Trên Núi Có Chuyện Gì? - Uông Nhạ Nhạ

Chương 27

Có những người, có những lời, dù bạn buột miệng nói ra trong một phút bốc đồng, nhưng trước khi nhận được câu trả lời, trong lòng bạn đã lờ mờ biết rằng mình sẽ không bị từ chối.

Phù Tô ngớ người trong vài giây, sau đó đáp một cách tự nhiên: “… Được thôi.”

Dưới ánh đèn, Uông Tễ nhìn hắn, một cảm giác khó tả len lỏi vào lòng. Anh nghĩ, Phù Tô đồng ý rồi, nhưng sao trong lòng anh lại không thấy nhẹ nhõm? Có khi hắn từ chối thì tốt hơn, vì ít ra lúc đó, anh chỉ bực bội với hắn và tự giận mình, chứ không phải như hiện tại, cảm xúc hỗn độn chẳng rõ đầu đuôi.

“Cậu chỉ muốn nói chuyện này thôi à?” Phù Tô hỏi, đôi mắt ánh lên nét cười.

Uông Tễ gật đầu, giả bộ bình thản.

“Đừng nói với tôi là cậu ngồi nhập định cả buổi tối chỉ để nghĩ tới chuyện này nhé?” Phù Tô trêu.

Uông Tễ vừa chột dạ vừa cứng giọng: “Ai nói tôi nghĩ chuyện này chứ? Tôi đang tập thiền đấy, tập thiền ngủ ngon hơn.”

Phù Tô chẳng muốn vạch trần anh, chỉ cười nhẹ rồi quay ra phòng khách, cầm chiếc máy sấy trên kệ đưa cho anh. “Được rồi, tôi thấy cậu ‘thiền’ cũng tốt lắm rồi. Sấy khô tóc rồi ngủ đi.”

Nói đoạn, hắn khẽ chạm vào cổ áo Uông Tễ, mỉm cười nhắc nhở: “Áo ướt hết cả rồi kìa.”

Máy sấy tóc để ngay bên cạnh, nhưng Uông Tễ không bận tâm đến việc lấy. Anh cầm điện thoại, xem vé tàu, tính sẵn nếu chuyến ngày mai hết vé thì phải nhanh chóng đổi vé khác.

Dù vé vẫn còn nhiều, anh vẫn quyết định đổi. Trước đó anh mua vé hạng nhất. Từ thành phố đến Hàng Châu chỉ mất ba tiếng đi tàu cao tốc, nhưng lần này không có công ty hỗ trợ chi phí. Nếu lúc đặt vé mà hệ thống không tự động phân anh vào ghế B kẹp giữa ba người, thì anh đã mua hạng hai rồi. Nhưng ánh mắt anh vẫn hướng lên, lướt qua cánh tay của Phù Tô phía trước, rồi cúi đầu đổi sang vé thương gia.

“Anh phải dùng hộ chiếu để mua vé hả?” Uông Tễ đưa điện thoại qua cho Phù Tô.

“Ừ.” Hắn nhận lấy, điền thông tin cá nhân. Trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình, hắn dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên máy sấy tóc bên cạnh, thúc giục: “Sấy nhanh đi.”

Uông Tễ cầm lấy máy sấy tóc. Phích cắm đã được cắm sẵn, anh bật máy. Tiếng ù ù vang lên, lấp đầy không gian.

Trong tiếng ồn như cắt đứt mọi cảm giác, Uông Tễ nghĩ, trước khi rời đi, anh muốn để lại thật nhiều ký ức, thật nhiều hình ảnh bên nhau. Chỉ vậy thôi cũng đủ tốt rồi.

Cứ như vậy đi. Trước những cảm xúc, anh luôn theo bản năng mà tự bảo vệ mình. Nhiều chuyện anh không muốn đối diện, cũng không dám nghĩ đến. Như đang ngắm hoa qua lớp lụa mỏng, mơ hồ nhưng an toàn. Anh chẳng cảm nhận được hương thơm, mà gai trên cành cũng chẳng thể làm anh đau.

Kế hoạch cùng đi được quyết định bất chợt. Sáng hôm sau, Phù Tô dậy sớm để thu xếp hành lý, còn Uông Tễ thì vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Bữa sáng nhanh chóng, không cần bày vẽ. Đậu đen và đậu nành ngâm từ đêm trước được xay nhuyễn cùng gạo tẻ và nếp bằng máy xay đa năng. Trong nồi hấp, anh cho vào hai quả trứng luộc và hai củ khoai mỡ. Hai chiếc bánh bao để trong tủ đông trước đó do thím Uông gửi cũng được anh lấy ra. Không có rau xanh, anh đành rửa vội mấy cọng cải rocket mà Phù Tô thường dùng để trộn salad.

Trong lúc chờ máy xay và nồi hấp làm việc, Uông Tễ đứng ở cửa phòng ngủ của Phù Tô, nhìn vào. Quần áo trong vali được xếp gọn gàng. Anh nói: “Chiều mai có đám cưới, anh đi cùng tôi đi. Chỉ là buổi lễ và tiệc tối thôi.”

Phù Tô đang phân loại vitamin và thuốc, nghe vậy thì dừng tay. “Có cần báo trước với em gái cậu không?”

“Không cần. Thiệp mời ghi rõ mỗi khách được dẫn theo một người nhà… hoặc bạn bè.” Giọng Uông Tễ hơi ngập ngừng khi chuyển lời.

Phù Tô nghe vậy, không nhịn được cười, nhưng khi quay lại, nụ cười đã biến mất trên khóe môi. Hắn chỉ nói: “Được.”

Hắn lại hỏi: “Có yêu cầu gì về trang phục không?”

“Có chút yêu cầu.” Uông Tễ đưa thiệp mời cho hắn xem phần dress code.

Trong vali toàn đồ thoải mái, Phù Tô lục ra một bộ trang phục chỉnh tề: “May thật. Trước khi tới đây, tôi có mang theo một bộ đồ vest.”

Ngày mai đã là đám cưới, nếu không mang theo thì phải đi mua gấp. Hắn vốn cầu kỳ, chẳng thích mặc đồ may sẵn.

Vali được xếp đầy, cũng là cỡ 20 inch như nhau, nhưng của Phù Tô lại nặng hơn hẳn.

Ăn sáng xong, Phù Tô ra sân để chất hành lý của cả hai vào xe. Uông Tễ kiểm tra lại hệ thống nước, điện trong nhà, chuẩn bị sẵn thức ăn và nước uống cho chó trong mấy ngày tới.

Sáng đầu thu luôn có chút se lạnh. Sau khi sắp xếp xong đồ ăn cho chó, anh quay lại thì Phù Tô cũng vừa đóng nắp cốp xe.

Gió thu thổi qua, lướt nhẹ qua gương mặt sắc nét của Phù Tô. Hắn nheo mắt cười: “Đi thôi.”

Khi còn làm việc, Uông Tễ thường mơ tưởng về một cảnh tượng—

Bỏ lại công việc, rời xa máy tính và tất cả mọi thứ xung quanh, đi đến một cánh đồng rộng lớn, một con đường hoang vắng. Áo của anh tung bay trong gió, tóc anh theo từng nhịp trái tim mà phấp phới.

Thế nhưng mơ tưởng đó luôn kết thúc bằng cảnh anh ở trong văn phòng chật hẹp, tăng ca với bản báo cáo dang dở, hoặc bị mắc kẹt trong dòng xe cộ đông nghẹt giữa giờ cao điểm.

Nhưng lúc này, khi giơ tay ra, anh cảm nhận được luồng gió tự do mà anh từng khát khao.

Giống như không phải đang trên đường đi dự đám cưới, mà là đang lao mình vào bầu trời rộng lớn, đón gió và cát bụi, không có điểm đến.

Cảm giác ấy khiến anh bất giác mỉm cười. Anh nhắm mắt, khóe môi cong lên.

Phù Tô nghiêng đầu nhìn anh: “Sao tự nhiên cười vui vậy?”

Uông Tễ kể cho hắn nghe suy nghĩ trong lòng. Vài giây sau, Phù Tô tắt điều hòa trong xe, mở hết cửa sổ ra.

Tay hắn giữ chặt vô lăng, Uông Tễ ngồi ngay bên cạnh. Nghe xong, hắn đột nhiên rất muốn cùng anh đến những nơi mà mình từng đi qua— núi tuyết, thảo nguyên, những cánh đồng hoang vu.

Giống như vài năm trước, nhưng lần này, hắn muốn đi cùng Uông Tễ, cùng nhau trải nghiệm lại mọi thứ.

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ, những đàn ngựa và bò cừu trên thảo nguyên nhàn nhã tiến về phía chân trời. Mây trôi lướt qua đầu, ở đằng xa, những dãy núi tuyết sừng sững hiện lên đầy tráng lệ.

Những cánh chim nơi chân trời bay mãi không trở lại, nhưng Uông Tễ thì sẽ chạy về phía ống kính của Phù Tô trên thảm cỏ rộng lớn, nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời trên đỉnh núi tuyết. Đôi mắt anh, so với tuyết trắng hay hồ nước, còn trong trẻo và thuần khiết hơn nhiều.

Họ sẽ rời xa đám đông, phóng khoáng như cơn gió giữa đất trời bao la. Cao nguyên có thể làm tim họ đập mạnh, gây chút áp lực, nhưng tuyệt nhiên không mang lại cảm giác sợ hãi. Hơi thở nóng hổi thoát ra từ lồng ngực, chậm rãi tan vào gió, như những làn khói bếp lững lờ bay lên ở khu rừng núi Vân Lĩnh xa xôi, nơi ánh chiều tà buông xuống sau dãy núi tuyết vĩnh cửu.

Nhưng hiện tại, trước mắt họ không có thảo nguyên, không có núi tuyết, cũng chẳng thấy khói bếp đâu.

Phù Tô đặt cả hai tay lên vô lăng, trong lòng bất chợt mong rằng một ngày nào đó, những hình ảnh kia có thể trở thành hiện thực.

Đến ga tàu cao tốc trong thành phố thì đã gần trưa. Uông Tễ ngủ quên trên xe nửa chặng đường. Phù Tô đỗ xe vào bãi dưới tầng hầm, nhưng không đánh thức anh, chỉ ngồi im lặng đợi.

Ánh sáng trong bãi xe mờ mờ tối. Khi Uông Tễ mở mắt, thoáng chốc không nhận ra mình đang ở đâu. Anh quay đầu, trước tiên nhìn thấy gương mặt nghiêng đang nhắm mắt của Phù Tô.

Tay anh đang chống lên hộp tỳ tay, hơi căng thẳng, rồi thả lỏng, tựa lưng vào ghế, định nhắm mắt ngủ thêm. Nhưng đúng lúc đó, Phù Tô cũng mở mắt.

“Anh không ngủ hả?” Uông Tễ hỏi.

Phù Tô ngửa đầu, xoa xoa cổ: “Ngủ chứ, nhưng không sâu.”

“Vậy là chưa ngủ rồi.” Uông Tễ tháo dây an toàn, liếc nhìn đồng hồ trên màn hình xe: “Tôi ngủ bao lâu rồi? Lần sau cứ gọi tôi dậy luôn, ngủ thêm nửa tiếng nữa thì hôm nay chắc phải đổi vé mất.”

Hai người xuống xe lấy hành lý. Phù Tô nói: “Chưa lâu lắm đâu. Mà có đổi vé cũng không sao.”

Uông Tễ vừa cảm động vừa hơi ngại ngùng.

Phù Tô lại thêm: “Vé là cậu mua, đổi vé thì cũng là cậu trả tiền.”

Uông Tễ cạn lời: “…Anh khách sáo quá nhỉ.”

Chuyến tàu cao tốc khởi hành lúc hơn một giờ, cách giờ đi chưa đến một tiếng. Đúng lúc mọi người tranh thủ ăn trưa, các quán cơm hay mì trong ga tàu đều chật kín, phải xếp hàng dài. Hai người dạo quanh một vòng rồi quyết định ghé McDonald’s gần đó ăn tạm.

McDonald’s đông nghịt người. Dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, các gia đình đi du lịch kéo nhau đến đây, bọn trẻ ngửi thấy mùi gà rán, hamburger thì phấn khích, chạy lăng xăng khắp nơi, ríu rít như bầy gà con.

Phù Tô thuộc kiểu người nhìn qua có vẻ kén chọn nhưng thực tế lại rất dễ ăn.

Hamburger không lớn, họ gọi bốn cái, trong đó có hai cái loại hai tầng. Uông Tễ ăn hết một cái, thêm hai miếng gà rán, đến cái hamburger thứ hai mới cắn được hai miếng thì đã cảm thấy cổ họng như bị sốt mayonnaise bít lại, không tài nào ăn tiếp được.

Thế là anh ngồi nhìn, thấy Phù Tô giải quyết xong hết phần đồ ăn trên khay của mình, rồi tiện tay lấy nốt cái hamburger và mấy miếng gà rán còn lại của anh để ăn tiếp.

“Bữa sáng là mình tôi ăn hả?” Uông Tễ lên tiếng.

Phù Tô lấy khăn giấy lau miệng. Hiếm khi ăn đồ kiểu này, hắn chỉ thấy vị ngon đến lạ.

Uông Tễ nhắc: “Ăn no chưa? Đừng để no quá rồi khó chịu.”

Bên cạnh có đôi vợ chồng dẫn theo đứa trẻ thấp hơn cả ghế đang lấy đồ ăn. Phù Tô liếc mắt nhìn kem trong tay đứa bé, bình thản nói: “Thật ra còn ăn được, thêm cây kem nữa cũng không vấn đề.”

“…Tôi đúng là thừa lời.” Uông Tễ ngao ngán lấy điện thoại ra đặt món: “Anh ăn vị gì?”

Phù Tô ghé qua nhìn một chút: “Oreo nhé. Cảm ơn cậu.”
Bình Luận (0)
Comment