Edit: Ji
[Suýt chút nữa em đã sinh ra ở con đường này]
—–oOo—–
Khi đến trước cửa phòng 406, Trần Lạc Du đang tìm chìa khoá trong túi thì sờ phải hộp thuốc lá, lại nhớ đến câu hỏi mà Lưu Lệ Á đã hỏi anh trước khi ra khỏi nhà.
“Con hút thuốc từ bao giờ vậy?”
Lúc đó, anh đang đeo giày, tư thế cúi người xuống không nhìn vào mặt Lưu Lệ Á, chỉ bình thản đáp: “Gần đây áp lực khá lớn.”
Anh đã chuẩn bị tinh thần để tiếp tục giải thích, nhưng Lưu Lệ Á không hỏi thêm như mọi khi, thay vào đó, bà nhẹ nhàng khuyên anh nên hút ít lại vì không tốt cho sức khỏe.
Nhìn vào ánh đèn mờ hắt qua khe cửa, anh đi đến cuối hành lang, dựa vào lan can, châm một điếu thuốc và bắt đầu hút.
Thật ra, anh không nghiện thuốc lắm, đôi khi một gói thuốc cả tuần mới hút xong, với điều kiện là không có chuyện gì phiền lòng.
Đêm ở khu dân cư Thiên Hồng còn nhộn nhịp hơn cả ban ngày, anh cúi xuống nhìn con đường cũ kỹ bên dưới, thấy đủ loại người qua lại. Điếu thuốc cháy hết rất nhanh, nhưng anh vẫn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng, không biết khi vào trong phải đối mặt với Trần Phi Lân thế nào, làm sao có thể đề cập đến chuyện của Thái Thơ Nghi.
Liệu anh nên hỏi thẳng không?
Hỏi về mối quan hệ của họ, tại sao cô ấy lại thừa nhận đã ở bên hắn? Tại sao đêm qua rõ ràng hai người ở bên nhau mà lại giấu giếm anh, nói rằng mình ở một mình?
Những câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại trong đầu, rõ ràng việc hỏi thẳng là cách dễ nhất, nhưng anh lại không thể mở miệng.
Anh lấy sợi dây chuyền từ cổ ra, cẩn thận v**t v* chữ “Du” trên đó.
Sợi dây chuyền này mang theo nhiệt độ cơ thể, qua thời gian, dường như đã trở thành một phần cơ thể anh. Anh tưởng rằng Lưu Lệ Á sẽ hỏi về người tặng sợi dây chuyền, nhưng cuối cùng bà không hề đề cập đến.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân, là một cô gái trẻ. Cô nhìn chằm chằm vào anh, rồi khi đến trước cửa phòng 401, cô lại quay đầu nhìn anh thêm một lần nữa rồi mới bước vào.
Anh đứng đó hơn mười phút, nhưng cứ kéo dài thế này cũng không phải cách hay, đành phải điều chỉnh cảm xúc rồi mở cửa vào.
Trần Phi Lân đang giặt đồ trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng động liền gọi anh một tiếng. Anh bước tới, nhìn thấy hai tay của Trần Phi Lân đỏ rực, liền đưa tay sờ thử nước trong chậu.
“Cũng may, là nước ấm.”
Trần Phi Lân tay đầy xà phòng, ngước lên nhìn anh và nói: “Sắc mặt khó coi thế này, có phải là mệt quá không?”
Anh dựa vào khung cửa, đáp: “Cũng tạm.”
“Vậy chờ anh một chút, giặt qua hai lần nước nữa là xong thôi.”
Nói xong, Trần Phi Lân lại cúi đầu tiếp tục giặt, trong chậu là quần jeans, q**n l*t và tất. Trần Lạc Du lặng lẽ nhìn hắn, thấy tóc mái theo từng động tác của hắn liên tục đung đưa trước mắt anh, liền ngồi xuống giúp hắn vén tóc lên.
Khi tầm mắt hai người ngang nhau, Trần Phi Lân nhìn anh hỏi: “Có chuyện muốn nói?”
Trán anh cọ nhẹ vào vai Trần Phi Lân, nói: “Tối qua uống nhiều quá, giờ vẫn chưa tỉnh hẳn.”
Trần Phi Lân mở vòi sen, rửa sạch xà phòng trên tay, rồi lấy khăn lau khô trước khi ôm lấy anh: “Chỉ là bữa ăn gia đình, cần gì uống đến say mèm như vậy?”
Anh ôm chặt cổ Trần Phi Lân, đột nhiên không muốn giấu giếm nữa.
“Thật ra không phải là bữa ăn gia đình. Tối qua em đã về nhà rồi, còn đến quán ONLY tìm anh.”
“Khi nào?”
“Trước khi gọi cho anh, lúc anh đang ngồi nói chuyện với Thái Thơ Nghi ở quầy bar.”
Trần Phi Lân nhìn vào mắt anh, cuối cùng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Tại sao phải nói dối anh?”
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Trần Lạc Du đứng dậy, mở điện thoại và đưa cho hắn xem một video.
Trần Phi Lân cau mày xem hết video, rồi cũng đứng dậy: “Ai đưa cái này cho em?”
Anh không trả lời, chỉ nói: “Cái người Trần Đào nói Thái Thơ Nghi và anh đang ở bên nhau, và Thái Thơ Nghi cũng không hề phủ nhận điều đó.”
Trả điện thoại lại cho anh, Trần Phi Lân nói: “Chuyện này có lý do, anh có thể giải thích.”
Dù giọng điệu của Trần Phi Lân rất bình tĩnh, nhưng nhịp tim của Trần Lạc Du vẫn đột ngột tăng nhanh. Anh cố gắng để bản thân trông không có gì khác thường, rồi nói: “Anh nói đi.”
“Trần Đào vẫn luôn theo đuổi Thái Thơ Nghi. Họ đã tiếp xúc một thời gian, nhưng Thái Thơ Nghi nhận ra tính cách không hợp nên đã từ chối anh ta.” Trần Phi Lân cố gắng giải thích ngắn gọn: “Trước đây cô ấy từng hỏi liệu có thể lấy anh làm lá chắn không, nhưng anh đã từ chối.”
Trần Lạc Du không nói gì, nhìn thẳng vào mắt Trần Phi Lân. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Buổi sáng sau khi chúng ta qua đêm ở khách sạn, tại sao anh lại giấu em để đi gặp Thái Thơ Nghi?”
Trần Phi Lân thở dài, nói: “Chuyện đó cũng liên quan đến Trần Đào.”
“Hôm đó, cô ấy và Trần Đào ăn sáng cùng nhau, làm mất tài liệu mà giáo sư cần. Cô ấy có một bản sao trong USB, nhưng USB lại đang ở chỗ anh. Anh không thể để cô ấy đến khách sạn, nên đành hẹn gặp ở ngoài.”
Nắm chặt tay Trần Lạc Du, Trần Phi Lân nói: “Anh giấu giếm em là không đúng, nhưng anh chỉ đưa USB cho cô ấy thôi, thật sự không có chuyện gì cả.”
Cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt với nhau, Trần Lạc Du không nói gì. Trần Phi Lân thở dài, áy náy hỏi: “Tối qua em uống rượu vì chuyện này sao?”
Trần Lạc Du gật đầu, dù đã nghe lời giải thích của Trần Phi Lân, trong lòng anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Anh nói: “Anh có thể giữ khoảng cách với Thái Thơ Nghi không?”
Trần Phi Lân nhìn anh, anh nhanh chóng giống như một quả bóng xì hơi, chùng xuống, cho chính mình bậc thang: “Thôi bỏ đi, em chỉ nói vậy thôi.”
Ôm chặt lấy anh vào lòng, Trần Phi Lân nói: “Anh đã quen biết cô ấy nhiều năm rồi, cô ấy chỉ là một người bạn tốt, còn em thì khác. Ngoại trừ gia đình anh, không ai quan trọng hơn em.”
“Về sau, anh sẽ tận lực tránh gặp riêng cô ấy.”
Nhìn chằm chằm vào những viên gạch men màu vàng nhạt trên tường đối diện, Trần Lạc Du im lặng một lúc lâu rồi mới ôm chặt lấy eo Trần Phi Lân: “Anh không thích cô ấy, vậy anh có thích con gái không?”
Người trong lòng không trả lời ngay, trái tim anh lại chùng xuống. Cho đến khi Trần Phi Lân buông anh ra và trả lời: “Anh không muốn nói dối em, nhưng anh cũng không biết.”
“Không biết là sao?”
“Trước khi gặp em, chưa ai khiến anh có cảm giác này.”
Anh cảm thấy lo lắng, nắm lấy ống tay áo của Trần Phi Lân hỏi: “Cảm giác gì?”
Ánh mắt của Trần Phi Lân từ từ hạ xuống, rồi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh.
Theo bản năng, anh khẽ mở hàm răng, khi nụ hôn kết thúc, Trần Phi Lân lau đi dấu vết trên khóe miệng anh, nhìn anh đang th* d*c nói: “Chính là cảm giác này, muốn chạm vào em.”
“Còn muốn làm nhiều điều hơn nữa với em.”
“Làm nhiều điều hơn nữa” ở trong đầu Trần Lạc Du tự động chuyển thành những hình ảnh cụ thể đã từng xảy ra. Đầu óc nóng lên, anh quay người lại, đẩy Trần Phi Lân vào tường mãnh liệt mà hôn hắn. Trần Phi Lân cũng không kiềm chế, ôm chặt lấy eo anh khiến cơ thể hai người dính chặt vào nhau, chẳng mấy chốc đã lau súng cướp cò, không thể kìm nén được.
Trên chiếc giường đơn đó, họ cuốn lấy nhau gần nửa tiếng đồng hồ. Do phấn khích hơn bình thường, Trần Lạc Du vài lần suýt ngã xuống giường. Chờ đến khi kết thúc, anh nằm trên người Trần Phi Lân, yếu ớt nói: “Thật không chịu nổi nữa, ngày mai em sẽ gọi người đến mang giường mới tới.”
Nhớ lại vẻ mặt vừa chật vật vừa thoải mái vừa rồi, Trần Phi Lân cười đến rung cả lồng ngực, tay v**t v* eo của anh: “Dời sang ngày kia đi, mai là thứ sáu, anh còn phải đi làm.”
“Không sao, để em lo.” Anh gác cằm lên ngực Trần Phi Lân, mắt khép hờ nhìn người kia vươn tay lấy điếu thuốc: “Em cũng muốn.”
Trần Phi Lân châm một điếu, đưa đến bên miệng anh. Anh hút một hơi từ tay Trần Phi Lân, rồi lại tiếp tục nằm bò xuống. Một lát sau, anh nói: “Anh, em đói rồi.”
“Muốn ăn gì?”
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Hơn mười giờ rồi.”
Trần Lạc Du chống hai tay dưới nách Trần Phi Lân, ngồi dậy nói: “Chúng ta đi ăn đồ nướng đi, lâu rồi em chưa ăn.”
Trần Phi Lân ngậm điếu thuốc, ngồi dậy, định giúp anh vuốt lại mái tóc rối tung, nhưng vừa chạm vào da đầu, đã nghe thấy Trần Lạc Du “Ai” một tiếng, liền vội vàng rút tay lại.
Trần Phi Lân hỏi: “Sao vậy?”
Trần Lạc Du nhăn mặt: “Tối qua uống nhiều quá, đụng vào cái tủ.”
Trần Phi Lân kiểm tra chỗ bị đụng, thấy không sưng liền nói: “Lần sau đừng uống nhiều như thế nữa, uống rượu không giải quyết được vấn đề.”
“Chuyện này em không thể kiểm soát được.” Trần Lạc Du một câu hai ý mà trả lời, rồi xuống giường mang giày: “Mau thay đồ đi, ăn xong còn về ngủ sớm.”
Trần Phi Lân đưa cho anh cái q**n l*t vứt ở cuối giường: “Không cần vội, sáng mai anh chỉ đi cùng luật sư Hứa gặp khách hàng, mười giờ đến công ty là được.”
Trước khi ra khỏi nhà, Trần Phi Lân lấy một món đồ từ ngăn kéo, mang xuống dưới lầu và gắn nó vào thanh ngang của chiếc xe đạp địa hình. Sau đó, hắn ngồi lên yên xe và ra hiệu cho Trần Lạc Du ngồi lên.
Sờ vào miếng đệm hình trụ dày và mềm giữa thanh ngang, Trần Lạc Du hỏi: “Đây là gì vậy?”
Trần Phi Lân ghé sát vào tai anh, giọng nói mang theo ý cười: “Mấy ngày trước anh mua đấy, có cái này rồi thì mông em sẽ không bị đau nữa.”
Mặt Trần Lạc Du vốn đã được quấn khăn kín mít, lại nóng bừng lên. Anh nghiêng người lên xe, phát hiện có lớp đệm ngồi thoải mái hơn hẳn. Trần Phi Lân nắm chặt tay lái, ôm gọn anh vào lòng, rồi đạp xe tiến về phía cổng.
Con đường trong khu dân cư vẫn sáng đèn, nhìn những cửa hàng san sát hai bên, Trần Lạc Du hỏi: “Chúng ta ăn ở đâu?”
“Em quyết định đi.”
Trần Phi Lân trong chuyện ăn uống luôn không kén chọn, mỗi lần đều để Trần Lạc Du quyết định. Khi hắn tránh ba người đang đi ngược chiều phía trước, Trần Lạc Du nói: “Ở đây gần đường Lạc Dụ, hay chúng ta qua đó ăn nhé?”
“Được thôi.”
Ra khỏi cổng khu dân cư, con đường trở nên rộng rãi hơn nhiều. Ngẩng đầu lên, anh có thể thấy mặt trăng và những ngôi sao lấp lánh trên nền mây mờ. Trần Lạc Du chống khuỷu tay lên tay lái, một giai điệu du dương chợt vang lên trong đầu anh, khiến anh không kiềm được mà khẽ ngâm nga.
Trần Phi Lân lặng lẽ lắng nghe, khi thấy anh đột nhiên dừng lại ở đoạn cao trào, liền hỏi: “Sao không hát nữa?”
Anh ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Vì tâm trạng quá tốt nên anh quên mất việc mình hát rất lệch tông, thế mà lại còn hát nhiệt tình trước mặt Trần Phi Lân nữa chứ.
Anh nói: “Khó nghe lắm, không hát nữa đâu.”
“Chỗ nào khó nghe chứ?” Trần Phi Lân khó hiểu hỏi: “Rõ ràng là rất hay mà.”
Trần Lạc Du liếc Trần Phi Lân một cái rồi nói: “Anh đúng là nói dối mà không chớp mắt, em hát lúc nào cũng lệch tông.”
Trần Phi Lân nghiêm túc trả lời: “Anh thật sự không nghe ra.”
Câu nói này khiến Trần Lạc Du nhớ lại lần trước Trần Phi Lân cũng từng khen anh hát hay, liền nói: “Em chưa từng nghe anh hát, hay là bây giờ anh hát một bài đi.”
Trần Phi Lân nói: “Anh hát không hay đâu.”
Bình thường Trần Phi Lân nghe nhạc cũng không ít, nên Trần Lạc Du nghĩ hắn đang đùa mình, vì vậy kiên quyết bắt hắn hát. Không còn cách nào khác, Trần Phi Lân đành hát hai câu, vừa mở miệng thì Trần Lạc Du đã bật cười.
Giờ thì anh đã hiểu tại sao Trần Phi Lân lại nghĩ anh hát hay, bởi vì Trần Phi Lân còn hát lệch tông hơn cả anh. Anh đắc ý cười: “Chúng ta đúng là một cặp hoàn hảo, sau này nếu đi KTV, em nhất định sẽ kéo anh đi cùng để làm nền.”
Trần Phi Lân không mấy để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như thế, thấy Trần Lạc Du vui vẻ, hắn cũng vui lây: “Tùy em.”
Họ tiếp tục đạp thêm một đoạn, biển chỉ đường màu xanh mang tên “Lạc Dụ” xuất hiện bên phải ở phía trước. Trần Phi Lân nói: “Tên của em rất giống con đường này.”
Gió nhẹ từ đầu đường thổi tới, Trần Lạc Du một tay chống cằm, mỉm cười nói: “Mẹ em bảo tên em lấy từ con đường này, vì suýt chút nữa em đã sinh ra ở con đường này.”