Treo Cờ

Chương 8

Lương Kinh Kinh sinh ra ở một thành phố phương Bắc, nơi đó dựa núi giáp biển và khí hậu rất mát mẻ. Lúc vừa lên đây học đại học, cô suýt chút nữa đã bị mùa hè nơi đây dọa chạy mất.

Quá nóng, mỗi một lỗ chân lông đều vã mồ hôi hột.

Dự báo thời tiết nói hôm nay 37 độ, nhưng Lương Kinh Kinh dám khẳng định nhiệt độ trong sân bay phải xấp xỉ 40 độ, mà trên người cô vẫn phải khoác bộ đồ bay kín mít, không một kẽ hở.

Nếu như hôm qua quay chụp còn chút cảm giác mới mẻ thì hôm này buộc phải dùng tiền tài để vực lại ý chí kiên cường.

Nhiệm vụ quay chụp của hôm nay là tạo dáng học viên nghe giảng ở phòng học, huấn luyện đơn giản ở sân bay và động tác lên xuống máy bay. Quay video lằng nhằng hơn chụp ảnh rất nhiều vì cần liên tục cân đối vị trí và động tác của mỗi người. Cứ như vậy cho tới giữa trưa, nhân viên công tác cũng đã mệt lả rồi.

Buổi trưa, mọi người đi ăn cơm ở nhà ăn trên tầng hai. Lương Kinh Kinh đi vào WC, trên đường quay về gian phòng, cô bắt gặp ba người đàn ông và một câu nhóc trên hành lang.

Đàm Chân và Từ Ninh đi ở phía trước. Đàm Chân còn ngang nhiên nhìn quét Lương Kinh Kinh một lượt khi thấy cô phía đối diện.

Cô búi tóc lên cao. Đồ bay màu xanh quân đội đơn giản mà có thần, thắt lưng ở giữa giúp bộ đồ thêm vài phần nữ tính. Phần ngực trái và cánh tay có một ngôi sao màu xanh, đây là huy hiệu của sân bay Từ Ninh.

Bộ quần áo này mặc trên người cô tuy hơi dở dở ương ương, nhưng vẫn thuận mắt hơn so với ngày hôm qua.

Đây là lần thứ hai Từ Ninh nhìn thấy Lương Kinh Kinh nên biểu hiện của anh ấy cũng thận trọng hơn hôm qua nhiều. Anh ấy dùng tư cách chủ nhà mà mỉm cười khách sáo với cô.

Nhưng Lương Kinh Kinh không nhìn anh ấy, bởi cô trông thấy Tưởng Tư Lam.

Tưởng Tư Lam đi phía sau cũng không ngờ được sẽ gặp cô giáo tiếng Anh ở đây, hơn nữa trông cách ăn mặc của cô… Trên khuôn mặt non nớt của cậu thiếu niên tràn ngập nghi ngờ, trong nghi ngờ lại là chán ghét đầy vứt bỏ không nói nên lời. Sao cô ta cũng mặc đồ bay chứ?

Lương Kinh Kinh cũng hơi ngạc nhiên và xấu hổ. Nhưng nghĩ lại thì cô cũng không đâu trộm gà trộm chó gì, vì thế cô lại ưỡn ngực hiên ngang đi lướt qua mấy người này.

Chỉ có Mạnh Chí Siêu ngờ nghệch quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng cao ngạo đi vào phòng bao kia.

Anh ấy nới với Từ Ninh: “Nhóm học viên mới của anh xinh thật đấy.”

Từ Ninh nói: “Là người mẫu đến quay quảng cáo giúp chúng tôi.”

Bấy giờ Mạnh Chí Siêu mới hiểu ra: “Bảo sao.”

“Cô ấy là người mẫu ạ?” Tưởng Tư Lam đột nhiên hỏi.

Mạnh Chí Siêu đùa với Đàm Chân: “Lớn rồi đấy, bắt đầu để ý đến gái đẹp.”

Nhưng Tưởng Tư Lam nói: “Không phải, cô ấy là giáo viên trường em.”

“Vừa nãy là giáo viên của em?” Mạnh Chí Siêu hỏi: “Giáo viên môn gì?”

“Dạy tiếng Anh.”

Mạnh Chí Siêu và Từ Ninh liếc nhìn Tưởng Tư Lam, sau đó lại không kìm được mà ngoái đầu nhìn gian phòng kia. Cửa gỗ ở đó cách âm không tốt nên những tràng cười ầm ĩ cứ thế truyền ra ngoài.

Mạnh Chí Siêu cảm khái: “Giáo viên bây giờ sành điệu thật đấy.”

Lương Kinh Kinh trở lại phòng thì Vương Á đang cười đùa với người bên cạnh.

Lương Kinh Kinh hung hăng đâm “phập phập” vào đồ ăn trên đĩa nhựa. Vương Á quay sang nói: “Cậu chọc nhẹ thôi, đồ ăn có thù hằn gì với cậu đâu.”

Có lẽ tổ quay phim cũng thấy mệt nên đã nhân từ cho mọi người nghỉ ngơi một tiếng buổi trưa để tránh lúc mặt trời gắt gỏng nhất.

Nhưng dù là vậy, đến chiều, Lương Kinh Kinh vẫn thấy không thoải mái, cả người uể oải không nhấc nổi tay, cô tìm đủ mọi cách để ăn bơ làm biếng.

“Lương Kinh Kinh đâu, Lương Kinh Kinh!”

Lương Kinh Kinh đang núp trong chỗ mát uống nước, bỗng nghe thấy có người gọi mình thì cau mày đáp lại: “Ở đây, ở đây, đừng gọi nữa.”

Vẽ một mô hình máy bay đơn giản trên đất trống xong, cả đám người vây quanh người được gọi là đạo diễn.

Đạo diễn khom người, làm động tác khoa trương: “Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất của hôm nay, họ có một máy bay đặc kĩ cho hai người ngồi, lát nữa tôi sẽ lắp máy quay ở phía trước, mọi người ngồi với phi công bọn họ rồi bay một vòng. Trong quá trình bay nhớ khống chế biểu cảm cho tốt, tốt nhất là tỏ ra vừa ngầu vừa hưởng thụ cho tôi.”

Mấy người đàn ông rục rịch muốn thử.

Đạo diễn nói: “Tôi thấy để con gái tốt hơn.”

Bốn cô gái bao gồm cả Lương Kinh Kinh đều trầm mặc. Thật ra trước đó khi biết cái kế hoạch quay chụp này, mọi người đều muốn được lên đó. Nhưng sau hai ngày, họ đã không còn cảm giác mới mẻ với chiếc máy bay nhỏ này. Họ đã sờ máy bay từ trong ra ngoài rồi, quan trọng nhất là hôm nay quá nóng, tất cả mọi người đều không chịu nổi.

Vương Á thấy không có ai tình nguyện, cô ấy vừa định đứng lên thì đạo diễn đã nhanh hơn một bước.

“Kinh Kinh, tôi thấy cô khá nhất trong mấy người đó, chọn cô đi.”

“Tôi?”

Lương Kinh Kinh trừng mắt, sau đó thành khẩn từ chối: “Không được đâu, tôi sợ độ cao, nhất định sẽ không diễn được.”

Vương Á cũng hùa theo: “Đạo diễn, cô ấy thật sự không được đâu, để tôi thay cho.”

“Không được, Kinh Kinh lên trước, mặt mũi cô hợp với cảnh này nhất, không diễn được thì đến Vương Á, cô mau lại đây đi.” Đạo diễn không kiên nhẫn nói: “Cái gì mà sợ độ cao với chả không sợ độ cao, chưa ngồi máy bay bao giờ à, đây là công việc. Mọi người phải biết tận dụng thời gian, Tiểu Lý, cô qua đây trang điểm lại cho cô ấy đi…”

Đạo diễn đã quyết định xong nên cũng không nói thêm với mấy cô nữa mà bận bịu chuyển sang việc sắp xếp máy quay.

Từ Ninh và Đàm Chân ở bên này đang nói chuyện phiếm trong kho chứa máy bay, bỗng có nhân viên công tác chạy vào nói: “Tổng giám đốc Từ, bọn họ quyết định xong rồi, bảo phi công phía chúng ta chuẩn bị.”

Từ Ninh nói: “Được, cậu để huấn luyện La đưa bọn họ bay một chuyến đi. Bay ở vòng hồ là được, lúc trước đã xin cấp phép rồi.”

“Nhưng huấn luyện La bảo em tới tìm anh, trưa nay anh ấy ăn dưa hấu nên giờ bị đau bụng, cả người mệt lả. Anh ấy sai em tới hỏi anh có thể lái hộ anh ấy một chuyến được không.”

Những mục liên quan tới việc bay đều được kiểm soát rất chặt chẽ. Trước mỗi chuyến bay, các tuyến đường và nhân sự có liên quan đều phải báo cáo lên để xin phê chuẩn của các ban ngành liên quan.

Từ Ninh là phi công trong chi đội này, đồng thời cũng là một nhà đầu tư.

Anh ấy nói: “Để tôi đi xem thử.”

Ánh mặt trời chói chang, trời chẳng có nổi được một cơn gió, người bên ngoài đều đang chờ đợi.

Từ Ninh tới trao đổi với đạo diễn vài câu, đạo diễn chỉ về phía Lương Kinh Kinh đang ngồi ở bậc thang cửa ra vào. Anh ấy cười cười, đi về phía Đàm Chân đứng ở cổng rồi nói: “Xem ra tôi phải chở chủ nợ của cậu bay một chuyến rồi. Tôi đi thay đồng phục trước đây.”

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lương Kinh Kinh.

Lương Kinh Kinh đang trùm một chiếc áo lên đầu, trên mặt đeo kính râm. Cô cắm một cái ống hút vào bình nước khoáng để uống nước, cố gắng không làm trôi son môi.

Như cảm ứng được nên cô quay đầu sang, vừa quay sang đã thấy hai người đàn ông đứng ở trước cửa nói thầm với nhau.

Sau một lát, tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ, nhân viên công tác tới gọi Lương Kinh Kinh rồi giúp cô đeo dù nhảy, đeo tai nghe.

“Cô nhìn cái này nhé, nếu nhảy dù thì phải kéo cái này.” Nhân viên công tác của sân bay chỉ về phía tay cầm màu đỏ trên bả vai cô.

“Kéo thể nào?” Lương Kinh Kinh cau mày, sau đó thử làm một lần.

“Cứ thế kéo sang ngang là được. Này này này, cô đừng có kéo bây giờ, muốn nhảy dù chắc.”

Bên cạnh bọn cô là một máy bay nhỏ màu quýt rất bắt mắt, cửa khoang trong suốt mở ra, trước sau đều có một ghế ngồi. Không gian bên trong khá chật hẹp, nhân viên công tác đỡ Lương Kinh Kinh ngồi vào khoang máy bay rồi cài dây an toàn cho cô.

Dây an toàn cài quá chặt nên Lương Kinh Kinh như bị trói cả người vào ghế ngồi.

“Cô thử nhảy lên một cái đi, xem có bị nhấc người lên không.”

Lương Kinh Kinh thử nhấc mông lên nhưng không cử động được.

“Không nhấc lên được, cài chắc rồi.”

Đạo diễn điều chỉnh máy quay trước mặt cô, sau đó dặn dò: “Nhớ phải diễn tự nhiên đấy.”

Còn chưa bay mà tim Lương Kinh Kinh đã đập ‘thình thịch’ rồi, cả người cô ỉu xìu: “Biết rồi.”

Nhân viên công tác ở bên cạnh nói đùa: “Lần đầu bay khó tự nhiên lắm, lúc nhào lộn quá tải ít nhất phải có bốn năm điểm G, mặt sẽ bị ép tới biến dạng.”

Lương Kinh Kinh nghe không hiểu, quá tải cái gì?

Phi công vẫn chưa ra.

Lương Kinh Kinh dùng hai tay nắm lấy thành máy bay, cô nhìn mấy cái đồng hồ đo ở trước mặt mà chẳng hiểu gì cả. Cô hít sâu hai lần rồi làm công tác tư tưởng lần cuối.

Có người mặc đồ bay đi ra từ cổng. Dáng vẻ người đàn ông anh tuấn, tóc ngắn ngủn, trên sống mũi thẳng tắp có đeo một chiếc kính râm.

Lương Kinh Kinh cau mày không thể tin nổi.

Đàm Chân lên thẳng máy bay mà chẳng thèm nhìn cô tới một lần. Đồ bay trên người anh giống hệt đồ của cô, trên đầu cũng đeo tai nghe, hai nhân viên công tác giúp anh cài dây an toàn.

Lương Kinh Kinh bị trói trên ghế, cô dùng sức nghiêng đầu về phía sau khoang máy bay thì miễn cưỡng thấy được một phần ba khuôn mặt anh.

“Này!” Cô gọi anh.

Đàm Chân không đáp lời, chỉ trao đổi hai câu với nhân viên công tác.

Rất nhanh sau đó, người xung quanh đã tản ra. Lương Kinh Kinh còn chưa chuẩn bị kĩ thì cửa khoang thủy tinh đã chậm rãi đóng xuống.

“Này, chờ chút.” Lương Kinh Kinh lại gọi anh: “Đàm Chân…”

“Ừm, ở đây.”

Khi cửa khoang thủy tinh đóng xuống toàn bộ, người sau lưng mới chịu lên tiếng. Lương Kinh Kinh phát hiện giọng nói này truyền đến từ tai nghe.

“Tại sao lại là anh? Anh thật sự là phi công ở đây?”

Anh không trả lời cô.

Bên ngoài có người phất lá cờ nhỏ màu đỏ, ngay sau đó, máy bay rung lên và bắt đầu rung rung đi về phía trước trong tiếng động cơ gầm rú.

Sao lại lắc lư kinh thế?

Lương Kinh Kinh cảm giác như mình đang ngồi trên đầu tàu lượn, nhưng khác nhau ở chỗ chuyến tàu này hoàn toàn không có quỹ đạo nào hết.

“Này, anh chờ đã… chờ đã…” Cô kêu lên.

Trong tai nghe có âm thanh tu tu của dòng điện, sau đó là giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông: “Chờ cái gì?”

Cánh quạt trước mặt dần trở thành bóng mờ, máy bay càng chạy càng nhanh.

Hai tay Lương Kinh Kinh bám chặt vào thành máy bay, cô dựa sát vào khoang ghế: “Anh lái máy bay này bao lâu rồi? Anh để tôi chuẩn bị tâm lý đã! Tôi sợ độ cao…”

Chữ ‘cao’ còn chưa nói xong, máy bay nhỏ màu quýt đã vọt từ sân bay màu xám lên trời xanh.

Lúc cất cánh, rõ ràng chân Lương Kinh Kinh đã giẫm mạnh tại chỗ nhưng cô lại có cảm giác như chân đạp phải không khí, màng nhĩ của cô cũng bị gió bít lại, trong đầu chỉ còn lại âm thanh vù vù của gió.

Trong đài quan sát, nhân viên quản chế trực ban chống nạnh đứng bên cửa sổ, nhìn máy bay trên không trung càng bay càng xa. Sau đó anh ấy bất lực nhìn về phía Từ Ninh đang đeo tai nghe trước bàn điều khiển.

“Anh em các cậu muốn hại chết tôi mà.”

Từ Ninh nói: “Anh yên tâm, cậu ấy lái rất tốt, không có vấn đề đâu.”

Nhân viên quản chế nói: “Tôi đúng là xui xẻo, đụng phải hai Sấm Vương không sợ trời không sợ đất như các cậu. Từ Ninh, tôi xin cậu mau đánh tôi bất tỉnh đi.”

Ngoài cửa sổ là bầu trời được ánh nắng chiếu rọi như như viên thạch anh lấp lánh.

Có người lại đang choáng váng trong viên thạch anh này.

Sau khi cất cánh, Lương Kinh Kinh vẫn nhắm chặt hai mắt, không nhìn thứ gì cả, nhưng cô vẫn cảm nhận được máy bay đã vững vàng bay trên bầu trời xanh và bắt đầu bay ngang ở một độ cao nhất định.

“Ngủ rồi?”

Không biết qua bao lâu, có lẽ là chỉ mấy giây, cũng có thể là mấy phút, trong tai nghe lại vang lên âm thanh.

Xung quanh là cả khoảng trời xanh bát ngát, máy bay nhẹ nhàng bay lượn trong khoảng không này như chú cá dạo chơi trong đại dương rộng lớn. Ánh nắng ấm áp chiếu vào, Đàm Chân tiếp tục giữ cần điều khiển, anh cẩn thận nhìn mấy đồng hồ đo rồi từ từ hợp nhất với ‘anh bạn nhỏ’ này.

Anh không nhìn thấy biểu cảm của người đằng trước, chỉ thấy được mấy sợi tóc bay loạn, bị ánh nắng phản chiếu thành màu vàng ánh kim của cô.

“Lương Kinh Kinh.”

Anh lại gọi cô nhưng không có ai đáp lại.

Dù không trả lời anh, nhưng tiếng gọi này lại khiến Lương Kinh Kinh nhớ tới nhiệm vụ lần này của mình, nếu lần này không thành công thì lát nữa cô phải thực hiện thêm lần nữa.

Lương Kinh Kinh hung hăng chửi bậy một câu, sau đó buộc mình phải mở mắt ra trong sự rung lắc của thân máy bay. Cuối cùng, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài khung cửa kính.

Ánh nắng màu vàng ánh kim nhàn nhạt bị thủy tinh khúc xạ biến thành tia sáng bảy màu, đẹp đến mức cô bất giá hé miệng.

Lương Kinh Kinh cố gắng vượt qua nỗi sợ trong lòng rồi gắng gượng nhìn ra ngoài.

Không biết đã bay tới độ cao nào mà mọi thứ dưới mặt đất dần trở nên mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy cả thành phố nhỏ bé, hình dáng non sông, hơn nữa còn có thể đưa tay chạm được vào những đám mây bên ngoài lớp cửa sổ xanh thẳm.

Lương Kinh Kinh ngơ ngẩn một lát rồi chợt nhớ tới công việc của mình,cô tranh thủ thời gian diễn trước ống kính.

Thấy người phía trước có động tĩnh, khuôn mặt tuấn tú dưới lớp kính râm khẽ cong khóe môi.

Đúng lúc Lương Kinh Kinh hơi thả lỏng thì tai nghe lại truyền tới âm thanh: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị cái…” Lời còn chưa nói hết, đột nhiên có một sức mạnh khiến cả người Lương Kinh Kinh như bị văng mạnh ra ngoài.

Trên khoảng không xanh lam phía xa kia, máy bay chợt vọt lên một góc 90 độ rồi nhanh chóng đảo ngược về phía sau trong tia sáng lóe lên. Máy bay lộn nhào một vòng hoàn chỉnh, theo đó là phần đuôi nhả ra một vòng khói trắng tuyệt đẹp.
Bình Luận (0)
Comment