Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 147



Từ khi bị Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm phản bội, thật ra Tô Ánh Nguyệt đã không tùy ý bộc lộ tâm tình của mình với người khác nữa.

Hơn nữa, vết bớt trên eo, là bố đã dặn đi dặn lại nhất định không thể tùy ý cho người khác xem.

Nhưng Tần Mộ Ngôn là chồng cô.

Anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy.

Nếu như anh thật sự muốn biết, thật ra cô cũng không phải không thể nói ra.

Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, làm vững tâm lý, mới chậm rãi nói: “Thật ra… ưm.

.



Lời phía sau của cô vẫn còn chưa nói ra, đã bị đối môi mỏng của Tần Mộ Ngôn chặn lại.

Những lời nói còn lại của Tô Ánh Nguyệt đều bị anh nuốt xuống.

Ánh đèn mờ ảo, không khí mờ sương.

Trong bầu không khí vô cùng ám muội, lý trí của Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn bị cướp mất.

“Ngoan”
Anh nâng quai hàm cô lên, hôn mạnh xuống.

Môi răng hòa quyện, một đêm cuồng loạn.

Trong đại sảnh ở tầng một, Bạch Hạo Nam nhìn tên gián điệp thương nghiệp đã bị vệ sĩ bắt được, lấy điện thoại gọi cho Tần Mộ Ngôn.

Không ai nghe máy.

Lại gọi, vẫn không ai nghe máy.

Anh ta nhíu mày, quay đầu nhìn tổng giám đốc khách sạn: “Tần Mộ Ngôn đi đâu rồi?”
Anh đã tốn rất nhiều công sức mới bắt được tên gián điệp này, lấy lại tổn thất hàng tỷ cho Tần Mộ Ngôn, vậy mà người đàn ông này lại chơi trò mất tích với anh ta sao?
Tổng giám đốc ho nhẹ một tiếng: “Cậu ba lên tầng cao nhất rồi”
“Đi ngủ sao?”
Bạch Hạo Nam tức không có chỗ để trút, nhấc chân muốn lên tầng, nhưng lại bị tổng giám đốc ngăn lại.


“Cậu ba bố vợ lên đấy”
Bạch Hạo Nam: “.

.


Mę nó.

Anh ta chữa bệnh sợ phụ nữ cho Tần Mộ Ngôn năm năm, bây giờ tên này vừa mới kết hôn được một tháng, đã bắt đầu nhét thức ăn chó vào miệng anh rồi sao?
Người đàn ông hung hăng hất áo rời đi.

“Bác sĩ Bạch, anh đi đâu vậy?”.

“Đi tìm một nơi không có đám tình nhân để bình tĩnh lại”
Sáng hôm sau khi Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, eo lưng đều đau rã rời.

Cô cảm thấy cả người mình như sắp rã ra vậy.

“Dậy rồi à?”
Phía xa truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Cô nhíu mày, vô thức nhìn qua.

Tần Mộ Ngôn đang ngồi bên cạnh cửa sổ.

Anh đang mặt áo sơ mi trắng hôm qua, không có cà vạt.

Áo sơ mi có chút hơi nhăn, hàng cúc cũng chỉ cài mấy cái phía dưới, bộ ngực cường tráng gợi cảm của người đàn ông như ẩn như hiện.


Anh ăn mặc tùy ý, ngồi cũng rất tùy ý, đôi chân dài tùy ý gác lên.

Lúc này, anh một mặt mãn nguyện nhìn cô, nở nụ cười: “Chào buổi sáng”
Giọng nói êm dịu từ tính như dịu vang của người đàn ông khiến trái tim Tô Ánh Nguyệt ngưng trệ.

Không thể không thừa nhận, hôm nay người đàn ông này vậy mà lại đặc biệt trêu người.

Nếu như không phải bây giờ cô không còn chút sức lực nào, cô tuyệt đối sẽ không thể chịu được.

Vì không muốn mình tiếp tục bị tướng mạo của anh mê hoặc, Tô Ánh Nguyệt quay mặt đi: “Chào buổi sáng”
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Mười giờ sáng”
Tần Mộ Ngôn đứng dậy, ưu nhã bước đến trước mặt cô, đôi mắt sâu không thấy đáy nhàn nhạt nhìn cô: “Còn khó chịu không?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông giống như mang theo ma lực, khẽ cuốn lấy trái tim Tô Ánh Nguyệt.

Mặt cô khẽ đó, lại quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào anh: “Vẫn… vẫn tốt”
Người phụ nữ cắn môi: “Đã mười giờ rồi, sao anh vẫn còn ở đây?”
“Không cần đi làm sao?”
“Tôi xin nghỉ”
“Xin nghỉ?”


Bình Luận (0)
Comment