phía Đông của Đại học Y, Trần Lạc Du siết chặt ngón tay của Trần Phi Lân, nhỏ giọng hỏi: “Cứ như vậy mà trở về?”.

Liếc nhìn tài xế phía trước đang tập trung lái xe, Trần Phi Lân ghé vào tai anh nói: “Còn muốn đi đâu nữa?”

Người ấy lúc nói chuyện, hơi nóng phả vào lỗ tai, Trần Lạc Du không khỏi run lên, trong lòng có chút ngứa ngáy. Đáng tiếc hiện tại ngồi trên xe taxi cũng không thể làm gì, chỉ có thể nói: “Không có, anh về trước đi.”

Nắm chặt tay anh, Trần Phi Lân quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau khi xuống xe, anh muốn nói lời tạm biệt với Trần Phi Lân, lại thấy Trần Phi Lân vác hai túi lớn đi về phía trường học của anh, nói muốn tự mình mang lên đó.

Sau khi đứng đó một lúc, anh đuổi theo Trần Phi Lân.

Họ sánh bước bên nhau trong khuôn viên trường Đại học Y, Trần Lạc Du đã đi trên con đường này hơn sáu năm, chưa lần nào như ngày hôm nay, trong lòng giống như con chim khách (1), hận không thể hét lên cho cả thế giới biết.

(1) Gốc là chim hỉ thước hay hỉ tước: Là loài chim của hạnh phúc. Thời cổ từng được gọi là Thần nữ. Dân gian cho rằng chim khách là loài chim báo tin vui, có khả năng dự đoán thần kỳ những sự việc sắp xảy ra.

Cảm giác này khi là người yêu đặc biệt rõ ràng, anh luôn quay đầu nhìn Trần Phi Lân, nở nụ cười ngốc nghếch.

Lúc đầu, Trần Phi Lân không hiểu anh đang cười cái gì, sau đó hiểu ra, hắn đưa tay xoa đầu anh, làm rối tung mái tóc của anh lên, còn nói anh là “Ngốc”.

Anh cũng cảm thấy hành động của mình rất ngốc, nhưng anh quá vui mừng đến mức không nhịn được. Hơn nữa, nếu không thể ở bên ngoài nắm tay, chẳng lẽ trong lòng anh tự đắc một chút cũng không được sao?

Một đường đi đến dưới toà ký túc xá, sắc mặt Trần Phi Lân cũng rất vui vẻ, đang muốn cùng nhau đi lên lầu, liền nghe phía sau có người gọi, hai người quay đầu lại, liền thấy Chung Hàng ôm mấy quyển sách chạy tới.

Đến trước mặt, Chung Hàng giơ tay định gác lên bả vai Trần Lạc Du, nhưng lưng của Trần Lạc Du không chịu được lực mạnh như vậy, lập tức lùi lại một bước, đứng sau lưng Trần Phi Lân.

Tay Chung Hàng rơi vào không trung, suýt chút nữa loạng choạng, nhịn không được hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Trần Lạc Du bình tĩnh trả lời: “Không có việc gì, lưng bị giãn dây chằng, cậu kiềm chế chút đi.”

“Lưng? Không đúng, tại sao hai người lại đi cùng nhau?” Chung Hàng nhìn Trần Phi Lân, thấy Trần Phi Lân trên vai đeo hai cái túi lớn, liền hỏi: “Đi đâu về đây?”

Trần Lạc Du nói: “Tôi gặp cậu ấy trên đường, cậu ấy mới từ quê lên”.

Chung Hàng hiểu ra, hỏi Trần Lạc Du về nhà thế nào lưng lại bị giãn dây chằng, nói xong, y vươn tay ra muốn kiểm tra chỗ lưng. Kết quả chưa đụng vào đã bị Trần Phi Lân nhét một ba lô vào trong ngực, Chung Hàng liền ôm lấy cái túi nặng trịch, nghe thấy Trần Phi Lân nói: “Cậu giúp Lạc Du cầm lên đi, bên trong là đồ của cậu ấy.”

“Nặng như vậy? Đều là đồ ăn sao?” Chung Hàng tò mò hỏi.

“Cậu đi lên trước đi, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu ấy”. Trần Lạc Du đẩy đẩy Chung Hàng.

Chung Hàng lầm bầm vài câu, lại đi lên tầng, sau khi y biến mất ở góc cầu thang, Trần Lạc Du nhìn Trần Phi Lân: “Vậy anh về đi.”

“Được, em chú ý một chút, mấy ngày này đừng nhấc vật nặng, cũng đừng tùy tiện cúi người.”

Trần Phi Lân cẩn thận dặn dò, Trần Lạc Du nghe xong cười rộ lên, tiến đến gần nói: “Em biết rồi, trước kia cũng không thấy anh quan tâm như vậy”.

“Bây giờ thì khác rồi.” Trần Phi Lân hiếm khi thừa nhận khi nghe anh nói.

Chớp chớp mắt, Trần Lạc Du cố ý hỏi: “Có gì khác chứ?”

Cúi đầu nhìn xuống, Trần Phi Lân cái gì cũng không nói, chỉ nhìn anh như vậy, lại khiến tim anh đập nhanh hơn, lỗ tai nóng lên, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng nhìn xuống mặt đất bên cạnh.

Trần Phi Lân nói: “Đi lên đi.”

Trần Lạc Du gật gật đầu, mới đi hai bước liền dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Anh đến ký túc xá nhớ gửi tin nhắn cho em.”

Trần Phi Lân vẫy tay với anh: “Được rồi, đi lên nhanh đi.”

Sau khi bước lên bậc thang ở tòa nhà ký túc xá, anh nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Trần Phi Lân vẫn đứng nguyên tại chỗ, khi anh quay đầu lại, khóe miệng của người ấy hơi cong lên, một nụ cười dịu dàng có thể khiến tim anh tan chảy.

Anh có chút ngây người, khi nhấc chân lên lần nữa không cẩn thận đá vào bậc thang, suýt nữa thì ngã về phía trước, nhưng may mắn thay, Trần Phi Lân nhanh chóng kéo anh, thời điểm kéo còn quan tâm đến lưng của anh, ôm chặt anh vào lòng.

Chờ anh đứng vững, Trần Phi Lân mới buông anh ra, toàn bộ quá trình diễn ra tự nhiên đến mức hai sinh viên nam đi ngang qua không phát hiện ra điều gì bất thường.

Trần Phi Lân khẽ nhíu mày, hỏi anh: “Lưng của em không sao chứ?”

Trần Lạc Du xấu hổ lắc đầu, bởi vì cái ôm kia mà mặt nóng lên, cũng không nhìn Trần Phi Lân, chỉ là phất phất tay nói: “Em lên đây.”

Nhìn anh đi lên lầu, Trần Phi Lân siết chặt dây đeo ba lô và nhìn lên tầng bốn. Một lúc sau, bóng dáng Trần Lạc Du xuất hiện ở hành lang tầng hai.

Khi anh thò đầu ra nhìn hắn, Trần Lạc Du giật mình, hắn cũng có chút sửng sốt.

Trần Lạc Du hỏi: “Anh sao vẫn chưa đi?”

Trần Phi Lân hỏi ngược lại: “Em không phải ở tầng bốn sao?”

Trần Lạc Du ngượng ngùng nói, anh đứng ở tầng hai xem hắn đi chưa, rồi tuỳ tiện tìm một cái cớ, lại  tiếp tục từ biệt rồi đi lên.

Ở hành lang tầng ba, Trần Lạc Du không nhịn được lại nhìn xuống xem.

Trần Phi Lân vẫn đứng yên tại chỗ, lần này khi họ nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười. Trần Lạc Du giơ ngón trỏ tay phải chỉ chỉ lên trên, Trần Phi Lân gật đầu, chờ anh cuối cùng lên tới tầng bốn, Trần Phi Lân lấy điện thoại di động ra, gửi cho anh một tin nhắn WeChat vỏn vẹn hai chữ: [Đồ ngốc]

Trần Lạc Du vội vàng trả lời: 【Anh cũng vậy, đồ ngốc]

—————–

Ji: Cơm chó những chương này cực nhiều luôn. Ăn đi rồi chúng ta cùng khóc. No lúc nào hay lúc ấy.

Bình Luận (0)
Comment