Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 21

Ở bên tai cô, như thiêu như đốt.

Thủy Miểu Miểu chỉ cảm thấy nóng.

Cô tránh thoát, căn bản là không tránh thoát được, tức giận, Thủy Miểu Miểu không thèm tránh thoát, mở to đôi mắt ngập nước, ủy khuất, phẫn hận, oán trách nhìn anh.

Thẩm Mặc Thần nhìn qua đôi mắt cô, ánh mắt dao động một chút, không khỏi mềm lòng, buông lỏng miệng ra, ngón cái yêu muội lưới qua bờ môi sưng đỏ của cô, hỏi: "Còn xúc động sao?"

Thủy Miểu Miểu ngậm miệng, nhìn Thẩm Mặc Thần, đối đầu đôi mắt sâu u giống như là vũ trụ mênh mông, bên trong lắng đọng tu dưỡng, học thức, tri thức của anh.

Cô căn bản không phải là đối thủ.

Vì có thể sống thật khỏe, Thủy Miểu Miểu thở dài một hơi, vô lực liếc anh một cái, nói với anh: "Không xúc động rồi."

Thẩm Mặc Thần vươn tay.

Thủy Miểu Miểu bỏ tư liệu vào trong tay Thẩm Mặc Thần, nhìn đôi mắt như đá đen của anh.

Lần trước cô đánh anh một cái, anh liền nhằm vào cô đến bây giờ, lần này, lại một cái nữa, cuộc sống sau này sẽ không tốt lắm.

Mấu chốt là, anh luôn nhằm vào, cô lo lắng anh sẽ phát hiện Viêm Viêm tồn tại.

Tình cảnh của cô, không bằng dàn xếp ổn thỏa.

Về sau, không có cơ hội gặp mặt, tự nhiên an toàn.

Đại trượng phu, co được dãn được.

Huống chi cô còn là tiểu nữ tử?

Trên mặt Thủy Miểu Miểu xuất hiện dị dạng, ánh mắt lấp lóe nhìn Thẩm Mặc Thần, vốn là muốn giả ngây thơ, thế nhưng, cảm thấy cô giả ngây thơ với anh sẽ không thích hợp.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, tay hất tóc bên mặt ra, thấp thỏm nói ra một câu bây giờ trên Internet lưu hành: " tổng giám đốc, cầu buông tha."

Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường nhìn bộ dạng cô ngượng ngùng, ánh mắt mềm một chút, ngồi xuống chỗ bên cạnh cô, lật tư liệu ra, ánh mắt nhìn tư liệu, hỏi ngược lại: "Tôi lúc nào không buông tha hả?"

"Vậy tại sao lần này ăn cơm còn mang tôi theo?" Thủy Miểu Miểu hỏi nghi vấn trong lòng ra.

"Không phải muốn kéo tài trợ của Âu Tường sao? Cô cảm thấy là ở văn phòng dễ dàng giải quyết, hay là trên bàn cơm dễ giải quyết?" Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói, khí định thần nhàn để cho người ta có loại cảm giác muốn lòng dạ.

Đôi mắt đẹp của Thủy Miểu Miểu nhìn về phía không khí, suy nghĩ.

Quản lý Hoàng gặp cô thái độ có rõ ràng cải biến.

Trước đó là lạnh lùng, xa cách.

Hiện tại, đối với cô nhiệt tình, cô cho là cô thành bà cô của quản lý Hoàng.

Nói như vậy, là anh đang giúp cô rồi.

Thế nhưng, cô và anh hôm nay mới quen, tại sao anh phải giúp cô?

Chẳng lẽ...

Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút.

Anh sẽ không là người ở nước Mỹ đêm hôm đó chứ, mà anh có khả năng nhận ra cô.

Thủy Miểu Miểu bắt đầu khẩn trương, tay vô thức xoa xoa, liếc xéo Thẩm Mặc Thần, hỏi: "Vì sao anh giúp tôi?"

Thẩm Mặc Thần liếc cômột chút, đôi mắt sâu hơn mấy phần, hiện lên một tia sáng, giơ lên nụ cười giống như cười mà không phải cười, khép tư liệu lại, "Thế nào, cô muốn lấy thân báo đáp."

A!

"Coi như tôi không có hỏi." Thủy Miểu Miểu sảng khoái hồi đáp, cái mông dời một chút, đưa lưng về phía Thẩm Mặc Thần, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Có lẽ là ngồi cùng trong một chiếc xe với Thẩm Mặc Thần, cô luôn cảm thấy co quắp, có loại cảm giác thở không thông.

Nước Mỹ đêm đó, qua hơn tám năm, coi như người kia thật sự là Thẩm Mặc Thần, anh cũng cần phải quên đi?

"Thẩm Tổng, trí nhớ anh tốt không?" Thủy Miểu Miểu quay đầu, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, cười hì hì, hỏi dò.
Bình Luận (0)
Comment