Edit: Ji
[Thật sự rất muốn hôn]
—–o0o—–
Eo của Trần Lạc Du gần như đã khỏi hoàn toàn sau một tuần điều trị. Trong tuần này, mỗi ngày Trần Phi Lân đều tránh mặt Chung Hàng tới ăn cơm cùng anh, có ba lần Chung Hàng ở ký túc xá không đi ra ngoài, anh hẹn Trần Phi Lân ở cổng trường ăn cơm.
Hai người bọn họ yêu đương đều muốn giấu mọi người, ở bên ngoài cử chỉ hành vi đều phải chú ý. Có lúc đến tận cuối ngày, Trần Lạc Du không tìm được cơ hội hôn Trần Phi Lân một cách đàng hoàng. Điều này đối với người vừa rơi vào lưới tình vô cùng dày vò, không thể không nghĩ tới biện pháp giải quyết.
Chung Hàng và Nam Nam đã hẹn hò được nửa năm, thường xuyên qua đêm trong khách sạn. Chung Hàng không giấu chuyện này với Trần Lạc Du. Trần Lạc Du trước đây không nghĩ tới chuyện này, bây giờ lại tò mò hỏi Chung Hàng vì sao không thuê nhà.
“Tự mình thuê nhà rất phiền phức, còn phải dọn dẹp.” Chung Hàng trả lời tin nhắn trên điện thoại xong, ngẩng đầu nhìn Trần Lạc Du: “Nam Nam ghét nhất làm việc nhà, tôi nghĩ cũng đúng, vẫn là thuê phòng tiện lợi hơn”.
Thuê phòng thì thuận tiện, nhưng anh và Trần Phi Lân là hai người đàn ông, nếu hai ba ngày đều cùng nhau vào khách sạn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Ngoài ra, anh còn phải suy xét tình hình tài chính của Trần Phi Lân, mặc dù anh không ngại mỗi lần thuê phòng để mình trả tiền, nhưng Trần Phi Lân chắc chắn không đồng ý. Anh không muốn Trần Phi Lân sau khi ở bên anh càng lo lắng về gánh nặng tài chính.
Điểm quan trọng nhất là Trần Phi Lân cho đến bây giờ vẫn chưa chủ động nhắc tới muốn làm chuyện đó, điều này khiến anh nghiêm túc tự hỏi bản thân, có phải mình quá sốt ruột hay không.
Thở dài, Trần Lạc Du xoay chiếc bút carbon trong tay, lơ đãng nhìn cuốn sách trước mặt.
Sau khi giáo sư trên bục giảng nói về nguyên lý của bệnh truyền nhiễm, cần người tóm tắt nội dung liền chỉ tay về phía anh. Anh còn đang suy nghĩ thì Chung Hàng nhanh chóng cất điện thoại, đập vào cánh tay nhắc nhở anh.
Anh đứng dậy tóm tắt những gì anh đã xem từ trước. Lần nữa ngồi xuống, Chung Hàng lại gần hỏi: “Vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì” Sau khi lật trang, Trần Lạc Du xốc lại tinh thần, tiếp tục nghe giáo sư giảng bài.
Hôm nay là ngày diễn ra đại hội thể thao ở trường đại học Công an, sau tiết học này, anh và Chung Hàng bắt taxi tới đó. Trên đường đi, Chung Hàng nhớ tới điều gì đó, hỏi anh: “Cậu tới xem Trần Phi Lâm thi đấu, nhưng hắn lại là bạn tốt của Thái Thơ Nghi, gặp Thái Thơ Nghi, cậu không cảm thấy khó xử sao?”
Trần Lạc Du nói: “Không có gì phải khó xử cả. Cô ấy không biết gì cả. Chúng tôi vẫn là bạn bè.”
“Ừ” Chung Hàng gật đầu đồng tình: “Nhưng trong lòng cậu không thấy khó chịu sao? Đừng cố nhịn.”
Cách đây không lâu, tâm trạng của anh rất không tốt, Chung Hàng vẫn luôn lo lắng, sau đó anh về nhà mấy ngày, trở lại cảm giác hoàn toàn khác, giống như đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng thất tình.
Chung Hàng hỏi anh có phải Thái Thơ Nghi có thái độ khác không, nhưng anh phủ nhận, chỉ nói đã buông xuống. Anh có thể thấy, Chung Hàng cũng thay anh thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn mời anh đi ăn thịt nướng để mừng anh trọng sinh trở về.
Liên quan đến chuyện của Thái Thơ Nghi, Trần Lạc Du cảm thấy có lỗi. Dù sao Thái Thơ Nghi đến bây giờ vẫn không biết anh dùng cô làm vỏ bọc, anh lo lắng Chung Hàng sẽ lỡ miệng nói ra, liền dặn dò mấy câu. Chung Hàng vỗ ngực đảm bảo với anh, chuyện này Nam Nam cũng không biết, càng không có khả năng sẽ lỡ miệng trước mặt Thái Thơ Nghi.
Xe dừng trước cổng phía Nam của đại học Công an, Nam Nam đã đợi ở đây rất lâu, khi nhìn thấy hai người, cô tự nhiên nắm lấy tay của Chung Hàng, rồi chào Trần Lạc Du.
Trần Lạc Du rời mắt khỏi cánh tay dán sát bên nhau của họ, cùng nhau đi vào. Không đi bao xa di động của anh vang lên, nhìn thấy tên người gọi, anh lùi lại vài bước trước rồi mới nhấc máy.
Trần Phi Lân hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Đã vào trường rồi.” Anh nhẹ nhàng trả lời: “Anh ở đâu?”
“Ở văn phòng hội sinh viên, em cùng bọn họ đi dạo trước đi. Anh bên này còn bận một lát nữa mới có thể tới”.
“Được, anh cứ bận đi.”
Trần Lạc Du cười đáp lại, cúp điện thoại, đuổi theo Chung Hàng cùng Nam Nam. Khi đến chỗ rẽ ở đoạn đường dốc, một đôi nam nữ bước tới trước mặt anh. Chàng trai cầm ba lô của con gái, vừa đi vừa lục lọi đồ trong ba lô, cô gái bên cạnh cầm hai cái xúc xích nướng nhìn đối phương.
Nghe thấy động tĩnh phía đối diện, cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thấy liền sững sờ.
“Tìm được rồi.” Chàng trai bên cạnh lấy ra một gói khăn giấy, lấy một tờ đưa đến miệng cô gái, thân mật mà lau miệng cho cô.
Trần Lạc Du nhìn một màn này, Nam Nam thì nhìn Đường Hâm, lại nhìn Trần Lạc Du, kéo Chung Hàng tiến lên chào hỏi: “Không phải hôm nay cậu nói có việc đi ra ngoài sao?”
“À, ừ.” Đường Hâm đáp: “Anh ấy nói xong việc rồi, muốn tới trường chúng ta xem đại hội thể thao”.
“Đây là bạn của cậu?” Chung Hàng hỏi Đường Hâm.
Nam Nam không biết giải thích thế nào thì Đường Hâm mở miệng trước: “Anh ấy là bạn trai tôi.”
Chung Hàng quay đầu nhìn Trần Lạc Du. So với y cùng Nam Nam không biết làm sao, Trần Lạc Du dường như rất bình tĩnh.
Anh đã nói chuyện với Đường Hâm rồi, bây giờ Đường Hâm có bạn trai, anh rất muốn chúc phúc cho cô ấy nên bước tới, cười chân thành: “Chúc mừng cậu.”
Đường Hâm gật đầu, nói “Cảm ơn” rồi dẫn bạn trai đi.
Nhìn hai người đi xa, Chung Hàng lắc đầu thở dài, như là muốn nói, nhưng ở trước mặt Nam Nam không tiện nói với Trần Lạc Du, chỉ có thể tiếp tục đi bộ.
Sau khi đi qua một đoạn đường rợp bóng cây xanh, tầm nhìn phía trước trở nên rõ ràng. Đây là sân vận động mà Trần Lạc Du rất quen thuộc. Anh đã từng chạy bộ rèn luyện cùng Trần Phi Lân ở đây. Tuy nhiên, sân vận động lúc này đã chật kín người, loa phóng thanh từ hai bên cạnh khán đài truyền tới, bốn phía khán đài đã chật kín sinh viên. Bãi cỏ ở giữa đang được đăng ký và xác nhận cho hạng mục tiếp theo, nhiều thiết bị thi đấu điền kinh cũng được đặt ở giữa.
Nam Nam dẫn bọn họ đi tìm một chỗ ngồi gần đó, mấy phút sau, điện thoại của Trần Lạc Du lại vang lên, Trần Phi Lân nói đã xong việc, hắn sẽ tới ngay.
Anh chán nản nhìn giữa sân, bên cạnh mấy sinh viên đang thảo luận về cuộc đua trước đó, Nam Nam cùng Chung Hàng ở bên kia thì thào nói nhỏ, rất nhanh hai người liền đứng lên, nói là đi mua nước uống, hỏi Trần Lạc Du có muốn uống không.
Trần Lạc Du không khát, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại. Hôm nay mặt trời bị mây che phủ, gió bên ngoài khá mạnh. Anh vừa kéo cổ áo lên đã có một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, nhét một cốc trà sữa nóng vào trong tay anh.
Anh cầm lên nhìn, sau đó cười hỏi: “Anh mua lúc nào?”
“Vừa rồi bọn họ gọi trà sữa nên anh gọi cho em một cốc. Bên trong có khoai môn. Mau uống khi còn nóng.”
Trần Phi Lân ngồi ở bên cạnh, Trần Lạc Du mở trà sữa, nhấp một ngụm khen: “Rất ngon.”
Trần Phi Lân đi xem địa điểm thi đấu trước mặt, sau khi uống vài ngụm, ánh mắt Trần Lạc Du dừng lại trên bàn tay đỏ bừng của người bên cạnh.
“Lạnh không?” Anh bóp chặt cốc trà, muốn nắm tay Trần Phi Lân, nhưng xung quanh có người nên chỉ có thể dùng ngón út nhẹ nhàng gãi mu bàn tay của Trần Phi Lân, sau đó đưa trà sữa qua để Trần Phi Lân cầm.
Mu bàn tay chạm vào thành cốc trà sữa ấm áp, Trần Phi Lân nhìn anh hỏi: “Tìm nơi khuất gió nghỉ ngơi chút nhé?”
Anh gật đầu, đứng dậy, đi theo Trần Phi Lân đến một tòa nhà gần đó.
Kiến trúc tổng thể của đại học Công an vẫn giữ nguyên kiến trúc của thế kỷ trước với gạch xanh, ngói xám, dây leo quấn quanh. Tòa nhà được xây dựng trên cao uốn lượn theo sườn núi, được kết nối bởi những con đường quanh co, hai bên cây xanh san sát, mang theo hơi thở nghệ thuật nồng đậm. Dạo quanh khuôn viên sẽ có cảm giác thời gian trôi chậm lại.
Bước lên con đường nhựa mà Trần Phi Lân đang đi, Trần Lạc Du đột nhiên nói: “Cuối tuần này chúng ta hẹn hò đi.”
Người phía trước không quay đầu lại mà đáp: “Được.”
Nhìn chằm chằm gót chân của Trần Phi Lân, Trần Lạc Du tiếp tục hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Em quyết định”.
“Vậy thì đi Đông Hồ đi, cảm giác như đã lâu rồi không đến đó vậy.”
Thanh âm của người đi phía trước mang theo ý cười, một cơn gió thổi vào tai anh: “Muốn chạy à?”
Anh vẫn không thích thể thao, nhưng người hiện tại cũng đã theo đuổi được, nên dứt khoát thẳng thắn: “Không muốn chạy, đây là hẹn hò, chúng ta đi xe máy điện tới, đi một vòng quanh hồ”.
Trần Phi Lân đút hai tay vào túi quần, quay người nhìn anh.
Tình cờ họ đi ngang qua một con dốc vắng vẻ. Phía sau Trần Phi Lân là bầu trời đầy mây kéo dài vô tận, bên trái lộ ra một góc mái hiên của sân vận động cũ. Gió thổi qua tóc mai hắn, những sợi tóc mỏng manh làm mềm đi đường nét của hắn, cũng cào mạnh lòng Trần Lạc Du.
Trần Lạc Du ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt đã thu hút anh ngay từ lần đầu nhìn thấy, trong lòng anh đột nhiên dâng lên nhiều cảm xúc.
Hầu kết của anh trượt xuống, cổ họng anh không lý do mà cảm thấy khát khô, anh muốn được người này làm ẩm. Nhưng lý trí đã thắng thế nên anh đành phải uống một ngụm trà sữa để kìm hãm cơ thể rục rịch. Người trước mặt từ trong túi lấy ra một chiếc ô, mở ra che bên phải.
Tầm nhìn của anh bị hạn chế, anh nhìn thấy khuôn mặt đang đến gần, trên môi truyền tới xúc cảm mềm mại, còn nhẹ nhàng bị cắn một cái.
Anh mở to hai mắt, tầm nhìn sau đó khôi phục rõ ràng. Trần Phi Lân cất ô đi, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Anh đứng đó vài giây mới lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn về phía sau. Sân vận động cách đó không xa đang diễn ra một trận đấu sôi nổi. Con dốc ngắn này yên tĩnh vắng vẻ. Bên trái là một rừng cây, phía bên phải là những tòa nhà. Vừa rồi Trần Phi Lân bật ô che bên phải, cho nên ——
Hẳn là không ai có thể nhìn thấy họ hôn nhau ở bên ngoài.
Vừa nghĩ đến đây, người phía trước đã đi tới chỗ rẽ, thấy anh không đi theo, nghiêng người nhìn anh.
Gió lạnh thổi qua bãi cỏ dưới chân Trần Phi Lân, cũng thổi qua cây long não phía sau, vài chiếc lá xoay tròn chậm rãi rơi xuống. Cảnh tượng này khiến Trần Lạc Du nhớ đến một buổi tối nào đó trong kỳ nghỉ hè.
Anh đang đứng ở cổng phía Nam của đại học Công an. Không biết từ cửa hàng nào truyền ra tiếng hát của Phí Ngọc Thanh và Châu Kiệt Luân song ca, anh không nhịn được ngân nga theo.
Lúc đó anh không ôm quá nhiều hy vọng, Trần Phi Lân lại từ chối Hệ Hoa, đuổi theo hỏi anh có muốn đến quán bar không.
Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào trong mắt người đàn ông, con ngươi màu hổ phách trong suốt sáng ngời, hóa thành hai chấm nhỏ xuất hiện ở trung tâm thế giới của người đàn ông này.
“Lạc Du, lên đi.”
Người ở cuối đường đưa tay về phía anh, anh cong cong khóe môi bước về phía trước. Khi đến nơi, anh dùng ngón út của mình câu lấy ngón út của Trần Phi Lân, đảo khách thành chủ mà đi về phía tòa nhà cũ.
Đây là sân vận động cũ. Tất cả các thiết bị đã được chuyển đến sân vận động mới vào năm ngoái, nơi này gần như đóng cửa.
Anh nhìn quanh tìm lối vào liền bị Trần Phi Lân kéo ra phía sau. Anh bước qua một cánh cửa không khóa, theo sàn gỗ bị thủng đi lên tầng bốn.
Khi anh mở cửa, một cơn gió thổi tới làm rối tung mái tóc của anh. Trần Phi Lân quay đầu hỏi anh: “Lạnh không?”
Anh nắm chặt tay Trần Phi Lân, bước ra ngoài nói: “Không lạnh.”
Trần Phi Lân cũng bước theo, thuận tay đóng cửa lại.
Đây là một ban công nhỏ theo phong cách châu Âu, chưa đầy năm mét vuông, khắp nơi có thể nhìn thấy những bức tường xi măng mang theo những vết nứt nhỏ ở bên ngoài. Nhưng quang cảnh rất tốt, có thể quan sát hơn phân nửa vườn trường, còn có thể nhìn thấy một góc núi phía xa.
Trần Lạc Du lần đầu tiên tới nơi như thế này, anh không khỏi cảm thán: “Phong cảnh đẹp quá đi, anh làm sao phát hiện được chỗ này?”.
“Thơ Nghi đưa anh tới đây.” Trần Phi Lân nhìn anh, quả nhiên vừa nói xong, biểu cảm của anh một lời khó nói hết.
“Sao vậy?” Trần Phi Lân hỏi.
Những ngón tay đan vào nhau cử động, Trần Lạc Du lại nhìn về ngọn núi Lạc Già phía xa xa: “Có chút ngoài ý muốn, Thái Thơ Nghi còn mang anh tới nơi như thế này”.
“Ừ, cô ấy nói phong cảnh ở đây rất đẹp.” Trần Phi Lân giải thích, cùng anh nhìn dãy núi mờ ảo đối diện.
Mấy ngày nay trời nhiều mây, núi Lạc Già không tính là cao, nhưng đỉnh núi lại tràn ngập sương mù mỏng manh, giống như một chiếc khăn tay lụa che phủ tòa nhà thư viện cũ của đại học Vũ Hán (1).
Trần Lạc Du hỏi: “Anh đã từng đến đại học Vũ Hán chưa?”
“Đã tới đó một lần.”
“Anh đi khi nào? Có nhìn thấy hoa anh đào không?”
“Mùa hè năm kia anh đưa Sơ Yến tới đó. Em ấy muốn xem khoa y của đại học Vũ Hán.”
“Em thì sao?”.
Người bên cạnh không lập tức trả lời, Trần Phi Lân cũng không hỏi thêm gì nữa, đứng như vậy một lúc, Trần Lạc Du mới nói: “Anh thật sự chưa từng để ý tới Thái Thơ Nghi sao?”
Lấy ly trà sữa trong tay trái, Trần Phi Lân hỏi: “Muốn nghe sự thật không?”
Trần Lạc Du gật đầu, sau đó hối hận. Nhưng Trần Phi Lân không có cho anh cơ hội rút lại lời, nói thẳng: “Chưa từng nghĩ tới.”
“Hơn nữa cô ấy không giống em.”
Không khí dần khẩn trương lên, trái tim như bị phóng đại. Trần Lạc Du nghe thấy nhịp tim của chính mình, đập mạnh vào màng nhĩ.
Anh hỏi: “Tại sao không giống?”
“Ở bên em, anh cảm thấy rất thoải mái, không cần phải suy nghĩ gì cả.” Đan năm ngón tay vào năm ngón tay của anh, Trần Phi Lân tiến đến hôn lên trán anh. Họ hôn nhau rồi tách ra, nhìn vào mắt anh mỉm cười: “Bộ dáng của em hiện tại rất giống khi ở dưới lầu”.
Anh vẫn còn đắm chìm với cái hôn lên trán hết sức dịu dàng, ngơ ngác nghe lời Trần Phi Lân nói: “Như thế nào?”
“Thật sự rất muốn hôn.”
Dường như nhận được ám chỉ, trên môi có chút tê dại, Trần Lạc Du mở mắt, nhìn sang bên cạnh: “Em không có.”
“Thật sao?”
Nghe Trần Phi Lân cố ý kéo dài giọng, Trần Lạc Du cảm thấy mặt mình hiện tại rất nóng, muốn quay người lại, nhưng vai lại bị Trần Phi Lân giữ chặt, sau đó tầm mắt tối sầm lại, hơi thở lại bị cướp đoạt.
Khẽ mở răng để cho người đàn ông dễ dàng xâm nhập, lồng ngực phập phồng áp sát Trần Phi Lân, dần dần phát ra âm thanh không thỏa mãn. Anh kéo chặt áo trên vai của Trần Phi Lân, đầu nóng đến mức muốn nổ tung, mãi cho đến khi Trần Phi Lân ôm eo anh, thở dồn dập ở bên môi anh nhắc nhở: “Đừng cọ nữa.”
Lông mi của anh run rẩy kịch liệt, hai tay ôm chặt cổ Trần Phi Lân, nghe vậy liền vùi mặt vào cổ Trần Phi Lân, xấu hổ nhắm mắt lại.
Trần Phi Lân là người châm lửa trước, nhưng anh cũng cảm thấy khó chịu. Hai người không tiếp tục nữa, một lúc sau, Trần Lạc Du mở mắt ra, từ một bên gáy Trần Phi Lân nhìn về phía núi Lạc Già phía xa xa.
“Anh ơi” giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng câu nói tiếp theo đến bên miệng lại dừng lại.
Đỉnh đầu truyền tới thanh âm mơ hồ: “Hả?”
Câu nói “Chúng ta đi đặt phòng thôi” vang lên trong đầu anh, lại nuốt xuống tận cuống lưỡi.
Bây giờ vẫn còn quá nhanh để đưa ra yêu cầu này.
Lắc lắc đầu, anh lại nhắm mắt nói: “Anh còn phải thi đấu, có phải nên đi xuống không?”