Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 100

Lúc này Thủy Miểu Miểu mới trả lời bà cụ: "Không có việc gì, bà bà. Vừa rồi có con gián."

"A." Bà cụ lên tiếng.

Thủy Miểu Miểu nghe tiếng đóng cửa phía bên ngoài, cuối cùng thở dài một hơi, đối đầu đôi mắt Thẩm Mặc Thần tà mị, nghĩ thầm không tốt rồi.

Anh bế cô đứng lên, đặt ở bên trên bồn nước.

Nước hình người như vậy, thuyền buồm khơi dậy gợn sóng, trên đường sóng nước đi qua, mang theo mùi thơm ngát say lòng người.

Mỹ nhân trong gương, là ai để anh mê mị hai tròng mắt, đoạt đi linh hồn.

Người đàn ông cường tráng, giống mùa xuân cầu nguyện, truyền bá hạt giống kiều diễm.

Trong nháy mắt, nở rộ cùng một chỗ, bay lên tầng mây trên bầu trời, phiêu đãng.

Thủy Miểu Miểu đã triệt để không có khí lực, ghé vào trên bờ vai Thẩm Mặc Thần nghỉ ngơi.

"Chúng ta rất ăn nhịp, cô cần gì phải cự tuyệt." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.

"Chúng ta rất ăn nhịp, tôi nói giới tính." Thủy Miểu Miểu nói theo anh.

Thẩm Mặc Thần tức giận, lui về sau một bước, Thủy Miểu Miểu không có chỗ dựa vào, thiếu chút nữa té ngã.

Nhìn người đàn ông này tính toán chi li, trong lòng có người phụ nữ khác, chỉ là nhận lầm cô, còn không biết xấu hổ nói ăn nhịp với cô, hợp ông nội anh.

Thủy Miểu Miểu nhảy xuống từ bên trên bồn nước.

Thẩm Mặc Thần nghiêm mặt, thâm thúy nhìn cô, nói ra: "cô hẳn là tới rất nhiều lần, sao còn dáng vẻ không vừa lòng."

Thủy Miểu Miểu im lặng rồi.

Là cô tự nguyện sao? Là cô tự nguyện sao? A!

Thủy Miểu Miểu tức giận, ngược lại cười lên.

Cô biết, sau khi đàn ôngnhư vậy, sẽ có một đoạn thời gian rã rời.

Lúc này, coi như cô không có cởi y phục, đều rất an toàn.

Bời vì, anh hùng không dùng võ lực.

Hắc hắc.

Thủy Miểu Miểu giảo hoạt câu lên cà vạt anh, kiều mị nói: "Vì phụ nữ và tiểu nhân không thể nuôi. Thẩm tổng không biết sao? Huống chi, tôi vẫn là nữ tiểu nhân, muốn thỏa mãn tôi, chỉ sợ, một con đường không đủ nhét kẽ răng."

Không biết vì sao, Thẩm Mặc Thần thấy bộ dáng này của cô, không có tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy cô rất đáng yêu.

"Tốt, cô muốn mấy cái, thì cho cô mấy cái, thế này thỏa mãn sao?" Thẩm Mặc Thần vừa cười vừa nói.

Thủy Miểu Miểu nhíu mày, trong mắt lóe lên giảo hoạt, nói ra: "Thẩm tổng lại có ý chí rộng lớn như thế, để cho người ta cực kỳ bội phục, cho dù người mang mai rùa còn có thể vui cười đàn hát lục quang, tôi có thể chọn mấy cái đầu dài nhỏ hay không, cái của ngài đầu kia quá thô, không thích hợp tôi, sẽ muốn mệnh."

Thẩm Mặc Thần: "..."

Anh biết cô nói mấy cái đầu là cái gì rồi!

Người phụ nữ này không cần mặt mũi, nên bị giáo huấn.

Thẩm Mặc Thần câu lên nụ cười âm lãnh.

Thủy Miểu Miểu nhìn nụ cười anh, giật mình, sởn gai ốc, vội vàng buông lỏng tay ra, qua tìm túi của mình.

Anh ở sau lưng của cô ôm eo của cô, kéo vào trong ngực của mình, cả giận nói: "Muốn mạng cũng cho tôi thụ lấy."

Thủy Miểu Miểu muốn khóc không có nước mắt, nịnh nọt ngoái nhìn, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, nở nụ cười, nói ra: "Người đàn ông làm người phụ nữ khó xử, chúng ta vẫn là trời sinh một cây xương sườn phải không?"

Thẩm Mặc Thần cắn môi của cô một cái.

Anh phát hiện, anh còn thật thích bộ dáng cô không cần mặt mũi.

Kết quả, chiến trường từ phòng tắm dời đến trên giường.

Thủy Miểu Miểu bị chơi đùa một chút khí lực đều không có rồi.

Nghe tiếng nước Thẩm Mặc Thần vào phòng tắm tắm rửa, không khỏi oán trời trách đất.

Là vương bát đản nào nói, về sau cái kia của đàn ông, sẽ có một đoạn thời gian mềm nhũn!

Tác giả hữu nghị nhắc nhở: "Thủy Miểu Miểu, một đoạn thời gian cô làm gặp dịp may, đã qua rồi."

Thủy Miểu Miểu: "tôi lau, thật là không làm không chết!"

Nước mắt đóng băng.
Bình Luận (0)
Comment