Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 3



Tô Ánh Nguyệt bận rộn nấu ăn ở trong phòng bếp gần hai mươi phút.

Cô làm một phần Omurice- – – kiểu Nhật, lại làm thêm mấy cái bánh khoai tây phô mai, sau đó mau chóng bưng lên bàn ăn khi chúng vẫn đang nóng hôi hổi: “Tần Tinh Vân, tới dùng cơm!”
Tần Tinh Vân nhìn thoáng qua đồng hồ, cách tám giờ còn mười lăm phút.
Cậu bé nhảy xuống chiếc ghế sô pha, bước tới phòng ăn bằng đôi chân ngắn của mình một cách ưu nhã, ngồi xuống bàn ăn.
Ở lầu trên, Tần Tinh Thiên lau sạch nước miếng trên khóe miệng rồi lạnh lùng khịt mũi: “Mặc dù rất thơm nhưng nhìn qua là biết không ngon.”
“Ăn ngon.”
Dường như có thể nghe thấy giọng nói của em trai ở lầu trên, Tần Tinh Vân ăn một miếng, lạnh nhạt đưa ra kết luận.
Tô Ánh Nguyệt cười híp mắt: “Ăn ngon thật sao, vậy thì về sau cô sẽ tiếp tục làm cho cháu ăn.”
Nói xong, cô chợt nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, muộn thế này rồi mà cháu vẫn ở đây à, bố mẹ cháu đâu?”
“Cháu là con của bạn cậu Ba nhà họ Tần sao?”
Trước đó cô đã tìm hiểu qua, cô chưa từng nghe nói rằng cậu Ba nhà họ Tần đã có con.
Cậu bé nhíu mày, gật đầu: “Xem như vậy.”
“Quả nhiên là thế.”
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu: “Không ngờ tuy rằng cậu Ba nhà họ Tần hơi xấu xí một chút nhưng lại rất thiện lương.”
Ít nhất, việc con trai của bạn bè ở trong nhà anh có thể thoải mái giống như đang ở nhà mình như này đã chứng minh cậu Ba nhà họ Tần không hung ác ngang ngược giống như những lời đồn bên ngoài.

“Người ấy không xấu.”
Tần Tinh Vân ăn một miếng cơm, tiếp tục thấp giọng nhắc nhở.
Trên lầu, người đàn ông nào đó nhìn thoáng qua thằng nhóc con đang chảy nước miếng ròng ròng bên cạnh mình, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói nhìn anh trai của con rồi nhìn lại bản thân con đi.
Một người cố gắng hết sức để bảo vệ giá trị nhan sắc đầy cao quý của anh, một người nghĩ đủ trò để khiến mọi người đều cho rằng anh là một con quái vật.
Tần Tinh Thiên chẹp miệng, tủi thân nói: “Con không muốn để một người xa lạ làm mẹ của con đâu.”
Tần Mộ Ngôn khẽ nhíu mày, xoay người rời đi.
Dưới lầu, Tần Tinh Vân cơm nước xong xuôi đã là tám giờ mười phút.
Cậu bé ăn rất chậm chạp, nhưng lại rất cẩn thận.
Cuối cùng, cậu bé còn xếp gọn hai cái bánh khoai tây phô mai không ăn hết vào đĩa, cầm trên tay, xoay người lên lầu: “Cô đi ngủ sớm chút.”
Khi bước đến bậc thang cuối cùng, cậu bé quay đầu, nhìn thoáng qua Tô Ánh Nguyệt vẫn đang mờ mịt đứng tại chỗ, lạnh nhạt mở miệng: “Đừng lo lắng.”
“Từ giờ trở đi, cháu sẽ che chở cho cô.”
Mặc dù dáng dấp của cậu bé còn nhỏ nhưng trên người lại không giấu được khí chất kiêu ngạo tự tin, lúc ngoái nhìn nói với cô như vậy, ánh mắt bá đạo không hề giống một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi.
Trong thời gian ngắn ngủi chỉ bằng một cái nháy mắt đó, Tô Ánh Nguyệt ngây người sững sờ.
Một lát sau, cô nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của cậu bé, không biết nên khóc hay nên cười.
Tuy rằng cô gặp chút khó khăn trong việc thích nghi với hoàn cảnh xa lạ này, nhưng vẫn chưa tới mức cần một đứa trẻ ở độ tuổi thế kia bao bọc cho cô mà.
Xoay người, Tô Ánh Nguyệt bắt đầu thu dọn phòng bếp và phòng ăn, chờ đến khi đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ, cô vẫn không dám trở về căn phòng ngủ kinh khủng lúc trước.
Cuối cùng, người phụ nữ thở dài, nằm xuống ghế sô pha, dùng áo khoác đắp lên người mình.
Trong phòng trẻ em ở trên lầu.
Tần Tinh Vân đặt đĩa bánh khoai tây phô mai thơm nức mũi lên đầu giường của Tần Tinh Thiên.
Cậu nhóc nằm quay mặt vào vách tường, chỉ để lại cho Tần Tinh Vân bóng lưng lạnh lùng: “Em không thèm ăn.”
“Ồ.”
Tần Tinh Vân lại đặt đĩa bánh khoai tây phô mai lên đầu giường của mình.
Tần Tinh Thiên: “…”
Cậu nhóc chép miệng, bắt đầu lẩm bẩm: “Không phải chúng ta đã nói với nhau rằng sẽ bắt tay với nhau, ngăn cản không cho bất kỳ người phụ nữ xa lạ nào trở thành mẹ của chúng ta sao?”
“Vậy mà anh lại phản bội em nhanh như vậy, đúng là kẻ phản bội!”
Tần Tinh Vân ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, nhìn thoáng qua bóng lưng của em trai: “Cô ấy nấu đồ ăn rất ngon.”
“Nấu cơm ngon cũng không phải mẹ của chúng ta!”
Tần Tinh Thiên tủi thân cào giấy dán trên vách tường bằng ngón tay út nho nhỏ của mình: “Em muốn mẹ ruột, mẹ ruột cơ!”
Tần Tinh Vân nằm trên giường ở phía đối diện, thở dài một hơi.

Cậu bé nhìn lên trần nhà, khẽ mở miệng nói: “Thế nhưng mẹ ruột… Đã chết rồi.”
Cậu bé trưởng thành hơn em trai mình, cho nên cậu bé biết rõ rằng mẹ ruột của bọn họ không thể về được nữa.
Bố cũng không nên độc thân cả một đời.
Người ở lầu dưới xem ra cũng không tệ lắm.

“Mẹ chưa chết.”
Bàn tay nhỏ bé của Tần Tinh Thiên siết chặt thành nắm đấm: “Chắc chắn mẹ vẫn còn sống, đang chờ chúng ta tới tìm bà ấy!”
Tần Tinh Vân nhắm mắt lại, không để ý đến em trai nữa.
Căn phòng dành cho bọn trẻ lập tức trở nên yên ắng, thoang thoảng mùi thơm của phô mai.
Cuối cùng tính kiên nhẫn vẫn không thể chiến thắng đồ ăn, bánh bao nhỏ từ trên giường bò xuống, kiễng mũi chân, cẩn thận từng li từng tí tiến đến đầu giường của anh trai, cầm lấy một chiếc bánh khoai tây phô mai, bỏ vào miệng.
Vào khoảnh khắc nhấm nháp được mùi vị của chiếc bánh, đôi mắt to tròn của cậu nhóc ngay lập tức sáng bừng.
Ăn ngon quá đi mất!
Ăn ngon gấp mười nghìn lần so với đồ ăn do người giúp việc trong nhà nấu!
“Nhớ mang đĩa xuống.”
Chờ đến khi Tần Tinh Thiên cho vào miệng chiếc bánh thứ hai, giọng nói non nớt của bánh trôi nhỏ đang nằm ở trên giường vang lên: “Ngoài ra, về sau không cho phép em hù dọa cô ấy nữa.”
“Anh sẽ che chở cho cô ấy.”
Tần Tinh Thiên: “…”
Cậu nhóc bĩu môi: “Anh trai, anh rất khác so với bình thường đó.”
Trước kia Tần Tinh Vân luôn giữ thái độ thờ ơ không quan tâm đối với những trò đùa ác này của cậu nhóc, tại sao hôm nay lại đột nhiên muốn bảo vệ người phụ nữ xa lạ kia?
Chẳng lẽ là bởi vì cô ta nấu ăn ngon sao?
Nghĩ như vậy, cậu nhóc cắn mạnh một cái lên bánh khoai tây phô mai.
Quả thật là ăn rất ngon.
Ăn xong bánh khoai tây phô mai, Tần Tinh Thiên đi xuống lầu định mang đĩa vào phòng bếp.
Từ trên lầu bước xuống, cậu nhóc liếc mắt một cái là có thể thấy được người phụ nữ đang nằm ngủ trên ghế sô pha.
Cô cuộn tròn cơ thể, hơn nữa còn khẽ run rẩy.
Cậu nhóc đi đến gần ghế sô pha, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của cô.
Dáng dấp khá thuận mắt, nấu ăn cũng ngon.
Nếu như người phụ nữ này là mẹ ruột của mình thì tốt biết bao…
Trong lúc ngủ mơ, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, thấy trước mắt là đứa trẻ ban nãy vừa nói chuyện với mình.
Lúc này cậu bé đang bê đĩa, yên lặng nhìn cô.
Cô dụi dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ: “Cháu… Chưa ăn no à?”
Tại sao lại đứng ở chỗ này, cầm đĩa rồi nhìn chằm chằm vào cô?
Tần Tinh Thiên mím môi, biết cô đang nhận nhầm anh trai với mình nhưng cậu nhóc vẫn gật đầu: “Ừm.”
Đúng là cậu nhóc vẫn chưa ăn no.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lại không kém phần tuấn tú của cậu nhóc, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trái tim mình gần như tan chảy thành vũng nước.

Không nhịn nổi nữa, cô vươn tay khẽ nhéo một cái lên má của cậu nhóc: “Vậy đợi một lát, cô đi làm gì đó cho cháu ăn nhé.”

Nói xong, cô vừa tiến vào phòng bếp vừa nghĩ thầm, không phải vừa nãy đứa trẻ này đã nói với cô rằng sẽ không ăn gì sau tám giờ sao?
Hơn nữa… Lúc nãy cô làm không ít đồ ăn mà…
Tô Ánh Nguyệt lại nấu một vài món ăn thanh đạm, tuy khá đơn giản nhưng phù hợp làm bữa ăn nhẹ cho trẻ em.
Cậu nhóc ăn hết sạch.
Tô Ánh Nguyệt trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Dạ dày của đứa trẻ này… Có phải hơi lớn so với bình thường không?
Đặc biệt là khi đứa trẻ này cầm bát đưa đến trước mặt cô rồi bảo cô cho thêm chút cơm, cô càng cảm thấy chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Chờ cậu nhóc ăn xong, cuối cùng Tô Ánh Nguyệt cũng không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Tần Tinh Vân, cháu có cảm giác… hình như dạ dày của cháu có chút lớn không?”
Tần Tinh Thiên giật mình, sau đó nở nụ cười như tên trộm: “Đúng thế, cháu có thể ăn nhiều hơn các bạn khác.”
Cậu nhóc duỗi ra hai ngón tay non nớt: “Sau này cô nấu món ngon cho cháu phải làm hai phần nha!”
Nói xong, cậu nhóc suy nghĩ một hồi, nếu như anh trai chỉ chừa lại những đồ ăn không ngon cho cậu nhóc thì phải làm sao, thế là lại nhấn mạnh: “Phải nấu hai phần giống nhau y như đúc nha!”
Tô Ánh Nguyệt hơi ngạc nhiên nhưng vẫn khẽ gật đầu, mỉm cười thu dọn bộ đồ ăn vừa sử dụng xong của cậu nhóc: “Cô hiểu, những đứa trẻ như cháu cần ăn nhiều để phát triển thể chất.”
Cô đưa cho Tần Tinh Thiên món quà mà trước đó cô đã chuẩn bị để tặng cho cậu Ba nhà họ Tần, đó là một hộp bánh bích quy cô tự tay mình làm: “Tặng cho cháu này.”
Nói xong, cô cười híp mắt vươn tay xoa đầu cậu nhóc: “Phải mau chóng lớn lên nhé, chắc chắn sau này cháu sẽ có dáng dấp cao lớn.”
Khuôn mặt của Tần Tinh Thiên đỏ bừng.

Cậu nhóc ôm hộp bánh bích quy, nhanh chóng chạy lên lầu.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới thở sâu thở ra một hơi nhẹ nhõm, trở về ghế sô pha tiếp tục ngủ.
Trên lầu.
Chiếc điện thoại di động sang trọng đắt tiền ở trên bàn rung lên hai lần.
Người đàn ông vươn tay, các đốt ngón tay thon dài cầm chiếc điện thoại di động lên, ấn mở.
Tần Tinh Vân Bảo Bảo: Thông qua.
Tần Tinh Thiên Bảo Bảo gửi tin nhắn bằng giọng nói.

Nhóc con này vừa ăn bánh bích quy vang lên tiếng răng rắc răng rắc vừa mở miệng: “Tạm thời thông qua, thật ra con vẫn chưa thích cô ấy lắm.”
“Nhưng cô ấy nấu ăn quá ngon, vì dạ dày của con, con dự định thỏa hiệp một lần.”
Người đàn ông đặt điện thoại di động xuống bàn, vươn tay ấn vào một cái nút ở trên bàn sách: “Thu xếp đi, ngày mai đi lấy giấy chứng nhận.”


Bình Luận (0)
Comment