Trên Núi Có Chuyện Gì? - Uông Nhạ Nhạ

Chương 25

Khi điện thoại của Uông Duệ gọi tới, Uông Tễ đang ở trong bếp hầm canh gà. Chú Uông làm gà cực kỳ sạch sẽ, không chỉ nhổ hết lông bên ngoài, mà đầu gà và phao câu cũng bị chặt đi, thậm chí cả nội tạng và máu bám trên xương cũng được làm sạch.

Uông Tễ chặt gà thành từng miếng nhỏ. Gà nhà nuôi rất sạch, nước hầm gà không có bọt máu, nên không cần chần qua nước sôi, chỉ cần rửa sạch hai lần bằng nước là được. Làm vậy, canh hầm sẽ ngọt hơn.

Anh bỏ thịt gà vào nồi nước lạnh, đun lửa lớn cho sôi, vớt hết bọt, rồi cho vào một nắm gừng thái sợi và vài quả táo đỏ, thêm hai củ thiên ma và một ít phục linh.

Thiên ma và phục linh có vị ngọt, tính bình, thiên ma giúp trị chóng mặt nhức đầu, phục linh giúp an thần, làm dịu tâm trí. Những vị thuốc này Uông Tễ đều tự đi tìm mua từ các hộ dân trong vùng. Vùng núi nơi họ ở có khí hậu mát mẻ, ẩm ướt, là nơi thích hợp để trồng các loại thảo dược như thiên ma, phục linh hay sắn dây, nên không lo mua phải hàng giả.

Canh gà hầm lửa nhỏ, Uông Tễ nghĩ mấy ngày nay ăn toàn đồ nhạt nhẽo, gần như không đụng đến bếp núc, trưa nay phải ra vườn hái ít rau về xào vài món ăn.

Điện thoại bất chợt đổ chuông, anh lau khô tay rồi bắt máy.

“Anh Tễ!” Ở đầu dây bên kia, Uông Duệ hét lên.

Uông Tễ thở dài, “Gọi đàng hoàng chút đi.”

“Anh!” Uông Duệ cười hai tiếng rồi đổi giọng, gọi tới là để thông báo một tin lớn: “Em sắp cưới rồi!”

Uông Duệ là cháu gái nhà bà cô của Uông Tễ.

Ông nội anh có bốn anh chị em. Người anh cả mất ngay khi còn nhỏ, còn lại một em trai và một em gái.

Em trai ông từng vào bộ đội, sau này được phân về làm việc ở cục lâm nghiệp của một huyện trong thành phố, từ đó gia đình định cư luôn ở đó.

Em gái là con út trong nhà. Khi hai anh trai đều đã yên bề gia thất, bà vẫn chưa đến tuổi trưởng thành. Lúc ấy, kinh tế gia đình không còn quá khó khăn, hai người anh đều có công việc ổn định, sẵn sàng hỗ trợ bà. Bản thân bà cũng rất cố gắng, thi đỗ vào trường trung cấp sư phạm. Sau khi nhập học, bà được chuyển hộ khẩu từ nông thôn lên thành phố và nhận trợ cấp hàng tháng. Với thành tích xuất sắc, sau khi tốt nghiệp, bà lẽ ra có thể ở lại thành phố, nhưng tự nguyện xin về dạy tại một trường trung học ở huyện Nguyệt Lâm.

Lúc Uông Tễ học lớp năm, ông nội anh được điều lên làm giám đốc cục quản lý đường bộ của huyện. Khi đó, huyện đang trong giai đoạn phát triển “muốn giàu phải xây đường trước”, ông nội thường xuyên phải xuống các xã, có khi ở lại các vùng khó khăn cả chục ngày.

Uông Tễ học sớm, dù có ngoan ngoãn hiểu chuyện thế nào thì vẫn chỉ là đứa trẻ chín tuổi. Không có người lớn bên cạnh, để anh ở nhà một mình là không ổn.

Khi ấy, cha mẹ anh, Uông Vân Giang và Đường Như, đã ly hôn sau những mâu thuẫn gay gắt. Cả hai đều ngoại tình trong hôn nhân, sau khi ly hôn không lâu, họ đều tái hôn với người mới. Không ai muốn nhận nuôi Uông Tễ, dù có nhận, chắc ông nội anh cũng không yên tâm giao cháu mình cho họ.

Đang rối bời thì bà cô của anh đã tới, giúp ông nội một tay.

Thực tế lúc ấy bà cô cũng đang gặp khó khăn. Chồng bà đột ngột qua đời vì đột quỵ não chưa đầy một năm, con gái gặp phải người không tốt, ly hôn ngay trong thời gian ở cữ. Khi ấy, Uông Duệ mới được hai tháng tuổi, cả nhà còn đang rối ren, vậy mà bà vẫn dắt tay Uông Tễ, xách đồ đạc và cặp sách của anh, đưa về nhà mình.

Buổi sáng bà làm bữa sáng cho anh, đạp xe đạp cũ chở anh tới trường. Tối đến, bà đón anh về, để anh ngồi cạnh làm bài tập khi bà chuẩn bị giáo án. Trời nóng, bà mua kem cho anh ăn; trời lạnh, bà may thêm áo mới. Cứ như vậy cho đến khi Uông Duệ biết đi, các con đường ở huyện đều đã được sửa xong, Uông Tễ mới được ông nội đón về.

Mối ân tình ấy, ông nội và Uông Tễ luôn khắc ghi trong lòng.

Vì vậy, mấy năm trước, khi mẹ của Uông Duệ nhìn thấy cơ hội, đi học nghề làm đẹp, định mở tiệm spa ở huyện nhưng thiếu vốn, ông nội anh không chút do dự đã rút tiền tiết kiệm ra giúp đỡ.

Cách đây vài năm, Uông Duệ tốt nghiệp đại học, không thi công chức hay học cao học, mà lén mẹ và bà ngoại đến Hàng Châu làm nghề sáng tạo nội dung. Lúc đó, tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt của cô đều nhờ vào sự hỗ trợ lớn từ Uông Tễ.

Không thể phủ nhận rằng cả mẹ và con đều rất giỏi. Bây giờ, bà cô của Uông Tễ làm ăn phát đạt, các cửa tiệm đã mở đến thành phố, số tiền mà ông nội đưa ngày trước đã được hoàn trả đủ cả. Thậm chí, khi ông nội còn sống, mỗi dịp lễ Tết, bà luôn chuẩn bị quà cáp chu đáo.

Uông Duệ hiện giờ cũng là một blogger có chút tiếng tăm. Năm ngoái, khi Uông Tễ công tác ở Hàng Châu, anh gặp cô, cô còn khoe rằng mình đang lấn sân sang nền tảng Tiểu Hồng Thư, đã bước đầu thành công trong việc kết hợp làm video dài, video ngắn và livestream bán hàng. Đầu năm nay, khi Uông Tễ nghỉ việc, cô cũng là người đầu tiên ủng hộ, thậm chí còn mạnh dạn nói: “Không thích thì nghỉ đi, sau này không có việc làm thì để em đóng bảo hiểm xã hội cho anh, em nuôi anh luôn!”

Cho nên, chỉ vì bảo hiểm xã hội, đám cưới của Uông Duệ, Uông Tễ nhất định phải tham dự.

Huống hồ, Uông Duệ còn tinh ý nói thêm: “Anh yên tâm đến đi, em không mời ông bác đâu, không để anh khó chịu đâu.”

Thực ra, chuyện không mời ông bác khiến bà ngoại của Uông Duệ có chút lăn tăn. Trong suy nghĩ của người lớn tuổi, dù sao cũng là họ hàng, không mời thì hơi kỳ.

Nhưng Uông Duệ dứt khoát đáp: “Đến ba đẻ của cháu cháu còn chả mời, thì không mời ba ảnh có gì mà không được?”

Bà ngoại nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu. Cũng đúng, có những người dù còn sống, nhưng thực chất đã chết từ lâu.

Đám cưới sẽ tổ chức sau năm ngày nữa, vào Chủ nhật, tại Hàng Châu.

Thực ra, hai bên gia đình ban đầu muốn tổ chức vào cuối năm, nhưng Uông Duệ không đồng ý. Làm blogger, cuối năm còn phải bận rộn với Ngày Độc thân và Giáng sinh, đến thời gian ngủ cũng không có, lấy đâu ra thời gian cưới hỏi. Nhưng thầy phong thủy lại bảo rằng cưới năm nay sẽ mang lại tài lộc cho cô. Suy đi tính lại, cô chọn ngày giữa mùa sale 6/18 và 11/11 để làm đám cưới.

Sau khi xem xong thiệp mời điện tử mà Uông Duệ gửi, Uông Tễ cân nhắc một chút. Năm ngày sau cũng ổn, bệnh tình của Phù Tô đã gần khỏi, để hắn ở nhà một mình chắc không sao.

Đặt điện thoại xuống, anh đi ra sân, xách giỏ ra vườn hái rau.

Anh hái vài quả cà chua. Cà chua nhà trồng không được đẹp mắt, tròn tròn nhưng méo mó, nhưng ăn rất ngon. Anh và Phù Tô thường ép lấy nước hoặc ăn sống, nước nhiều, còn tươi ngon hơn trái cây.

Hai quả bí ngòi, mấy trái cà tím và ớt đã được hái mang về, báo hiệu mùa thu đã đến gần. Chỉ cần thêm vài cơn mưa thu nữa, những giàn cà tím, ớt ngoài vườn sẽ héo úa, nhường chỗ cho sự trống trải của mùa đông. Khi đó, muốn ăn rau củ tươi chỉ còn cách ra chợ mua.

May mắn là đám cải bẹ xanh và ngọn bí đỏ đã sắp ăn được, chỉ cần thêm ít ngày là có thể thu hoạch. Ở quê là thế, đất cho mùa nào người ăn mùa ấy, cuộc sống cứ thuận theo dòng chảy của thời gian và bốn mùa mà trôi qua.

Trên đường về nhà, hai người đi ngang một cây táo dại mọc hoang. Táo còn xanh, giòn tan và chua dịu. Nhìn đống táo, họ lại nhớ đến đám trái trên núi, chừng nửa tháng nữa là sẽ chín. Quả chín mềm thơm ngọt, phảng phất chút mùi sữa, chỉ tiếc là hạt quá nhiều, ăn xong nhổ hạt mỏi cả miệng, như thể đang chơi trò bắn đậu của Plants vs Zombies.

Về đến nhà, Phù Tô đang ở sân cho chó ăn. Bình thường con chó lười lên tầng hai vì chân ngắn, leo cầu thang vừa chật vật vừa dễ đau. Mấy ngày qua Phù Tô bị bệnh, cũng không xuống nhà lần nào, thành ra “cha con” họ xa cách đến năm ngày. Lần gặp lại này, tình cảm lại sâu đậm như thường.

Thế nhưng, chưa đầy nửa tiếng sau, cái gọi là tình cảm “cha con” ấy đã rạn nứt vì… khu vườn.

Mùa thu đầu tiên trong năm, sau những cơn nắng hè rực lửa và mưa dông ào ạt, khu vườn đã khoe sắc rực rỡ. Hoa hồng leo bám trên cổng vòm và giàn gỗ vẫn yên ổn, nhưng bãi cỏ với những khóm cúc tím và bụi cỏ lau hồng đã bị cào tung tóe. Nhìn dấu vết thì rõ ràng là con chó đã lăn lộn, rồi nằm ngủ ngay tại đó.

Phù Tô vừa ra đến nơi đã đờ người, còn Uông Tễ đứng trước cổng, lặng lẽ chứng kiến toàn bộ. Anh bước vào, cúi người vỗ nhẹ vào mông con chó.

Con chó ngỡ anh muốn chơi cùng, liền bỏ dở hộp thức ăn để nhào tới chân quần Uông Tễ. Anh cười nhạt, nhẹ chân đá nó về lại chỗ cũ: “Ăn nhanh lên đi, ba mày sắp giận đến mức tay run rồi, lát nữa lại bị tịch thu mất đồ ăn.”

Phù Tô bận bịu chỉnh trang lại khu vườn tàn tạ, còn Uông Tễ thì lên bếp chuẩn bị bữa trưa.

Cơm được đặt lên bếp, rau củ tươi vừa hái được rửa sạch trong chậu nước. Vì hôm nay toàn món chay, Uông Tễ chuẩn bị cho Phù Tô một món bí kíp tẩm bổ—trứng hấp đường đỏ với dầu mè.

Ở vùng quê này, sau khi ốm dậy, nhà nào cũng có hai thần dược: một là món trứng hấp đường đỏ với dầu mè, hai là cháo trắng nấu củ cải. Những thứ nguyên liệu này xưa kia rất quý, như đường, dầu mè, trứng hay gạo, chỉ những dịp đặc biệt mới dám mang ra dùng, thường để bồi bổ cho người nhà sau cơn đau ốm.

Bây giờ thì những nguyên liệu này chẳng còn gì đáng giá, nhưng thói quen đã hình thành qua nhiều thế hệ. Ai ăn vào cũng cảm giác như uống linh đan của Thái Thượng Lão Quân, hiệu quả thần kỳ, chẳng khác gì tình cảm đặc biệt của người dân vùng Đông Bắc dành cho những lon đào ngâm.

Hôm nay, củ cải trong vườn chưa kịp lớn, thế là Phù Tô chỉ đành tạm bằng lòng với món trứng hấp đường đỏ.

Đường đỏ được hòa tan trong nước ấm, hai quả trứng đánh tan, rót đường vào trứng, khuấy đều rồi đem hấp. Trong lúc hấp, Uông Tễ tranh thủ làm mấy món rau: bí ngòi bào sợi, trộn giấm với dầu mè làm món gỏi chua thanh; cà tím và ớt thì xào nhẹ, ớt vườn nhà không cay mà thơm ngọt tự nhiên.

Phù Tô ngồi bên bàn ăn, nhìn qua bàn tay bận rộn của Uông Tễ trong bếp mà cảm thấy không khí yên bình đến lạ. Hắn vốn định chỉ giúp một tay, nhưng cuối cùng lại bị Uông Tễ kéo vào một chuỗi trò đùa đến cười không ngớt.

“Làm gì mà thơm thế?” Phù Tô hỏi, ánh mắt quét qua nồi canh gà trên bếp.

“Canh gà. Gà và trứng là thím Uông mang tới sáng nay,” Uông Tễ trả lời, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nói thêm: “À, tôi vừa hỏi ông chủ lò mổ, sáng mai có thịt bò tươi. Mai chúng ta đạp xe ra chợ mua mấy cân, mang biếu thím Uông.”

Phù Tô gật đầu đồng ý, rồi nhanh nhảu hỏi tiếp: “Có cừu không? Nếu có, mua ít sườn cừu về nướng. Lâu rồi không ăn, thèm thật.”

Uông Tễ bật cười: “Thịt cừu ngon ngọt, ngày mai mua ngay. Tẩm ướp xong để qua đêm, hôm sau nướng thì hoàn hảo.”

Hai người vừa làm bếp vừa trò chuyện, như thể công việc hàng ngày trở thành một thú vui nhẹ nhàng. Uông Tễ giễu cợt: “Người ta ăn thịt cừu để bổ mùa đông, chưa vào thu được mấy ngày mà anh đã vội bổ trước rồi.”

Phù Tô bưng món ăn lên bàn, nghiêm túc đáp: “Tôi mấy ngày nay sốt đến héo mòn, cần bổ sung. Người như cậu thì càng phải bổ nhiều vào.” Anh liếc Uông Tễ một cái đầy ý tứ.

Đến khi mọi món ăn đã được dọn lên bàn, Uông Tễ từ nồi hấp lấy ra một bát trứng hấp, rưới thêm chút dầu mè thơm nức rồi đặt trước mặt Phù Tô, cười nói: “Cái này là của anh.” 

Sau đó lại lấy ra một quả trứng luộc chín trắng tinh.

Phù Tô nhướng mày: “Cả hai đều là của tôi?”

“Đúng vậy,” Uông Tễ gật đầu chắc nịch.

Phù Tô hạ giọng, ánh mắt nghi hoặc: “Thật ra cậu định cho tôi ăn no bằng trứng, để tối tự mình độc chiếm nồi canh gà đúng không?”

Uông Tễ bật cười, không thèm phủ nhận: “Ô, nhanh thế mà đoán ra rồi à? Tôi tưởng phải đến tối, khi tôi ngồi uống canh, anh mới nhận ra chứ.”

Phù Tô tiếp lời ngay: “Xem ra, sốt cao mấy ngày mà đầu óc tôi chưa đến mức mụ mị, đúng không?”

Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười. Không khí trong căn bếp nhỏ ấm áp đến lạ.

Sau đó, Uông Tễ chỉ vào bát trứng hấp: “Cái này là để anh ăn.” 

Rồi lại chỉ vào quả trứng luộc: “Cái này, để anh… lăn.”

Phù Tô thoáng ngớ người: “…Tôi mang nó đi lăn? Ý là sao?”

Uông Tễ cũng ngẩn ra: “Nói cái gì thế? Anh lăn đi đâu được?”

Phù Tô dựa lưng vào ghế, bật cười khẽ: “Thì tôi còn đợi xem cậu định phái tôi đi đâu đây.”

“Gì vậy trời,” Uông Tễ bật cười, “là tôi cầm trứng lăn lên trán anh đó. Ở chỗ tụi tôi, mỗi lần có người bệnh… nhiều nhà làm vậy để ‘đuổi khí bệnh’ đi.”

Nói xong anh hơi ngượng, cảm thấy cách làm này hơi mê tín. Nhưng cũng giống như tục lệ lăn trứng lên bụng con nít vào ngày Tết Đoan Ngọ để trừ độc, lăn trứng lên trán, dù không có cơ sở khoa học, vẫn là một lời chúc tốt đẹp. Thế nên bao năm qua, nó vẫn được giữ lại và truyền từ đời này sang đời khác.

Ban đầu anh không định làm cái này với Phù Tô. Dù gì thì hắn cũng đâu phải con nít, nhưng trước khi đi, thím Uông đã dặn đi dặn lại: “Thím mang trứng tới sẵn rồi, cháu lăn cho thằng Tô đi. Chọn trứng nào bự chút nghen, đừng có tiếc. Cái này tâm thành thì mới linh đó.”

Vậy nên khi hấp trứng, anh tiện tay bỏ thêm một quả vô xửng.

Phù Tô lại phối hợp lạ thường. Hắn ngả người ra ghế, một tay hất nhẹ tóc mái qua trán: “Có nghi thức gì không? Tôi có cần nhắm mắt, im lặng rồi thầm niệm gì đó không?”

“Không có đâu,” Uông Tễ đứng dậy, bước đến gần hắn, “Anh mở mắt hát karaoke cũng được nữa.”

“Vậy đâu có thành tâm…” Phù Tô vừa nói đến đây thì thấy động tác của Uông Tễ. “Lăn luôn quả trứng đã lột vỏ hả?”

“Ừa.” anh trả lời, “Chứ không lỡ vỏ trứng bể ra rớt đầy mặt anh thì sao.”

“Vậy lăn xong rồi thì ăn kiểu gì?” Phù Tô nhíu mày, dù là trán của mình, hắn cũng không kiềm được mà tỏ vẻ khó chịu.

“Không ăn đâu.” anh đáp tỉnh bơ, “Trứng này chỉ để lăn thôi, không có chức năng no bụng.”

“Uổng quá trời.”

“Anh sợ uổng thì ăn hết đi.”

“… Thôi, tôi ăn chút lòng đỏ bên trong vậy.”

Uông Tễ bật cười hai tiếng.

Một tay cầm trứng, tay còn lại anh nhẹ nhàng đặt lên trán Phù Tô. Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn đổ chuông.

Không tiện tay lấy, anh nói: “Anh xem giúp tôi coi ai gọi đi.”

Điện thoại nằm ở góc bàn đối diện, tay Phù Tô rướn mãi mới với tới. Hắn liếc màn hình một cái rồi đọc: “WeChat, ông chủ tiệm thịt.”

Uông Tễ vẫn đang lăn trứng trên trán hắn, miệng còn dùng tiếng địa phương lầm bầm gì đó. Nghe vậy, anh đổi giọng sang tiếng phổ thông: “Tôi mới hỏi ổng có sườn cừu chưa, anh mở coi thử coi ổng trả lời gì.”

Phù Tô quơ quơ màn hình trước mặt Uông Tễ để mở khóa, sau đó tóm gọn nội dung tin nhắn dài dòng của ông chủ tiệm thịt: “Có.”

“Anh nhắn ổng giữ giùm tôi bốn ký đi.”

Phù Tô bắt đầu gõ tin nhắn, nhưng giữa chừng không nhịn được mà hỏi: “Nãy cậu lẩm bẩm cái gì, thần chú hả?”

Uông Tễ cầm quả trứng gõ nhẹ lên trán hắn một cái cuối cùng: “Ừ, bí quyết gia truyền của người Vân Lĩnh tụi tôi đó. Đọc xong là khí bệnh bay sạch.”

Đưa quả trứng cho hắn, anh bảo: “Xong rồi, anh bóc lòng đỏ ăn đi nha. Anh đi rửa tay cái đã, tay toàn mùi trứng. À, trán anh cũng vậy, đi rửa luôn đi.”

“Để đó đã.” Phù Tô đáp, “Tôi phải ở đây thành tâm khấn vái thêm chút, để các vị tiên gia thấy được sự chân thành của một người ngoài Vân Lĩnh như tôi.”

Vừa nói, hắn vừa nhắn nốt tin nhắn. Đúng lúc định đặt điện thoại lại bàn, tay hắn vô tình quệt ngang màn hình, giao diện WeChat thoắt cái thoát ra, trở về trang mà Uông Tễ đang xem dở.

Phù Tô vô thức cúi xuống nhìn, rồi sững người.

12306, trên màn hình hiện ra lịch tàu mấy ngày tới đi Hàng Châu.

Hắn nhấn nút khóa màn hình, đặt điện thoại lại chỗ cũ.

Uông Tễ rửa tay xong trở lại, kéo khăn giấy lau khô tay, vừa làm vừa cười trêu: “Sao rồi, có thấy khí bệnh đi sạch chưa?”

Phù Tô nhìn anh, “Ừm” một tiếng.

Sau vài giây im lặng, hắn nhếch nhẹ khóe môi, giọng điệu thậm chí có phần nhẹ nhàng: “Nhưng cậu không nói là cậu cũng sắp đi luôn hả?”
Bình Luận (0)
Comment