Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 134



“Con xin lỗi bố”
Tô Ánh Nguyệt không nói ra chuyện mình bị bắt cóc: “Là con không cẩn thận”
Giản Thành Công ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc.

“Có lẽ là do số mệnh thôi.


Giản Thành Công thở dài: “Con cũng không cần phải tự trách, miếng ngọc bội đó không đáng bao nhiêu”
“Thật ra bố cũng không biết đưa cho con miếng ngọc bội đó là tốt hay xấu nữa”
Có lẽ là do định mệnh, Tô Ánh Nguyệt và gia đình người kia sẽ không gặp lại nhau nữa.


Bây giờ nghĩ lại cũng không phải là chuyện gì xấu.

“Con cứ coi như không có miếng ngọc bội đấy đi”
“Tự bảo vệ mình cho tốt, che đi vết bớt của con, sau này sống cho tốt?
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Bố, bố có bức ảnh của miếng ngọc bội đó không?”
“Làm mất di vật của mẹ, thật ra con rất tự trách.

Đoạn thời gian này con treo giải tìm vật trên mạng, nhưng không có ảnh, con cũng chỉ nhìn qua một lần, không hình dung ra được”
“Không có ảnh”
Giọng nói của Giản Thành Công đột nhiên trở lên nghiêm túc: “Đã nói với con là không cần tìm thì không tìm nữa”
“Cho dù có ảnh, con cũng không được phép tìm nữa, chuyện này kết thúc ở đây thôi.


Nói xong, ông ấy lại thở dài: “Đến giờ lên máy bay rồi, bố đi đây”
“Nhớ kỹ, đừng có tìm nữa”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, còn muốn nói gì đó thì bên kia điện thoại chỉ còn tiếng tút tút tút.

Cô nghi hoặc thở dài, khi gọi điện thoại qua thì Giản Thành Công đã tắt máy rồi.

Cô bất lực đặt điện thoại xuống, Tô Ánh Nguyệt mở máy tính.

Cái tin treo thưởng tìm ngọc bội lúc trước cô đăng lên lúc trước đã có mấy người trả lời rồi, thậm chí còn có cả thám tử tư nhân để lại phương thức liên lạc, để cô tìm bọn họ nữa.


Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, xóa tin treo thưởng.

Cô không biết tại sao bố lại có phản ứng kịch liệt như vậy.

Miếng ngọc bội đó, chỉ là di vật của mẹ mà thôi, tại sao phải thần bí như vậy chứ?
Tô Ánh Nguyệt không hiểu, dứt khoát không suy nghĩ nữa.

Đúng lúc này lại có emai gửi đến.

Cô mở email ra, là tổng biên tập gửi kịch bản đến cho cô.

Tô Ánh Nguyệt đại khái nhìn lướt qua, nội dung đã thay đổi rất nhiều.

Nữ phụ vốn dĩ si tình biến thành vai diễn tràn đầy tham vọng sự nghiệp, và tình tiết tình cảm với Trình Hiếu Quân đã bị cắt mất.

Cũng chính vì tình tiết tình cảm bị cắt mất chỉ còn lại một nửa, cho nên những ngày tháng quay phim tiếp theo của Tô Ánh Nguyệt, đều không sợ phải diễn tay đối với Trình Hiếu Quân.

Khi lại quay phim với Trình Hiếu Quân, cũng là ngày diễn ra lễ trao giải Cánh Diều Vàng.

Buổi tối diễn ra lễ trao giải.

Trợ lý của Trình Hiếu Quân từ sáng sớm đã bắt đầu gào thét trong đoàn làm phim: “Mau trang điểm cho ảnh để Trình đi”
“Chiều nay ảnh để Trình còn phải chuẩn bị đi dự lễ trao giải tối nay nữa”

“Ai mà không biết ảnh đế năm nay chính là của Trình Hiểu Quận chúng tôi chứ? Đều cẩn thận một chút cho tôi.

Đây chính là ảnh để đấy.


“Có cái gì hay đâu chứ?”
Người trang điểm trang điểm cho Tô Ánh Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn chưa đến lễ trao giải tối nay nữa, bây giờ đã làm ra dáng vẻ như lấy được giải rồi vậy, thật đáng ghét mà”
Nói xong, người trang điểm còn nhìn Tô Ánh Nguyệt cong môi: “Hơn nữa nghe nói, cô bạn gái lúc trước của Trình Hiểu Quân, còn bị lấy mất tự cách diễn viên nữ mới nhất nữa, không biết tại sao, một tuần trước lại thêm cô ta vào rồi”
“Nghe nói còn rất có khả năng giành được giải nữa”
Cô ta dùng cánh tay đụng Tô Ánh Nguyệt: “Cô nói xem, tối nay có thể nhìn thấy chiến trường khi hai người họ gặp nhau không?”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày suy nghĩ, cười: “Tối nay quả thật là chiến trường”
Nhưng không phải là loại chiến trường bạn trai cũ gặp bạn gái cũ.

Dù sao Tô Ánh Nguyệt biết rõ, thật ra Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm hoàn toàn không chia tay.

Chiến trường mà cô nói là một loại khác.




Bình Luận (0)
Comment