Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 213



“Tô Ánh Nguyệt, nếu Trần Ngọc Phương và Huyền Anh có chuyện sẽ không tha cho c‹ Tô Tuấn Thành hung dữ vứt bỏ những lời này lại rồi rời đi.

Tô Ánh Nguyệt đứng ở đó, nhìn bóng lưng của ông ta đang dìu Trần Ngọc Phương rời đi, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

Một lúc sau, điện thoại di động của cô vang lên, là Tinh Thiên gọi tới.

Cô biết, chắc chắn cậu nhóc đang sốt ruột đợi cô ở cửa đồn cảnh sát.

Tô Ánh Nguyệt cúp điện thoại rồi xoay người sải bước ra khỏi đồn cảnh sát.


“Anh Tân, đang nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì.”
Ở góc đồn cảnh sát, Tân Mộ Diệp cũng nhàn nhạt thu ánh mắt lịai: “Người phụ nữ đó đến đây làm gì?”
Người bên cạnh nhìn bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt rồi nói ta đến đây để cho lời khai, một người bạn của cô ta tôi qua bị người ta bắt cóc ngược đãi.”
Người đàn ông gật đầu, sau đó quay lại nhìn người bên cạnh: “Bạn cô ta gặp chuyện, cô ta không sao chứ?”
“Anh thấy cô ta giống như có chuyện gì lắm sao? Cô ta chắc chẳn không sao”
Người đàn ông mỉm cười: “Tân nhị gia, anh sắp độc thân bốn mươi năm rồi, sao, đột nhiên lại có hứng thú với cô gái mới lớn như vậy rồi?”
Tân Mộ Diệp cũng hờ hững liếc nhìn anh một cái.

Bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.

Người đàn ông lúng túng ho khan một tiếng: “Tôi chỉ là tò mò, tại sao anh lại đột nhiên quan tâm một người xa lạ thế thôi?”
“Cô ấy không phải người lạ, trước đây từng gặp qua rồi.”
Tân Mộ Diệp cau mày, liếc nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt đã rời đi Nhưng dường như cô không còn nhớ ra anh ta nữa.

Chuyện của năm năm trước, cô ấy… thật sự đã quên hết rồi?
Bên ngoài đồn cảnh sát Tô Ánh Nguyệt trực tiếp mở cửa bước lên xe “Mẹ, bố vừa gọi, bảo chúng ta về nhà cũ ngay!”
Cô vừa lên xe, Tinh Thiên đã nóng lòng nói: ‘Bố đang đợi chúng ta ở cửa nhà cũ!”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, vô thức liếc nhìn quần áo của mình: “Mẹ mặc cái này… có thích hợp không?”
Tuy cô đã từng gặp ông cụ nhà họ Tân trước đây, nhưng hai người anh của Tân Mộ Ngôn, thì đây là lần đầu tiên cô gặp mặt Tân Mộ Ngôn đã sắp già rồi Mặc dù bây giờ anh đã hai mươi tám tuổi, nhưng tuổi của hai người anh của anh ta cũng rất lớn, cả anh hai của anh cũng đã sắp bốn mươi.


Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút áp lực khi gặp phải hai người anh của anh.

“Không sao đâu!”
Tinh Thiên mỉm cười: “Mẹ đừng sợ! Chú cả và chú hai không phải người xấu đâu!”
Nói rồi, cậu bé nhướng mắt lên nhìn Tỉnh Vân đang ngồi bên ghế phụ: “Thấy anh em nói có đúng không?”
Tinh Vân vẫn đang nhìn về phía xa xăm hoàn hồn lại đáp: “Ừm”
“Vậy thì cứ vui vẻ quyết định như thế đi, bây giờ đến nhà cũ thôi!”
Tinh Thiên mỉm cười: “Bác tài xế, lái xe!”
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa nhà cũ của Tân gia.

Tô Ánh Nguyệt xuống xe nhìn căn biệt thự hoành tráng trước mặt, cảm thấy trong lòng rất căng thẳng.

“Đi thôi”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai Cô giật mình vô thức nhìn theo âm thanh đó.

Ở khoảng cách trước mặt cô hai bước, Tân Mộ Ngôn đang mặc một bộ âu phục màu đen đứng ở đó.

“Thân hình anh cao to mạnh mẽ, toàn thân toát lên khí chất tao nhã, lạnh lùng.


Ánh nng ban trưa buông xuống khiến con người anh càng thêm tôn quý, mê người.

Anh đưa tay về phía cô.

Cô lo lằng nắm lấy tay anh.

Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, người đàn ông nhàn nhạt nhếch môi, nói: “Đừng căng thẳng”
Tô Ánh Nguyệt cản môi, sao có thể không căng thẳng cho được Một nhà bốn người bước vào nhà cũ Trong phòng khách của nhà cũ, ông cụ đang ngồi trên sô pha uống trà “Trên chiếc ghế sô pha bên trái ông ta, một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi ở đó, nhìn tuổi tác chắc có lẽ là bố mẹ của Tân Nam Phong.

Lúc này, người phụ nữ trung niên đó có chút bất mãn, phàn nàn: “Tân Mộ Ngôn kết hôn cũng không chịu mang vờ nó về cho chúng ta xem thử, căn bản là không xem mấy anh em chúng tôi ra gì.”
“Bây giờ nó nói có chuyện cần tuyên bố, chúng tôi còn phải sắp xếp xong mọi việc từ sớm đến đây đợi nó!”
“Quả nhiên là gia chủ tương lai, tính khí và bộ điệu đều hống hách như vậy!”
“Bà bớt nói vài câu đi.”
Tân Kiến An ở bên cạnh hung hăng nhíu chặt mày, nói: “Mộ Ngôn làm việc gì cũng có cân nhắc của nó, nó còn nhỏ, chúng ta là trưởng bối, nhường nó một chút thì có sao?”
Trình Lộ bĩu môi lộ ra vẻ không vui: “Toàn bộ quyền thừa kế của tập đoàn đều giao cho nó, còn phải nhường nó bao nhiêu nữa chứ?”
Từ xa, Tô Ánh Nguyệt đã nghe thấy tiếng cãi vã của họ..


Bình Luận (0)
Comment