Phù Tô từ phòng tắm bước ra, trên người còn vương mùi hơi nước mát lành, đúng lúc bắt gặp Uông Tễ vừa xong muỗng cuối cùng của nửa miếng Tiramisu mà hắn để lại.
Chiếc Tiramisu làm từ nguyên liệu nhập khẩu, đã được ướp lạnh suốt một đêm, nay càng thêm thơm ngọt và đậm vị. Uông Tễ lấy khăn giấy lau đi lớp bột ca cao dính trên môi, vừa nói: “Để lại cho anh một nửa đó.”
Phù Tô ngồi xuống đối diện anh, chẳng nói gì, cầm một chiếc muỗng khác, đưa tay trái múc một miếng.
Uông Tễ liếc qua tay phải của hắn, thấy đang quấn khăn lông, nghĩ chắc Phù Tô tiện tay cuốn lại sau khi lau tóc: “Anh thiệt là lười quá, đưa khăn đây tôi đem bỏ vô giỏ đồ dơ cho.”
Vừa nói, anh vừa vươn tay ra lấy. Nhưng ngay khi chạm vào, Uông Tễ nhận ra khăn lông không chỉ ẩm mà còn ấm nóng.
Ngước mắt nhìn Phù Tô, anh hỏi: “Sao không đưa tôi luôn?”
Phù Tô chỉ đáp gọn: “Thôi, chút nữa tôi tự bỏ được rồi.”
Không nói thêm, Uông Tễ cúi đầu nhìn kỹ tay phải của hắn. Đột nhiên, anh giơ tay chạm thử, vừa nắm vào đã cảm nhận được hơi ấm từ khăn lông, cùng với đó là chút run rẩy nhẹ từ ngón tay hắn.
Phù Tô khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Hai ánh mắt giao nhau. Trong ánh mắt Uông Tễ lộ rõ vẻ lo lắng: “Tay anh không thoải mái hả?”
Anh nhớ lại lúc nãy khi cả hai leo cầu thang, tay phải của Phù Tô đã nắm thành quyền bên người.
“Ừ, hơi khó chịu chút thôi, không sao đâu,” Phù Tô đáp.
“Lúc đào mương bị vặn phải không?” Uông Tễ khẽ nhíu mày.
“Không phải.”
Khi Uông Tễ nhíu mày, đôi mắt anh hơi nheo lại, vốn dĩ thường ngày trông ôn hòa, giờ đây lại càng thêm dịu dàng, không chút hung hãn, mà ngược lại khiến người ta thấy ấm áp.
Phù Tô mỉm cười nhẹ, nói: “Thật sự không phải, bệnh cũ mà.”
“Nhưng cũng vì đào mương nên mới phát lại, đúng không?” Giọng Uông Tễ hơi pha chút tự trách, như thể đang thầm oán chính mình không đủ chu đáo. Nhưng trong cách anh nói, sự trách móc ấy lại hóa thành một lời quan tâm chân thành hơn: “Biết tay mình có bệnh cũ mà còn bày đặt xách cuốc đi đào mương làm chi?”
“Ờ, tôi không đào thì chẳng lẽ chờ cậu xuống đào. Mà tôi với cậu không lẽ cứ ăn rau luộc hoài?” Phù Tô chọc chiếc muỗng vào miếng Tiramisu, giọng điềm tĩnh đáp lại.
“Thì tôi xuống đào cũng được,” Uông Tễ cười nhẹ, “Rồi rau mình ăn không đủ, thì tôi còn có thể xuống chợ mua, hoặc đặt siêu thị giao tận nơi mà.”
Phù Tô lắc đầu, hạ giọng: “Thôi, nghỉ ngơi chút đi. Tiền nhà còn phải bấm bụng sống qua ngày, bớt tiêu cái gì được thì bớt.”
Hắn cố tình chuyển đề tài, nhưng Uông Tễ không mắc bẫy, vẫn tiếp tục hỏi tới: “Tay anh bị gì? Bệnh cũ là sao? Viêm gân hả?”
Phù Tô cúi mắt, “Ừ” một tiếng.
Uông Tễ nhíu mày thêm chút nữa: “Làm tài chính cũng đến mức bị viêm gân hả?”
Uông Tễ vốn không rành lắm về công việc của Phù Tô, nhưng bản thân anh làm việc trong ngành công nghệ thông tin, ngày ngày gõ bàn phím mà đôi tay vẫn linh hoạt. Vì vậy, anh luôn nghĩ viêm gân là bệnh nghề nghiệp của mấy người viết tiểu thuyết chứ đâu phải ai cũng mắc.
Phù Tô nhấm nháp miếng pho mát cuối cùng từ chiếc muỗng, thản nhiên đáp: “Làm tài chính, cái gì cũng có thể đến.”
Nghe vậy, Uông Tễ im lặng một lúc, không nói thêm lời nào.
Anh bất chợt nhớ lại lần liên hoan của tổ đội xây dựng ngày trước. Khi ấy, mọi người đều uống chút rượu, có một nữ đồng nghiệp sau vài ly đã không kiềm được mà bắt đầu kể lể. Cô ta giận dữ phàn nàn về gã đàn ông làm tài chính vừa mới chia tay mình.
Giọng cô đầy oán hận: “Cái ngành này nhìn bề ngoài thì sáng sủa, chỉn chu, nhưng bên trong toàn là sóng ngầm yêu ma quỷ quái. Không như mấy dân công nghệ trông quê mùa, thô kệch làm người ta mất cảm tình. Đàn ông tài chính thì khác, khoác lên người bộ vest bóng loáng, nhưng vừa mở miệng đã tỏ ra kiểu cha chú dạy đời. Thêm nữa, toàn là hạng mê quyền lực, trọng nam khinh nữ, việc gì cũng tính toán lợi ích thiệt hơn, chẳng còn chút gì gọi là tình người…”
Nói đến đây, nữ đồng nghiệp mất cả lý trí, òa khóc, lao vào ôm eo người bên cạnh, vừa khóc vừa sờ loạn xạ. Cô còn kích động khuyên nhủ: “Nghe tôi nói! Tránh xa mấy thằng tài chính ra! Đừng dẫm lên vết xe đổ của tôi! Bọn họ là lũ mưu mô, hám lợi, keo kiệt. Cả ngày bận rộn tính toán như vậy, lỡ đâu lại mắc mấy bệnh khó nói!”
Và đêm hôm đó, người bị ôm chặt lấy eo, không ai khác chính là Uông Tễ.
Lúc này nhìn Phù Tô trước mặt, Uông Tễ bỗng thấy trong lòng trào dâng cảm giác gì đó khó tả.
Có lẽ ánh mắt của anh quá đỗi phức tạp, quá nóng bỏng, và cũng quá lộ liễu, đến mức ý nghĩ trong đầu như hiện rõ mồn một. Nhận thấy ánh nhìn của anh, Phù Tô khẽ ngước mắt lên.
Hắn vừa tắm xong, mặc một chiếc áo thun và quần dài chất liệu cotton rộng thùng thình. Bộ đồ chẳng có lấy một đường cắt may tinh tế nào, lớp vải mềm đã hơi bạc màu, trông có vẻ xuề xòa. Nhưng dáng người cao ráo, rắn chắc của Phù Tô vẫn nổi bật, không gì có thể che lấp.
Người làm tài chính đúng thật thường xuyên phải diện vest. Uông Tễ nhớ đến những ngày còn đi làm, công ty cách vách của anh thuộc top đầu trong nước, nhân viên ra vào toàn mặc vest, đi giày da bóng lộn. Phải công nhận rằng, vest đúng là thứ vũ khí sắc bén để tôn lên dáng vẻ của đàn ông.
Bốn mắt nhìn nhau, Uông Tễ bất giác tưởng tượng ra cảnh Phù Tô mặc một bộ vest cắt may vừa vặn, ngồi nghiêm nghị sau bàn làm việc. Gương mặt điềm tĩnh và đôi mắt thâm trầm của hắn dường như mang theo sức hút khó cưỡng.
Chú chó nhỏ mà Phù Tô nuôi tuy chỉ là một chú chó cỏ bình thường, nhưng lại được chăm sóc kỹ lưỡng đến mức khiến người khác phải ngạc nhiên. Nó đặc biệt để ý đến ngoại hình của mình, mỗi khi thấy cơ thể mình bẩn là ngay lập tức bò đến chân Phù Tô, đôi mắt long lanh cầu xin chủ nhân mau chóng tắm rửa cho nó. Và nơi nó thích nhất để được tắm chính là vườn hoa đầy hoa thơm và chim hót líu lo.
Khi được tắm, nó không quậy không phá, ngoan ngoãn ngồi yên trong chiếc bồn nhỏ, ra dáng như một “ông chủ nhỏ” khiến Uông Tễ và Phù Tô phải cung phụng. Chiếc đuôi ngoe nguẩy liên tục như một cái quạt máy, tạo nên vẻ đáng yêu không thể tả.
Thím Uông biết Uông Tễ chuyển đến sống cùng Phù Tô thì vô cùng vui mừng.
“Như vậy cũng tốt, trên núi quạnh quẽ quá, ngày nào cũng chỉ có mấy người già bọn thím, làm sao mà nói chuyện vui được. Bây với thằng nhóc Phù lại là bạn cùng trang lứa, có thể nói chuyện hợp nhau hơn.”
Trong lòng thím còn hy vọng hai người ở gần nhau nhiều thì sẽ bàn bạc chuyện tình cảm, thậm chí cùng nhau thảo luận về mẫu người lý tưởng mà mỗi người thích.
Hiện tại, Uông Dịch Dương đã chuẩn bị cầu hôn bạn gái. Chuyện lớn trong nhà cũng coi như hoàn thành. Thím Uông và chú Uông rất hài lòng, nhưng lại bắt đầu lo lắng cho Uông Tễ.
Thím hy vọng cháu trai mình sớm lập gia đình để có người bầu bạn. Nhưng vì Uông Tễ là người trầm tính, luôn có chính kiến, nên thím không dám tùy tiện giới thiệu ai cho anh. Chỉ mong rằng Phù Tô sẽ là người có thể khuyên nhủ Uông Tễ hoặc ít nhất cũng cùng nhau trò chuyện, khơi gợi những suy nghĩ về chuyện tình cảm.
Khi thím Uông vào đến vườn hoa, thím thấy hai người đang tắm cho chú chó nhỏ.
“Đây là đang mần gì thế? Tắm cho chó à?” Thím Uông tay bưng một chiếc bát sứ bước tới.
“Dạ, hôm qua trời mưa, nó lăn lộn trên núi dính đầy bùn.”
Uông Tễ đứng dậy, Phù Tô cũng định đứng theo, nhưng thím Uông xua tay: “Thôi, thôi, bây cứ tiếp tục đi. Thím mang ít bánh bao đến, vừa mới hấp xong còn nóng hổi, thịt heo với mè đen, hai đứa ăn thử xem sao.”
Sau khi chào hỏi cảm ơn thím Uông, Phù Tô tiếp tục công việc tắm cho chú chó. Bàn tay lớn của hắn nhẹ nhàng nâng thân chú chó nhỏ, nó nằm ngửa, phơi cả bụng lên như đang tận hưởng.
Uông Tễ rửa tay rồi nhận chiếc bát sứ từ thím Uông. Anh nhìn chiếc bát lớn, khẽ cảm thán: “Bánh bao to thế này, nhìn là biết đầy nhân.”
Thím Uông bật cười: “Chú bây cứ nói bánh bao ít nhân thì không ngon, ăn không đã. Nên thím gói lớn một chút cho ổng no ứ hự luôn. Thêm nữa hôm qua bây xách xuống cả một đống thịt. Mấy cái thằng này xách nhiều thịt như vậy làm gì. Bây mới là ngườ cần ăn nhiều thịt hơn chứ, toàn thanh niên lớn cả rồi.”
Hóa ra tối qua, Uông Tễ đột nhiên thèm món thịt viên. Sáng sớm hôm nay, anh và Phù Tô đã chạy xe xuống núi mua thịt. Họ mua một cân thịt nạc cho mình và hai cân thịt mỡ lẫn nạc để mang cho thím Uông.
Khi bánh bao thơm lừng mùi thịt được dọn ra, chú chó trong bồn tắm kêu ăng ẳng một tiếng, nhảy cẫng lên như muốn tranh ăn. Phù Tô đè nó lại, thay nước trong bồn, tiếp tục kỳ cọ cho nó.
Thím Uông lần đầu thấy chú chó của Phù Tô, tò mò hỏi: “Chó này tên gì mà trông đáng yêu thế?”
Phù Tô vẫn bình thản trả lời trong lúc bận rộn: “Chưa đặt tên, cứ gọi nó là Chó thôi thím.”
Nghe vậy, thím Uông không khỏi lắc đầu tiếc nuối. Thím cảm thấy một chú chó dễ thương như vậy xứng đáng có cái tên thật đẹp. Còn Uông Tễ lại thấy cái tên ấy rất hợp. Anh vẫn nhớ lần đầu tiên thấy Phù Tô, hắn đứng ở cửa viện, vừa nhìn con chó vừa thản nhiên gọi “Gâu gâu.”
Khi tiễn thím Uông xong, hai người sấy khô lông cho chú chó. Trong lúc đó, một chú ong mật bay đến hoa viên, khiến chú chó mập lạch bạch đuổi theo.
Uông Tễ nhớ đến bánh bao còn nóng, đi vào bếp lấy một cái bánh bẻ đôi, đưa một nửa cho Phù Tô. Miếng bánh của anh là nhân mè đen, khi bẻ ra, lớp nhân mềm mại và bóng loáng nhỏ giọt xuống.
Cắn một miếng, nhân mè đen lấm tấm dính lên ngón tay. Không tìm được giấy lau, anh cúi đầu liếm sạch theo bản năng.
Phù Tô ngước mắt nhìn anh: “Ăn cẩn thận chút, không thì nhân chảy ra hết, dính đầy tay cho xem.”
Phù Tô cười khẽ, tiếp tục ăn phần bánh của mình. Một lát sau, hắn đột ngột hỏi: “Ngày mai có chuyện gì thế?”
Uông Tễ hơi giật mình: “Hả? Anh nghe thấy à?”
“Không, chỉ nghe loáng thoáng vài câu.”
Uông Tễ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cúi đầu nhìn mũi chân. Một lúc sau, anh ngập ngừng nói: “Ngày mai… thực ra ngày mai tôi…”
Đúng lúc đó, tiếng thông báo WeChat vang lên, cắt ngang câu nói dở. Uông Tễ đành tạm dừng, lấy điện thoại từ túi ra để xem tin nhắn.
Con chó không đuổi kịp bầy ong mật, ủ rũ chạy từ sau vườn quay lại. Vừa vào đến sân, nó hít hít mũi, đánh hơi thấy mùi thức ăn liền nhào tới chân Phù Tô.
Phù Tô ngồi xổm xuống, bẻ một mẩu bánh bao nhỏ đút cho nó. Sau đó, hắn đứng dậy đi vào bếp, lấy thêm ít thức ăn cho chó. Lúc bận rộn với việc này, hắn hoàn toàn không để ý Uông Tễ đang ngồi bên, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, vẻ trầm ngâm như vừa đọc được gì đó khiến hắn xuất thần trong giây lát.
Cho chó ăn xong, Phù Tô quay lại bàn, ngồi xuống. Hắn hỏi: “Mai đi làm gì vậy?”
Uông Tễ nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhét điện thoại vào túi rồi nhai nốt miếng bánh bao cuối cùng trong miệng. Ngước lên nhìn Phù Tô, anh đáp: “Mai tôi có chút chuyện, phải lên huyện thành.”