Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 29



Bầu không khí xung quanh ngay lập tức trở nên tĩnh lặng.

Hai mẹ con Tô Huyền Anh và Trần Ngọc Phương kinh ngạc nhìn Tần Mộ Ngôn cùng với Tô Ánh Nguyệt đang đứng ở trước mặt, sau đó bọn họ mới quay mặt nhìn nhau.

“Anh… Anh là cậu Ba nhà họ Tần sao?”
Cuối cùng, Tô Huyền Anh nhíu mày, bạo dạn mở miệng hỏi một câu.

Tần Mộ Ngôn hờ hững nhếch môi, khoác một tay lên trên bả vai của Tô Ánh Nguyệt: “Là tôi” Trần Ngọc Phương ở một bên khiếp sợ đến mức không nói nổi một lời nào! Làm sao có thể! Chính bởi vì lúc trước bà ta không muốn gả con gái cho một con quái xấu xí với tính cách méo mó, cho nên bà ta mới tìm mọi cách khiến Tô Ánh Nguyệt gả cho cậu Ba nhà họ Tần thay cho con gái của bà ta.


Cậu Ba nhà họ Tân trong lời đồn của mọi người là một người đàn ông có tính cách quái gở tàn bạo đã bị trận hỏa hoạn cách đây năm năm hủy hoại khuôn mặt cơ mà.

Thế nhưng bây giờ người đàn ông đứng ở trước mặt bọn họ lại cực kỳ anh tuấn, toát lên sự cao quý, lạnh lùng khiến người khác không thể không ngưỡng mộ.

“Ông xã, chắc hẳn anh không biết bọn họ là ai” Tô Ánh Nguyệt kiêu ngạo ôm lấy cánh tay của Tần Mộ Ngôn, khẽ cười một tiếng, giới thiệu: “Hai vị này, một người là mẹ nuôi Trần Ngọc Phương của em, một người là em nuôi Tô Huyền Anh của em.

” Tần Mộ Ngôn nhíu mày, cười: “Không ngờ rằng lại gặp người quen kiểu này”
“Nếu hai người là người nhà của Ánh Nguyệt, vậy thì tôi sẽ không so đo quá nhiều với hai người.

” Nói xong, ánh mắt của người đàn ông rơi xuống chiếc nhẫn kim cương mười carat trên tay Tô Huyền Anh: “Tuy nhiên, các người vẫn phải trả chiếc nhẫn này cho tôi, đây là món quà tôi chuẩn bị cho vợ mới cưới của tôi.

” Tô Huyền Anh cắn môi, hai tay đặt ở bên hông siết chặt thành nắm đấm.

Chiếc nhẫn này… Vốn dĩ phải thuộc về cô ta! Lẽ ra người đàn ông này cũng phải thuộc về cô ta! Tất cả là tại con khốn ăn may Tô Ánh Nguyệt! “Nếu tất cả mọi người đều là người một nhà, cần gì phải phân chia rõ ràng như vậy.

” Trần Ngọc Phương vội vàng nói đùa cho bớt căng thẳng: “Cậu Ba có nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ không để ý tới một chiếc nhẫn kim cương chỉ có mười carat đâu, đúng không?” “Cứ xem như là lễ vật gặp mặt của anh rể tặng cho cô em vợ cũng được mà.

” Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, hai mẹ con nhà này đúng là không biết xấu hổ! Nào có chuyện anh rể mới lần đầu gặp mặt đã tặng cho em dâu một chiếc nhẫn kim cương? Hơn nữa còn là một chiếc nhẫn kim cương mười carat! “Xin lỗi.


” Ánh mắt của Tần Mộ Ngôn khẽ liếc Trần Ngọc Phương một cái: “Tôi không có thói quen tặng quà cho người ngoài.


“Huống hồ, chiếc nhẫn này còn là món quà tôi đã phải dày công chuẩn bị cho vợ của tôi.

” Anh hững hờ nhìn Tô Huyền Anh: “Hơn nữa.


“Cô không xứng” Tộ Huyền Anh lùi về sau một bước, sắc mặt trắng bệch: “Vì sao anh lại nói như vậy?”
Người đàn ông khẽ cười: “Cô cảm thấy là vì sao?”
Tô Huyền Anh ngẩng đầu lên, lập tức đối mặt với đôi mắt của Tần Mộ Ngôn.

Nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không thấy đáy để lộ ra sự lạnh lẽo của anh, Tô Huyền Anh sợ hãi run lẩy bẩy! Ánh mắt của anh quá sắc bén, khiến Tô Huyền Anh có cảm giác tựa hồ anh có thể nhìn thấy tất cả bí mật của mình.

Cô vội vàng cúi đầu xuống: “Tôi không hiểu anh nói vậy là có ý gì.

” Người đàn ông tiếp tục cười: “Tôi cho rằng hôm nay Tần Nam Phong đã nói rõ ràng với cô rồi chứ! Tô Huyền Anh giật mình, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta hiểu rồi.


Tần Mộ Ngôn đang cảnh cáo cô ta vì chuyện ngày hôm qua.

Thế nhưng, không phải Tần Mộ Ngôn cực kỳ ghét phụ nữ sao? Thậm chí anh còn từng đùa quá mức, chơi chết hai vị hôn thê rồi mà.

Tại sao anh lại đối xử với Tô Ánh Nguyệt tốt như vậy? “Cô Tô.

” Tần Mộ Ngôn lại tiếp tục lạnh lùng mở miệng: “Cô vẫn không muốn trả lại chiếc nhẫn cho tôi sao?”
Tô Huyền Anh cắn môi, mặc dù trong lòng cảm thấy không cam tâm nhưng cô ta vẫn tháo chiếc nhẫn xuống.

Cậu Ba nhà họ Tần không phải là người mà nhà họ Tô bọn họ có thể trêu vào! Chuyện ngày hôm qua đã khiến tập đoàn nhà họ Tần cắt giảm bớt một nửa nguồn tài chính cho nhà họ Tô rồi! Cuối cùng chiếc nhẫn cũng trở về tay của Tần Mộ Ngôn.

Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim treo lơ lửng vì lo lắng của cô có thể an tâm trở về vị trí cũ được rồi.




Bình Luận (0)
Comment