Trêu Chọc

Chương 6

Tôi mím môi sự tủi thân vừa dằn xuống gặp người thân thì lập tức trào dâng: “Huhu, lão ba, con rất nhớ ba.”

Lão đầu tóc bạc nửa đầu có hơi khẩn trương tay vỗ nhẹ sau lưng tôi.

“Tên khốn nào bắt nạt con? Ba hung hăng đánh vỡ đầu hắn được không con?” Ông nhìn thấy mặt tôi đầy nước mắt thì khó chịu.

30.

“Ba, ba thương lượng lại với nhà họ Thịnh không cần tổ chức lễ đính hôn, trực tiếp kết hôn luôn đi.” Tôi không đầu không đuôi nói một câu, trên mặt ba tôi tràn đầy nghi ngờ. Cuối cùng không lây chuyển được tôi nên đã gật đầu đồng ý.

Lúc tôi 9 tuổi đã mất mẹ, trong một đêm tóc ba tôi đã bạc, hơn 10 năm ông đặt tất cả tinh lực của mình vào tôi và công ty, không tái hôn.

Ông làm lụng vất vả hơn nửa đời người, đến tuổi xế chiều còn lo lắng về hôn sự của tôi.

Hôn sự với nhà họ Thịnh là do ông ngàn tuyển vạn chọn, Thịnh Dục là con một, gia đình hòa thuận, sự nghiệp phát đạt, không có tranh cãi chị dâu em chồng, không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

Cho dù Thịnh Dục không yêu tôi, tôi gả qua cũng không chịu thiệt.

Ba tôi ngồi đầu giường tôi, ánh mắt tràn đầy yêu thương sờ đầu tôi. Tôi giả vờ ngủ nhưng nghe thấy giọng thủ thỉ của ông:

“Từ nhỏ con đã kiêu căng, chưa chịu thiệt thòi bao giờ. Vợ chồng nhà họ Thịnh là người quen cũ của ba, bọn họ rất thích con.”

“Con không có anh chị em gì hết, các chú bác trong nhà thì luôn nhìn chằm chằm, sức khỏe của ba ngày một yếu. Nếu như có ngày ba đi theo mẹ con…”

“Nhà họ Thịnh sẽ bảo vệ con.”

Tôi giả vờ trở mình, quay lưng về phía ông hai hàng nước mắt chảy dài.

Tôi đã không còn là một đứa trẻ, tôi có thể tự kiếm tiền, sẽ nấu cơm, sẽ cố gắng học tập quản lý công ty, sẽ trưởng thành giống ông một mình đảm đương một phía, sẽ ngoan ngoãn gả cho nhà họ Thịnh, cùng anh ta tôn trọng lẫn nhau. Trong lòng tôi trả lời ông.

31.

Rất nhanh đã đến ngày cưới của tôi.

Lập tức phải ra sân tôi có hơi khẩn trương kéo kéo váy của mình.

Lần đầu tiên gặp Thịnh Dục vậy mà lại là ngày kết hôn, tôi tự giễu cười cười.

Ba tôi nói ngày hôm nay thương nhân của thành phố L đều đến, tôi không được nghĩ đến người đàn ông đó, anh ta cũng có thể sẽ đến.

Vẻ mặt tôi cô đơn, thậm chí còn không để ý có người bước vào phòng thay đồ.

Cho đến khi anh ho nhẹ một tiếng.

Tôi mới đột ngột quay đầu, sau giây phút vui mừng là sự thất vọng.

Sau ngày tách ra đó, anh không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa. Có lần tôi cẩn thận hỏi ba về cái tên này, ông suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn lắc đầu.

Ngay cả cái tên cũng là giả thì cái gì là thật?

Giang Trạc mặt một bộ âu phục cắt may tỉ mỉ, cùng với bộ dạng lưu manh thường ngày như hai người khác nhau.

Lúc tôi quay đầu trong mắt anh là sự kinh ngạc trốn tránh, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Đêm đó trăng sáng ít sao, mặt anh suy ngẫm hỏi có muốn hẹn hò yêu đương không, mới qua có hơn 10 ngày, nhưng giống như đã qua mấy đời.

Tôi thật sự hoài nghi, gặp anh có phải là giấc mộng của tôi hay không.

Nhưng hiện tại, anh lại đang xuất hiện trước mặt tôi.

Anh khoanh tay dựa vào tường, thản nhiên nhướng mày trầm giọng nói: “Đã lâu không gặp.”

Chỉ là bốn chữ đơn giản cũng làm khóe mắt tôi cay cay, vội vàng quay lưng lại.

Cố gắng bình tĩnh hỏi anh: “Hôm nay là ngày kết hôn của tôi, anh dừng làm loạn.”

32.

Anh cười nhạo một tiếng, giống như gặp phải chuyện gì buồn cười lắm lại giống như không thể che giấu việc vui.

Đối với tôi mà nói, giống như tràn đầy cười nhạo, có lẽ là cười tôi vẫn còn tự mình đa tình đặt hy vọng vào anh.

Những cảm xúc buồn bả bị cuốn đi thay vào đó là sự xấu hổ và tức giận.

“Anh tùy tiện tiến vào phòng trang điểm của tôi, không có người nào nói với anh như vậy rất không lễ phép sao? Nếu như bị người khác nhìn thấy, không biết chừng họ sẽ lại nói cái gì đó.” Tôi hít một hơi thật sâu “Tôi đếm đến ba nếu anh không ra ngoài tôi sẽ gọi người đến.”

“Được được được, anh đi còn không được sao?” Anh thích thú nhìn tôi, không mặn không nhạt nói “Đừng tức giận, hôm nay em rất đẹp.”

Tôi trừng mắt nhìn anh, trước khi tôi kịp tức giận anh đã đi ra ngoài.

Lại đột nhiên quay lại: “Đinh Lê chuẩn bị tâm lý thật kỹ, anh chuẩn bị cho em một bất ngờ lớn.”

“Lăn đi, bà đây mới không chơi những trò chơi vô vị đó với anh.”

33.

Chuyên viên trang điểm giúp tôi kiểm tra tóc và tạo hình.

“Mời cô dâu lên sân khấu.”

Lúc âm nhạc trong hội trường vang lên, tôi khoác tay ba tôi bước ra.

Toàn bộ hội trường tối đen, duy nhất chỉ có ánh đèn trên đỉnh đầu của tôi mà thôi.

Mang theo trái tim tĩnh mịch, từng bước từng bước hướng về người đàn ông đang ẩn mình trong bóng tối.

Đi đến gần, đồng tử của tôi chợt mở to, thậm chí bắt đầu hỗn loạn.

Đây là bất ngờ mà anh nói?

Trên mặt Giang Trạc mang theo nụ cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn tôi.

Nếu như không có hàng ngàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thật sự muốn đi qua nắm lấy tóc rồi tát cho anh vào cái.

Anh là người điều khiển tốt nhất.

34.

Mãi cho đến tiết mục trao nhẫn cưới, tôi vẫn còn ngốc nghếch, có ý đồ muốn tìm một người giải thích xem chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn sang bên trái thì thấy ba tôi đang cầm khăn không ngừng lau nước mắt.

Nhìn bên phải thì thấy gương mặt vui mừng của ba mẹ Thịnh.

Nhìn phía trước là Giang Trạc, hoặc có lẽ nên gọi anh là Thịnh Dục.

Đang tươi cười toe toét.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, làn da trắng nõn, góc cạnh sắc bén lạnh lùng, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười vậy mà nó lại hòa hợp bất ngờ.

Nếu bỏ qua sự thật anh nói dối che giấu thân phận thì không thể phủ nhận được việc anh làm tôi rung động.

“Kế tiếp, chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi.” Giọng nói của MC vang lên cắt ngang suy nghĩ của tôi.

Tôi vẫn còn đang giận hung hăng cảnh cáo anh: “Nếu anh dám hôn tôi thì anh ch///ết chắc rồi.”

Anh xem thường bộ dáng nhe răng trợn mắt của tôi, tiếp tục đến gần hôn lên trán tôi một cái.

Thành kính giống như hôn một tác phẩm nghệ thuật.

Toàn trường vang lên tiếng reo hò.

35.

Sau khi hôn lễ kết thúc, chúng tôi chuyển đến biệt thự giữa núi.

Tôi phớt lờ anh một tháng, anh cũng mang vẻ đáng thương theo tôi một tháng.

Tôi đang muốn đi tắm, có một bàn tay khớp xương rõ ràng bị kẹt ở cửa.

“Vợ ơi, em nghe anh giải thích được không?” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt ướt đẫm đáng thương giống như một chú chó nhỏ bị rơi xuống nước.

Tôi vẫn không nên thân mà mềm lòng “Đợi tôi tắm xong rồi nói.”

Lúc tôi từ phòng tắm bước ra anh vẫn đang ngoan ngoãn đứng bên giường, đợi tôi tra hỏi.

“Tại sao lại dùng tên giả lừa tôi?”

“Anh thề, anh không lừa em, em có nghe qua nhà họ Giang ở Thành Bắc không? Đó là nhà ông ngoại anh, mẹ anh là con gái duy nhất, anh lại là đứa nhỏ duy nhất của bà. Quyền thừa kế nhà họ Giang cũng thuộc về anh, cho nên anh có hai cái tên. Nhưng mà, rất ít người biết.”

Anh giống như đứa trẻ cầu được khen ngợi, tôi chỉ hừ lạnh một tiếng.

“Vậy tại sao tôi lại nghe thấy đời sống riêng tư của Thịnh Dục rất hỗn loạn?”

“Anh thề cuộc sống của anh không hề hỗn loạn, không tin em đi hỏi thăm xem. Sự thật là anh tự tung tinh đồn nhãm về bản thân, anh không muốn quan hệ thông gia, cũng không muốn kết hôn với người mình không yêu.”

Tôi gật đầu câu trả lời làm tôi khá hài lòng.

“Vậy tại sao….anh lại đồng ý kết hôn với tôi?” Tôi hỏi câu cuối cùng.

“Anh thề, những gì anh nói tiếp theo đều là sự thật.”

Anh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt kiên định.

“Anh thích em, thật sự thì lúc nhỏ chúng ta đã gặp nhau ở tang lễ của mẹ vợ, nhưng mà có lẽ em không nhớ.”

“Lúc đó anh nhìn thấy em quỳ gối trước linh cữu không khóc cũng không ồn ào, thậm chí còn ở bên an ủi ba mình. Anh còn nghĩ, sao lại có đứa trẻ máu lạnh như vậy chứ, mẹ của mình mất không khó chịu sao?”

“Nhưng sau đó, anh nhìn thấy em trốn trong góc ngồi khóc, khóc xong lau nước mắt, lúc đi ra lại giống như không có chuyện gì xảy ra vậy. Anh mới biết không phải là em máu lạnh, mà là giả vờ mạnh mẽ, em muốn nói với ba mình, ông vẫn còn có em. Anh rất kinh ngạc, cô gái nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện như thế.

“Sau đó anh đi theo em, nhìn em một mình đi học tan học, đạp xe chung cũng vui. Nhìn em mặc lễ phục tự nhiên hào phóng, đối mặc với người khác làm khó dễ cũng không chút sợ hãi, nhìn em sắp xếp bát đ ĩa cẩn thận trong bếp, rõ ràng rất tức giận nhưng vẫn làm mọi việc một cách cẩn thận chu đáo. Thì anh biết, đời này của anh nhất định phải là em.”

Ánh mắt anh rất ôn hòa, tiếp tục nói: “Thật ra buổi tối ngày đính hôn anh chuẩn bị đi rồi, lúc trước ba mẹ đã nói với anh, người phải cưới là em. Anh rất vui vẻ, nhưng lúc trước mặt em anh lại hơi sợ. Anh không biết em có chán ghét tin đồn về Thịnh Dục không, Càng không biết được là có phải em đã chuẩn bị tốt để trải qua quãng đời còn lại với anh không? Thế nên anh dứt khoác đổi quần áo, muốn đứng từ xa nhìn em, không ngờ vừa mới đi ra đứng lúc gặp em đi lạc ở vườn hoa.”

“Thật ra anh muốn đổi thân phận khác ở bên cạnh em, để em từ từ yêu anh, cũng muốn để em biết vì thích em mới đồng ý hôn sự. Buổi tối ngày em đi, mẹ anh đến, bà lại không che giấu được việc gì, muốn ra ngoài nói chuyện với em. Anh đã ngăn bà rất lâu, muốn cho em một bất ngờ, má Trương nói em ra ngoài mua đồ, nhưng mà anh đợi rất lâu cũng không thấy em trở về. Cuối cùng anh ra ngoài tìm, mới biết em đã đi rồi.”

“Anh đoán, em đã nghe thấy cái gì rồi nên mới hiểu lầm, người mà anh thích nhiều năm, tại sao em không nghĩ xem có phải là em không?”

“Nhưng may mắn là kết cuộc tốt.”

36.

Mắt tôi đỏ hoe, giọng nức nở nói: “Vậy anh có từng nghĩ qua, lúc đính hôn anh bỏ rơi tôi, mỗi giây mỗi phút trên khán đài đối với tôi đều là dày vò, phải nhận lấy bao nhiêu là sự cười cợt và khinh bỉ của người khác?”

“Vậy anh có nghĩ qua, cái đêm tôi rời đi trong lòng có bao nhiêu khổ sở không?”

Thịnh Dục hoảng sợ luống cuống lau nước mắt cho tôi.

“Xin lỗi, anh sai rồi vợ, sau này sẽ không để em phải đau lòng khổ sở nữa.” Anh ôm tôi vào lòng tiếp tục an ủi tôi.

Tôi nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, từ từ yên lòng.

37.

Vốn là anh đang đứng, nhưng lúc ôm tôi anh cũng đã ngồi lên giường.

Bầu không khí giữa chúng tôi không biết khi nào đã thay đổi.

Anh cúi đầu nhìn tôi, mắt đen như mực, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề, khàn giọng hỏi tôi: “Vợ ơi ngày đó sợ em thẹn thùng nên chỉ hôn lên trán thôi, nụ hôn này hiện tại có thể bổ sung không?”

Tôi nhìn theo ánh mắt anh, là cổ áo ngủ hơi hở cổ của tôi, câu lưu manh còn chưa kịp nói ra thì đã bị anh chặn lại.

Tôi bị anh hôn đến choáng váng, hơi thở không ổn định “a” lên một tiếng, muốn rút lui nhưng phía sau đã bị anh giữ chặt.

Anh vòng tay qua eo tôi, nụ hôn dần dần sâu hơn, hơi thở và nhịp tim của anh khiến tôi đỏ mặt.

Khoảnh khắc mà chúng tôi ngã xuống, anh không chú ý nụ cười ranh mảnh trên môi tôi.

Cuối cùng nụ hôn cũng đến.

Không quan tâm anh là Thịnh Dục cũng tốt, Giang Trạc cũng được, chúng ta yêu nhau vậy là đủ.

Bên ngoài ánh nắng tươi đẹp.
Bình Luận (0)
Comment