Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 242

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng bản thân cô cũng có tài năng, có bản lĩnh.

Lâm đ*o tin rằng, coi như không có Tân Mộ Ngôn, chỉ với năng lực của Tô Ánh Nguyệt, sớm hay muộn thì cô cũng sẽ trở mình.

Chỉ là bây giờ, Tân Mộ Ngôn cho cô càng nhiều cơ hội hơn.

Người phụ nữ như vậy, không nên bị đánh lên nhãn hiệu bình hoa, càng không nên bị người khác cho rằng nhờ có tiền tài của nhà họ Tân cho nên cô mới đi đến sau cùng.


Chuyện này rất không công bảng với Tô Ánh Nguyệt.

Hẳn là Tân Mộ Ngôn cũng nghĩ đến điều này, cho nên anh mới không muốn công khai quan hệ giữa anh và Tô Ánh Nguyệt.

Ánh mắt Lâm đ*o lóe lên tia sáng, nhìn xem Tô Ánh Nguyệt và Tân Mộ Ngôn.

*Trời ạ, đây là tình yêu thần tiên gì đây?”
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt lăn lộn trong ngành giải trí,nhưng mà cô không ngại chuyện kết hôn của cô lộ ra ánh sáng, bởi vì giấu giếm điều này sẽ là một chuyện không công bằng với Tân Mộ Ngôn.

Tân Mộ Ngôn phụ trách đối với Tô Ánh.

Nguyệt, vì tốt cho Tô Ánh Nguyệt, cho nên anh mới không muốn mọi người công khai ra.

“Tình yêu tốt như thế: Lâm đ*o cảm động suýt chút nữa đã rơi nước mắt ra ngoài Cho nên khi Bạch Tuấn Kiên phân phát bao lì xì, Lâm đ*o kích động nhận lấy hai phần.

Đi ra khỏi bệnh viện tâm thần, Lâm đ*o ngồi lại trong xe, vừa đếm tiền vừa cảm khái, tình yêu tràn ngập mùi vị tiền chính là để cho người ta động lòng.

Chờ tất cả mọi người trong đoàn làm phim giải tán, Tân Mộ Ngôn và Tô Ánh_ Nguyệt đứng ở trên tầng cao nhất của bệnh viện tâm thần, nhìn xem những người bệnh đang đi dạo ở trong sân “Em nói là con của em không chết sao?”

“Vâng”
Trên sân thượng, gió thổi quần áo bay phất phới, Tô Ánh Nguyệt cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô nhìn xem phương xa: ‘Mặc dù em nhớ không quá rõ ràng, nhưng mà em vân đã nhớ lại được một ít”
“Em muốn tìm con của em”
“Em muốn đi tìm kiếm con của em, em nói con của em gặp nguy hiểm, em muốn đi cứu nó.”
“Sau đó những người kia đặt em ở trên giường, tiêm thuốc an thần cho em”
Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại.

Những mảnh vụn ký ức hiện ra rõ ràng trong đầu của cô.

Ở trên giường bệnh kia, bọn họ đè cô lại vô số lần, buộc chặt tay chân của cô lại “Tiêm thuốc an thần cho cô ta, cô ta bị điên rồi”
€ó lẽ bởi vì cảnh tượng vừa rồi quá giống với cảnh trong trí nhớ của cô, cho nên trong đầu cô mới có thể bỗng nhiên xuất hiện những hình ảnh này.

Thế nhưng mà khi cô muốn tìm hiếu sâu vào trong ký ức, chẳng những cô không nhớ được thêm cái gì, thậm chí sẽ bị như phát điên lên.

tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-b
có những mảnh vụn ký ức vừa rồi đều nói rõ ràng cho cô biết… Cô không có bị điên.


Nửa năm ký ức bị không có cũng được đối ¡ kia cũng không phải có cũng được mà cô.

*Có khả năng hay không?”
Tân Mộ Ngôn híp híp con mắt: “Là người đàn ông tìm em đẻ thuê làm nó.”
“Anh ta sợ em tìm đứa bé, cho nên mới thiết kế màn diễn này”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, gật đầu: “Có lẽ vậy.”
Ngoại trừ người đàn ông kia, cô tạm thời cũng không nghĩ ra người khác.

Chỉ là..

Cô quay đầu hỏi: “Có thể điều tra giúp em một chút được không?”
“Người đàn ông kia hẳn là người trong thành phố Dung Hưng”
*Con của em bây giờ hẳn phải cỡ Tinh Vân và Tinh Thiên, khoảng năm tuổi”.


Bình Luận (0)
Comment