Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 92



Người phụ nữ kia tóm lấy Tô Ánh Nguyệt và kề dao vào cổ cô, mũi dao tạo ra một vết máu nông trên làn da trắng nõn của Tô Ánh Nguyệt.

Người phụ nữ kia liếc mắt, “Tần Mộ Ngôn! Tôi cho anh hai lựa chọn, một là tôi giết anh!”
“Hai là tôi sẽ giết chết cô ta trước mặt anh!”
“Vậy cô giết tôi đi!”
Tần Mộ Ngôn chưa kịp mở lời, Tô Ánh Nguyệt đã cắn môi, tự giác mở miệng.

“Tính mạng của tôi không có gì đáng giá như tính mạng của Tần Mộ Ngôn cả!”
Hơn nữa, cô cũng không phải là yếu điểm của anh.

Cô chỉ là người phụ nữ kết hôn với anh mới vỏn vẹn một tháng.


Dù trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng giữa họ lại chẳng tồn tại mối quan hệ tình cảm nào.

“Đừng có mà mạnh miệng!”
Người phụ nữ cắn môi, nhéo Tô Ánh Nguyệt, “Tần Mộ Ngôn! Nhanh quyết định đi!”
Tần Mộ Ngôn đứng đó, dùng đôi mắt băng lãnh quét qua người phụ nữ váy đen kia.

Một lúc sau, anh khẽ nhếch môi, “Thả cô ấy ra!”
“Tôi sẵn sàng đánh đổi vì cô ấy!”
Đôi mắt của Tô Ánh Nguyệt lập tức mở to vì kinh ngạc.

“Tần Mộ Ngôn! Anh có biết là mình đang nói gì không vậy?”
Người phụ nữ này muốn lấy đi sinh mạng của anh.

Vết thương trên vai anh hôm qua là một vết thương chí mạng!
Bây giờ, anh vì cô mà thoả hiệp, ắt sẽ không có kết quả tốt hơn!
“Tô Ánh Nguyệt!”
Anh nhàn nhạt cởi áo vest, cầm trong tay, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ, “Em là vợ tôi.


“Tôi không lên một kế hoạch ly hôn nào trong cuộc đời mình cả, cũng không có kế hoạch trở thành một gã goá bụa.


“Cho dù có chết, tôi cũng muốn được chết trước em!”
Tô Ánh Nguyệt sững sờ một lúc lâu.


Người phụ nữ kia cười lớn, “Miệng đời luôn đồn rằng, Tần Mộ Ngôn là kẻ biến thái, thích hành hạ vợ mình, không ngờ lại là một kẻ sủng vợ lên tận trời mây sao?”
Sau đó, đáy mắt người phụ nữ kia lại ánh lên tia lạnh lẽo, “Bất quá thì từ nay về sau, sẽ không còn cái tên Tần Mộ Ngôn hay Cậu ba nhà họ Tần kia nữa!”
Dứt lời, cô ta buông Tô Ánh nguyệt ra, tiến về phía Tần Mộ Ngôn.

Trước khi con dao trên tay người phụ nữ kia kịp đâm vào Tần Mộ Ngôn thì họng súng lạnh lẽo đã chạm vào trán cô ta.

Đôi mắt cô ta mở to ngay lập tức.

Tần Mộ Ngôn sao có thể mang súng bên người được chứ?!
Hắn ta rút súng ra từ khi nào?
Tần Mộ Ngôn hất văng con dao trên tay người phụ nữ kia.

“Khẩu súng này luôn nằm trên thắt lưng của tôi!”
Có lẽ đã nhìn thấu được sự hoài nghi của người phụ nữ kia, Tần Mộ Ngôn không vội, “Khi nãy, lúc tỏ tình với vợ của mình, tôi đã lấy áo khoác che đi!”
Nói xong, anh bĩu môi, “Còn câu hỏi nào khác không?”
Người phụ nữ kia lạnh cả người, “Không…không còn.

.

nữa…”
Người đàn ông này thật khủng khiếp…
Những lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh giải quyết được, thậm chí còn sẵn sàng dùng tình cảm để tỏ tình với người phụ nữ của mình khiến cô lơ là cảnh giác.

Tô Ánh Nguyệt cũng có chút choáng ngợp với những gì đang diễn ra trước mắt người phụ nữ kia.


Một lúc sau, cô nhấc chân lên, nhặt áo khoác của anh đang nằm trên mặt đất, “Tôi ra ngoài trước.


Bây giờ, người phụ nữ kia không còn vũ khí trong tay nữa, Tần Mộ Ngôn đang nắm thế thượng phong rồi nên cô cũng không nên tiếp tục nán lại làm phiền nữa.

“Anh…”
Sau khi Tô Ánh Nguyệt rời đi, người phụ nữ run rẩy nhìn Tần Mộ Ngôn, “Anh muốn thế nào?”
“Chẳng thế nào cả!”
Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt cong môi, cầm khẩu súng lục, lùi lại một bước.

“Bùm!”
“Bùm!”
Sau hai phát súng, người phụ nữ váy đen quỳ trên mặt đất với đôi chân đẫm máu.

Hai viên đạn vừa rồi lần lượt xuyên qua chân phải và chân trái của cô ta.

“Cô cũng chỉ là phụng mệnh kẻ khác làm việc, tôi sẽ không giết cô!”
Anh dửng dưng cất khẩu súng lục đi, giọng nói lãnh đạm, “Trợ lý của tôi đã gọi xe cứu thương, cô sẽ không chết!”
“Trở về nói với người đã thuê cô rằng sau này, đừng vì dụng tâm của mình mà ra tay nhiều lần như vậy!”


Bình Luận (0)
Comment