Khi Uông Dịch Dương lái xe đến trước cửa, Uông Tễ đang ngủ trưa trên lầu hai.
Ngày hè oi bức, mặt trời chói chang đổ xuống không gian một sức nóng hầm hập. Ai đi ra ngoài cũng trở về với cả người đầy mồ hôi. Uông Tễ gần đây chỉ chịu ló mặt ra khỏi nhà vào sáng sớm hoặc chiều tối để ghé qua mảnh vườn nhỏ hít thở không khí. Còn lại, anh gần như đóng kín mình trên lầu hai, đến cả bữa cơm cũng ăn qua loa cho xong.
Trong phòng khách tầng hai, điều hòa chạy đều, phả hơi lạnh ngập khắp không gian. Rèm cửa được kéo kín, ngăn ánh sáng gay gắt chiếu vào. Căn phòng tối mờ, chỉ đủ ánh sáng để nhận ra một người đang nằm trên sofa. Uông Tễ cuốn hờ một tấm chăn mỏng, nửa đắp trên eo, nửa kéo lê trên thảm. Bên cạnh anh, chiếc tay cầm chơi game nằm yên tĩnh.
Uông Dịch Dương thay giày, bước tới gần, cất tiếng: “Chà, anh hưởng thụ dữ ha!”
Nghe giọng nói quen thuộc, Uông Tễ trở mình. Tấm chăn mỏng tuột hẳn xuống đất. Anh lười biếng với tay nhặt lên, mắt vẫn còn lờ đờ mơ màng.
Nhìn rõ người trước mặt, hắn cất giọng khàn khàn: “Em mới từ trong nước bước ra hả?”
Uông Dịch Dương cả người ướt đẫm, áo dính sát vào người vì mồ hôi. Cậu ta lách tới dưới điều hòa, hứng luồng hơi lạnh: “Không, nhưng nhìn cái dáng này của em mà anh không bất ngờ hả? Lỡ em là người khác thì sao?”
Uông Tễ uể oải ngồi dậy, ngáp dài, rồi lười nhác đi về phía cửa sổ kéo rèm ra.
“Mỗi ngày em đều mò đến nhà anh, còn không thèm báo trước. Ai vô được mà tự nhiên như em?”
Anh nói rồi vươn vai, nhưng thật ra đã biết Uông Dịch Dương từ trước khi cậu ta lên đến lầu. Khi tiếng cổng vang lên, tiếng bước chân dội vào cầu thang, anh đã chắc chắn đó không phải Phù Tô.
Phù Tô mỗi lần đến nhà đều đi dạo quanh sân trước, dừng lại ngắm những con cá nhỏ đang bơi lội trong chum sen một lát, rồi mới bước vào tìm anh. Hơn nữa, Phù Tô đi lên cầu thang rất nhẹ nhàng, trái ngược hẳn với bước chân nặng nề như muốn làm nứt thang đá của Uông Dịch Dương.
Rèm cửa vừa kéo ra, ánh sáng tràn vào khiến Uông Tễ nhất thời không quen, anh đưa tay che mắt, rồi lững thững bước vào phòng tắm rửa mặt.
Vừa bước ra, anh hỏi Uông Dịch Dương: “Có trà chanh, bia, với nước ngọt. Em muốn uống gì?”
Nước từ cằm Uông Tễ chảy xuống, men theo làn da trắng nõn, rơi vào cổ áo thấm ướt một mảng trên chiếc áo thun cotton của anh.
Uông Dịch Dương thổi một lát gió mát từ điều hòa rồi mới lên tiếng: “Nước lạnh.”
Uông Tễ lắc đầu, đáp lại: “Cái gì cũng là đồ lạnh hết.”
“Thì lấy nước có ga đi, bia tối uống.”
Uông Tễ khom lưng mở chiếc tủ lạnh nhỏ bên cạnh sofa. Trong tủ, mọi thứ được xếp ngay ngắn, đầy đủ các loại đồ uống lạnh. Anh rút ra một lon nước có ga và một hũ trà hoa quả.
Trà hoa quả là anh tự làm, bao gồm mười mấy trái dâu tằm, vài miếng chanh cùng nửa ly trà xanh. Anh đổ nước tinh khiết vào, cho vào tủ lạnh, và mỗi khi uống, cảm giác tươi mát, chua ngọt hòa quyện, rất dễ chịu.
Hôm đó anh và Phù Tô đã hái được gần hai rổ dâu tằm. Dâu tằm mới hái ăn không hết, vì trái dâu tằm thường hư rất nhanh, nên anh quyết định bỏ vào túi giữ tươi rồi đem cất trong tủ lạnh. Mỗi khi trời nắng nóng, anh lại lấy một ít ra pha trà.
Uông Dịch Dương nhận lấy lon nước có ga, kéo mở nắp trong một tiếng “phụt” vang lên, bong bóng khí nhẹ nhàng nổi lên trong không khí, tỏa ra hơi mát.
“Sao hôm nay đột nhiên trở về vậy, trong tiệm không bận à?” Uông Tễ vừa rót trà vào ly pha lê vừa hỏi cậu ta.
Uông Dịch Dương uống một ngụm nước có ga, rồi trả lời: “Trở về để đưa ảnh chụp.”
Uông Tễ ngẩng đầu lên, hỏi lại: “Ảnh chụp đã rửa ra hết rồi à?”
“Ừ,” Uông Dịch Dương nuốt ngụm nước, rồi tiếp lời: “Cả hai đều có một thùng đầy ảnh.”
Sau khi chụp xong, vì Phù Tô không có thiết bị rửa ảnh, nên cậu ta đã mang ảnh lên huyện thành để đi tìm cửa tiệm rửa ảnh.
Ban đầu chỉ định chụp cho bà cụ một bức ảnh, thực hiện ước nguyện cho bà. Nhưng người trong thôn, đặc biệt là những ông bà lớn tuổi, chẳng mấy ai từng chụp ảnh nhiều lần trong đời. Họ chỉ nhìn ngắm từ xa, chẳng dám bước tới, ai nấy đều cảm thấy hâm mộ.
Lúc Phù Tô chụp ảnh cho bà cụ, một vài ông bà trong thôn lục tục đi vào nhìn từ xa mà không quấy rầy. Nhưng họ đều đứng một bên, im lặng ngắm nhìn, thầm cảm phục.
Sau đó, Phù Tô tiếp tục chụp thêm cho gia đình Uông Thiệu Quân trong suốt một buổi chiều.
Không có phông nền, không có đèn nháy chuyên nghiệp, chỉ là một buổi chụp đơn giản trong sân nhà, nơi những người đứng chen chúc nhau. Nhưng chính sự giản dị ấy lại làm nên vẻ đẹp rất riêng. Mỗi bức ảnh thô mộc ấy, dù đơn sơ, lại mang đậm dấu ấn của thời gian, thể hiện sự vất vả, sự nỗ lực trong mỗi người. Chẳng có ai sẵn lòng thay đổi những bộ đồ cũ để đứng trước ống kính với nụ cười bẽn lẽn, nhưng họ vẫn làm vì chỉ có vậy, khoảnh khắc ấy sẽ lưu lại mãi trong ký ức.
Uông Dịch Dương tiếp tục nói: “Lái xe đến Vân Lĩnh, rồi em trực tiếp giao ảnh cho từng nhà. Anh không biết đâu, có bà cụ già cầm kính chói mắt, tay nắm lấy tay em mà cảm ơn rối rít, rồi suýt nữa còn tặng em trứng gà nữa. Anh nghĩ thử xem, em không nhận mấy món đó đâu, em chỉ giao hàng thôi mà. Mà trứng gà thì em cũng ít khi ăn chứ đừng nói là nhận.” Cậu ta thở dài một hơi.
Uông Tễ khẽ cười, nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó khi Phù Tô cũng bị các cụ già trong thôn vây quanh. Hắn hoàn toàn khác với vẻ vân đạm phong khinh thường ngày, lạc lõng giữa đám người, ánh mắt lén liếc sang anh, như muốn cầu cứu.
“Nhưng mà, Phù Tô thật sự rất được,” Uông Dịch Dương tựa lưng vào ghế sofa, nói bằng giọng khẳng định, “Thật đấy.”
Chiều hôm đó, sau khi trở về từ buổi lễ dưới thôn, tại sân nhà Uông Dịch Dương với mái ngói đá xanh được quét vôi trắng, Phù Tô đã giúp chú Uông và thím Uông chụp bức ảnh gia đình chính thức đầu tiên bằng máy ảnh chuyên nghiệp.
“Buổi tối gọi anh ấy đến nhà em ăn cơm đi, chúng ta ba người cùng uống một chén.” cậu ta quay sang nhìn Uông Tễ, đề nghị.
Uông Tễ nhún vai, đáp: “Anh ấy không uống rượu.”
“Vậy lấy trà thay rượu,” Uông Dịch Dương vẫn giữ giọng hào hứng, “Dù sao chúng ta ba người cũng phải cùng uống một chén. Em đã chuẩn bị nguyên liệu rồi, chỉ chờ tối nay trổ tài thôi.”
Uông Dịch Dương vốn là học viên xuất sắc của trường nấu ăn Tân Đông Phương. Trước khi mở nhà hàng riêng, cậu ta đã từng làm bếp chính, tay nghề rất khá. Nhưng từ khi trở thành ông chủ, hiếm khi nào cậu ta tự tay nấu ăn nữa.
Cơ hội hiếm có, Uông Tễ gật đầu đồng ý: “Được.”
Uông Dịch Dương ngửa cổ uống hết lon nước ngọt, sau đó ném lon rỗng vào thùng rác.
Không gian phòng khách rơi vào im lặng. Hai người đối diện nhau, ánh mắt chạm nhau, nhưng chẳng ai nói câu nào.
Cuối cùng, Uông Tễ phá vỡ sự yên lặng trước: “Anh thật sự tò mò, chuyện gì mà khiến em phải do dự như vậy? Đã uống cả lon nước, sao còn chưa chịu nói?”
“Vãi chưởng” Uông Dịch Dương kêu lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Làm sao anh biết em có chuyện muốn nói?”
Uông Tễ nheo mắt nhìn cậu ta, khẽ cười, không đáp.
Uông Dịch Dương bĩu môi: “Thật ghét chơi cùng những người thông minh như các anh.”
“Liên quan gì đến thông minh?” Uông Tễ nhàn nhạt đáp, “Anh chỉ là quá hiểu bây thôi.”
“Ờ ờ,” Uông Dịch Dương buồn bã cúi mặt, “Từ nhỏ lớn lên bên nhau, em vừa cởi quần, anh liền biết em định làm gì.”
“Cút.”
Uông Dịch Dương phá lên cười, nhưng nụ cười quá khoa trương khiến ngay cả cậu ta cũng thấy gượng gạo, bèn nhanh chóng thu lại.
Cậu ta đưa tay gãi đầu, nhưng vì mới cạo tóc ngắn cách đây vài hôm, cái đầu trọc khiến tay cậu chỉ đâm vào lớp chân tóc cứng ngắc, cảm giác thật khó chịu.
Lúc này, Uông Dịch Dương trở nên do dự, tìm từ mãi rồi lại thôi, cuối cùng mới cất lời: “Anh… hôm qua hoặc hôm nay có nhận được cuộc điện thoại nào không?”
“Có,” Uông Tễ đáp.
Uông Dịch Dương ngay lập tức căng thẳng, giọng run run hỏi: “Ai gọi thế?”
“10086 và một cuộc mời chào bảo hiểm.”
Nghe vậy, Uông Dịch Dương thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng người tựa vào ghế.
Uông Tễ nhìn bộ dạng bối rối của Uông Dịch Dương, không nhịn được bật cười: “Rốt cuộc có chuyện gì, em nói thẳng ra được không? Trời đã nóng sẵn rồi, nhìn bộ dạng nhấp nhổm như ma ấy của bây càng làm anh thêm bực.”
Uông Dịch Dương tự nhận thấy mình cũng không được thoải mái, hít sâu một hơi, quyết định liều mình mở lời: “Hôm qua em gặp mẹ của anh.”
Câu nói vừa dứt, chiếc ly trong tay Uông Tễ khẽ khựng lại một thoáng, nhỏ đến mức khó phát hiện.
“Em đang nói chuyện anh về Vân Lĩnh ấy, có phải anh không báo chuyện này với bà ấy không?”
“Không.” Uông Tễ lắc đầu, giọng bình thản: “Vốn cũng ít liên lạc, nên không thấy cần thiết phải nói.”
“Tối qua bà ấy đến nhà hàng em đặt bàn. Lúc đó em đang ở quầy lễ tân, bà ấy hỏi em về anh, hỏi anh dạo này thế nào. Em tưởng bà ấy đang hỏi anh có thích nghi với Vân Lĩnh không, thế là…” Cậu ta gãi đầu, mặt đầy hối lỗi, “Em lỡ lời. Trách em cái miệng nhanh quá, hôm qua đúng ra em không nên ra quầy tiếp khách.”
Căn phòng rơi vào im lặng. Uông Dịch Dương cúi đầu, lo sợ chờ Uông Tễ trách mắng, nhưng chẳng có câu trách cứ nào. Thay vào đó, trong không khí vang lên một tiếng cười nhẹ nhàng.
Cậu ta ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Uông Tễ chống khuỷu tay lên bàn trà, một tay chống cằm, mỉm cười nhìn mình: “Bây xoắn xuýt nửa ngày, chỉ vì chuyện này thôi à?”
“Hả?” Uông Dịch Dương sững sờ, “Không phải em vừa lỡ nói chuyện anh từ chức sao?”
“Lỡ thì lỡ. Tiện thể giúp anh khỏi phải giải thích.” Uông Tễ nhún vai, vẻ mặt thoải mái.
Uông Dịch Dương không ngờ sự việc lại chuyển hướng thế này. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Uông Tễ một lúc, chắc chắn anh không giận thật rồi mới thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào sofa, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn: “Mọe, từ hôm qua tới giờ em cứ hối hận mãi, sợ anh gọi điện mắng em muốn chết, liền chạy về đây chịu tội. Lúc vào cửa còn định uống sẵn viên Ibuprofen đề phòng, hóa ra là em làm chuyện dư thừa!”
“Không phải em trở về còn để đưa ảnh sao?” Uông Tễ cười chế giễu.
“Nếu chỉ để đưa ảnh, em đã chọn ngày mát trời mà về. Trời nóng thế này, anh còn suýt tưởng em vừa ngâm mình trong ao lên đó thay.”
Uông Tễ liếc cậu ta: “Anh có trách bây đâu. Chuyện bé tí mà bây làm như nghiêm trọng lắm, làm như anh là người hẹp hòi lắm vậy.”
“Chủ yếu là phản ứng của mẹ anh…” Uông Dịch Dương nhăn mặt nhớ lại, rồi nhìn Uông Tễ lần nữa, giọng chắc chắn: “Bà ấy thật sự chưa gọi điện cho anh à?”
“Chưa.” Uông Tễ trả lời ngắn gọn.
“Không thể nào.” Cậu ta lắc đầu, bối rối nói: “Hôm qua khi biết anh từ chức, phản ứng của bà ấy rất lớn. Nếu không phải chồng bà ấy kéo lại, chắc bà ấy đã chạy đến hỏi anh ngay rồi. Bà ấy hỏi đi hỏi lại em, em còn tưởng bà ấy sẽ tự mình tìm anh nói chuyện.”
“Bà ấy sẽ không làm thế.” Uông Tễ nói, giọng đều đều.
“Tại sao?” Uông Dịch Dương khó hiểu.
Uông Tễ rút khăn giấy từ trên bàn, chậm rãi lau sạch vòng nước đọng do chiếc bình lạnh vừa lấy từ tủ. Mỗi động tác đều trầm ổn, không nhanh không chậm, như thể câu hỏi kia chẳng đáng bận tâm.
“Cho hỏi, anh đang làm cái gì mà thần bí dữ vậy?”
“Trong mắt em, lòng dạ anh có lớn được tới vậy sao?”
Uông Dịch Dương bật cười, cậu ta cũng hiểu ý, nên chỉ vẫy tay một cái rồi đi thẳng.
Mặt trời dần ngả xuống, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời.
Uông Tễ đội chiếc nón lá, đi chân trần vòng quanh mảnh vườn trồng rau. Tiếng dế kêu, tiếng chim hót vang rền. Những luống rau xanh mướt thoảng mùi thơm dễ chịu, trái cà chua trên cây lại đỏ thêm một chút, cà tím, ớt cay, mướp hương đã hái xuống được vài bận. Dưa leo thì khỏi phải nói, đã trộn gỏi không biết bao nhiêu lần rồi.
Anh bước tới góc vườn, chỗ đặt cái thùng nước, cầm gáo lên múc nước tưới cho mảnh đất đã phơi khô cả ngày. Dòng nước mát rượi giúp những cây rau ở đây thoát khỏi cái nóng oi bức của buổi chiều hè.
Cây dưa leo, cà tím, rồi cây đậu đũa… từng luống đều được tưới đủ nước. Khi tới giàn mướp hương, sau lưng anh bỗng vang lên tiếng bước chân, ai đó đang giẫm lên đất mềm và cỏ dại mà đi tới gần.
Uông Tễ vẫn cúi người, không ngoảnh lại, chỉ cất tiếng: “Vườn rau là khu vực trọng yếu, miễn lại gần.”
Tiếng bước chân liền khựng lại. Rồi vài tiếng cười khẽ vang lên.
Phù Tô dừng lại bên bờ ruộng, hắn ngồi xuống, làm bộ oán trách: “Cậu sao mà thù dai dữ vậy?”
Uông Tễ quay đầu lại, chỉ tay về phía mấy cây cà chua xanh lè bên cạnh: “Thấy không? Nó còn chưa đỏ được kìa. Tại anh đó, mùa hè này tôi không làm được mẻ cà chua trộn đường nào cả.”
Hồi đầu, mấy cây cà chua giống bị Phù Tô bón phân nhiều quá mà chết héo. Uông Tễ phải vội vàng gieo lại lứa khác. Dù giờ có ra quả thì chúng vẫn cứ xanh mãi, chẳng đỏ được để ăn.
Ý là anh đang nhắc Phù Tô nhớ tới vụ “thảm sát cây mầm” kinh điển đó. Nhưng Phù Tô lại chỉ bắt ngay cái câu quan trọng nhất: “Cà chua trộn đường là món gì? Là đường nào?”
Lời nhắc nhở bỗng hóa thành buổi dạy nấu ăn. Uông Tễ bất lực đáp: “Còn đường nào nữa? Đường cát trắng chứ đường gì.”
Phù Tô gật gù, tò mò: “Chừng nào cà chua chín, cậu làm thử coi.”
Nghe xong mà Uông Tễ phát điên: “Bởi vậy tôi mới nói, tại anh hết đó! Không thì giờ ăn lâu rồi!”
Phù Tô cười híp mắt, chẳng buồn đáp lại.
Khung cảnh trước mặt đẹp đến mức không chân thực. Xa xa là những dãy núi nối dài, mặt trời tròn trĩnh sắp lặn xuống. Cây cối xanh tươi um tùm, tiếng dế kêu rả rích khắp nơi. Mảnh đất đầy rau quả này như bao dung tất cả mọi sự sống. Ở đó, Uông Tễ đội nón lá, đứng giữa khu vườn, dù đang bực bội cũng toát lên vẻ hiền lành.
Tưới xong luống cuối cùng, Uông Tễ cất gáo nước vào thùng, vỗ vỗ tay nói: “Thôi, đi vô ăn cơm.”
Phù Tô đứng dậy, phủi sạch bùn trên quần áo, rồi nhìn chằm chằm vào cánh tay mình.
“Sao đó?” Uông Tễ hỏi lúc bò lên khỏi bờ ruộng.
Phù Tô đưa tay lên trước mặt Uông Tễ, nói: “Bọ rùa bảy chấm.”
Uông Tễ ghé lại gần. Quả nhiên, một con bọ rùa nhỏ bóng loáng, không biết từ đâu bay tới, nằm yên trên cánh tay Phù Tô. Lớp vỏ đỏ của nó sáng lên dưới ánh hoàng hôn.
“Đúng là bọ rùa bảy chấm. Anh cũng hay ghê, trêu hoa ghẹo nguyệt không ai bằng.” Uông Tễ bất giác nhớ lại lần đầu gặp Phù Tô. Khi ấy, một con bướm trắng cứ bay vòng quanh rồi đậu hờ trên vai hắn.
Phù Tô vẫn giơ tay, chậm rãi bước đi. Khi đến bên lề đường, hắn dừng lại, đối diện với cánh đồng rồi thổi nhẹ một hơi. Con bọ rùa liền mở cánh, từ từ bay đi.
Trên con đường nhỏ vắng vẻ, Uông Tễ đội chiếc nón rơm lên mặt, dang hai tay, ngửa đầu đón lấy những cơn gió hiu hiu thổi tới.
Bỗng, cổ anh thấy nhồn nhột. Uông Tễ vốn sợ ngứa, liền co rụt cổ lại và quay phắt người ra sau.
Phù Tô đang đứng đó, một tay đút túi, tay kia cầm một nhánh cỏ đuôi chồn vừa nhổ ở vệ đường, đang nghịch chọc vào người anh.
“Không tay hả?” Uông Tễ nhăn mặt hỏi.
Phù Tô không trả lời, chỉ cười cười, rồi dùng nhánh cỏ cọ nhẹ lên cằm anh. Những sợi cỏ mềm mượt lướt qua đầu mũi, khiến Uông Tễ không nhịn được hắt hơi hai cái rõ to.
Ven đường, có một cây đào dại sai trĩu quả. Thấy Phù Tô vẫn tiếp tục trò trẻ con, Uông Tễ liền bước tới, nhón chân hái một quả. Anh bẻ đôi nó ra, rồi nửa như mắng nửa như đùa: “Phiền dễ sợ.”
Phù Tô không giận, còn tươi cười nhận lấy nửa trái đào anh quăng qua. Hắn lau quả đào lên áo rồi cắn một miếng, vị ngọt thanh lan ra khắp miệng.
Mặt trời lặn nhuộm cả chân trời thành một màu cam xen lẫn sắc hồng nhạt. Tất cả trông rực rỡ, nồng nhiệt, giống như mùa hè này: cháy bỏng, dữ dội, và đầy sức sống.
Uông Tễ vừa cắn miếng đào, vừa chậm rãi đi về phía trước, mặc kệ Phù Tô. Hương vị tươi mát của quả đào len lỏi trong từng hơi thở. Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, anh như một đóa hoa, sắp nở bung dưới sức sống mãnh liệt của mùa hè.
Anh chợt tự hỏi: Những buổi chiều mùa hè trước đây, mình thường làm gì? Tại sao chưa từng dừng lại để ngắm hoàng hôn thế này?
Tiếng ve kêu râm ran, mặt trời lặn dần xuống cuối con đường. Có lẽ vì cảm giác tự do lúc này, hoặc vì ý thức được rằng bản thân mình thực sự cô độc, anh thấy vị ngọt của quả đào bỗng trở nên mê hoặc lạ thường. Những bước chân anh cũng bất giác chậm rãi, lắc lư theo nhịp.
Xung quanh, mỗi tấc đất đều ánh lên sắc vàng rực rỡ. Lá cây đung đưa như đang bùng cháy trong ánh chiều tà. Đâu đâu cũng dậy lên một nguồn năng lượng mạnh mẽ, như ngọn lửa không tiếng động. Trong bầu không khí ấy, đôi mắt Uông Tễ bỗng dâng lên chút cay xè, như sắp bị sức nóng này làm bỏng.
Đột nhiên, trong tầm mắt anh xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, đứng yên lặng ngay trong tầm với.
Mùa hè làm gì có mưa phùn? Nhưng người trước mặt giống như cơn mưa mát lành, tưới lên những ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng anh, làm dịu cả không gian.
Dãy núi phía xa xanh mướt, mặt trời lặn như viên ngọc hoàng kim. Tầm nhìn Uông Tễ bất giác dần thu hẹp lại, từ cảnh vật bao la xung quanh chỉ còn tập trung vào người đang đứng trước mặt. Trời đất dần nhạt nhòa, thời gian như ngừng trôi.
Trong ánh mắt anh, giờ đây chỉ còn lại bóng dáng cao gầy của Phù Tô.
Trong lòng Phù Tô lặng lẽ nghĩ: Mình trở về đây sau khi mùa xuân đã qua, bỏ lỡ thời khắc băng tuyết tan chảy và khởi đầu của xuân mới.
Nhưng có lẽ, mình có thể trọn vẹn tận hưởng mùa hè ở nơi này.
–
Hai bây cưới nhau lẹ cho mẹ, nhìn có khác gì vợ hiền chờ thằng chồng trêu hoa ghẹo nguyệt về nhà ăn cơm không?