Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 103

Lâm Nam Vũ dừng ở cửa biệt thự, bà cụ đứng chờ ở cửa.

Thủy Miểu Miểu kinh ngạc há to mồm, nhìn bà cụ một cái, lại nhìn Lâm Nam Vũ một cái.

Cô có loại cảm giác bị sét đánh, ngồi đơ trên ghế.

Bà cụ nhô đầu ra, nhìn thấy Thủy Miểu Miểu, chớp mắt, cười hì hì tới, nói ra: "Cô gái, cô lại trở lại sao?"

"Mẹ, mẹ biết Miểu Miểu sao?" Lâm Nam Vũ nhu hòa cười hỏi.

Bà cụ liếc về phía Lâm Nam Vũ, bừng tỉnh hiểu ra, càng thêm vui vẻ nói: "Thì ra cô là bạn gái Nam Vũ."

Thủy Miểu Miểu cảm thấy đặc biệt im lặng.

Vận mệnh, có lúc, cho mình một cái tát, trên cơ bản, sẽ lại cho mình cái tát nữa, đây mới gọi là bạo ngược..

Ông trời a, cô có tài đức gì để ông làm to chuyện như vậy, cho một cơ hội, được không.

Thủy Miểu Miểu gượng cười đi xuống, kiên trì nói: "Thật là đúng dịp."

Bà cụ càng nhìn Thủy Miểu Miểu càng hài lòng, kéo Lâm Nam Vũ qua, nói ra: "Trước đó mẹ ở công viên, không cẩn thận rớt xuống hồ, là cái cô gái này cứu được."

Lâm Nam Vũ nhìn thoáng qua Thủy Miểu Miểu cảm ơn, nghĩ đến cái gì, nhìn về phía bà cụ, hỏi: "Mẹ, tại sao khi đó mẹ lại ở công viên làm gì?"

"Cái này?" Trên mặt bà cụ có sự quái dị, đôi mắt lóe ra, giậm chân một cái, khí thế nói: "Tôi thích đi thì đi, còn cần báo cáo từng người sao?"

Bà không đợi Lâm Nam Vũ nói chuyện, để tay sau lưng, quay người, khí thế hô vào nhà: "Bạn gái Nam Vũ tới, mau đến xem, có kinh hỉ, ha ha ha ha."

Thủy Miểu Miểu: "..."

Sao cô có một loại cảm giác bị nhốt trong lồng cho người thưởng thức.

Hiện tại, cô biết tính cách Thẩm Mặc Thần giống ai —— di truyền cách đời... Giống bà ngoại anh.

"Ngại quá, mẹ tôi luôn như vậy, không hù cô chứ?" Lâm Nam Vũ xin lỗi nói.

"Ha ha." Thủy Miểu Miểu cười vô lực hai tiếng.

Cô không phải bị hù dọa, cô là bị sét đánh rồi.

Một chiếc xe khác đi tới.

Thủy Miểu Miểu không có chú ý, Lâm Nam Vũ nhẹ nhàng ôm eo cô, kéo gần bên người một chút.

Thẩm Mặc Thần đi ra, nhìn thấy cô được Lâm Nam Vũ ôm vào trong ngực, ánh mắt lạnh xuống, giống như là một tia X quang khóa Thủy Miểu Miểu lại.

Thủy Miểu Miểu chú ý tới ánh mắt Thẩm Mặc Thần, cúi đầu theo bản năng, giả bộ như không nhìn thấy.

"Không sao chứ?" Lâm Nam Vũ dịu dàng hỏi.

Thủy Miểu Miểu lắc đầu.

"Cậu nhỏ, đây chính là người lần trước, xem mắt quen sao?" Thẩm Mặc Thần nhếch miệng, hỏi.

Thủy Miểu Miểu dò xét liếc anh một chút, sao cảm giác sát khí trùng điệp vậy.

"Ừm." Lâm Nam Vũ lên tiếng.

Thẩm Mặc Thần vòng hai tay trước ngực, đi về phía Thủy Miểu Miểu, liếc xéo cô, âm dương quái khí nói: "Da mặt thật dày, vừa gặp mặt một lần, đã dám gặp người lớn."

Thủy Miểu Miểu nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.

Xem đi, cô biết kết quả này.

"Xem mắt không phải là sẽ gặp cha mẹ sao?" Thủy Miểu Miểu khẽ nói.

Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên tia sắc bén, lạnh lùng nói: "Không phải trước kia nói có ông xã sao?"

Anh dùng hoang ngôn của cô nói lại, Thủy Miểu Miểu cảm giác trên mặt nóng bỏng, hạ giọng nói: "Tôi có ông xã như chưa có chồng, anh không biết sao?"

"Cái này, tôi thật sự không biết. Nếu không, bây giờ cô nói cho tôi biết?" Thẩm Mặc Thần rũ đôi mắt, lạnh lùng nhìn cô.
Bình Luận (0)
Comment