Trí Hoán Hung Đồ

Chương 23


Thành viên của tổ chuyên án vây xung quanh chỗ ngồi của Hạ Lương.

Hạ Lương phấn khởi miêu tả lại quá trình phá án:
– Đúng là phiền phức, người này dùng máy chủ Proxy, không phải dạng bình thường đâu, ẩn danh cao cấp! Em đã bảo bên kỹ thuật kiểm tra tất cả những người sở hữu, đều không ở thành phố, ở xa lắm, cũng may có nhật ký ghi lại, sàng lọc từ số liệu trung tâm…
Hà Nguy đặt tay lên vai cậu ta:
– Không tồi, giỏi lắm, địa chỉ cụ thể ở đâu?
Hạ Lương mở folder ra:
– Đây, số 56 đường Phụ Tá, em tra ra nó là một quán cà phê Internet.

Với hình thức quán net thế này, lịch sử ghi được đều là IP chung, muốn tra xem cụ thể chiếc máy tính nào thì phải tra địa chỉ IP nội bộ.
– Tìm được địa điểm là tốt rồi.

– Hà Nguy xách áo khoác lên – Tiểu Hạ, Nhị Hồ, đi với tôi một chuyến.
Vừa mới ngồi lên xe Jeep, Hạ Lương chú ý tới lớp da thật ở ghế sau đã sắp bị mòn rách, bèn nói:
– Chi đội trưởng Hà, ghế sắp thay được chưa? Em thấy sắp lòi bông bên trong ra ngoài rồi.
– Muốn thay cũng phải tìm phòng Hậu cần, tìm Chi đội trưởng Hà của cậu có ích gì, đây là đồ nhà nước.
Hồ Tùng Khải nhìn đồ trang trí cũ kỹ bên trong, lắc đầu cảm thán:
– Anh bạn già này của Đội Đặc nhiệm thay vào năm trước nhỉ? Bọn họ đã được đổi sang dòng S-Class rồi, tại sao chúng ta còn phải hối hả ngược xuôi trên con Jeep cùi này.
– Có xe là tốt rồi còn đòi hỏi.

– Hà Nguy cắm chìa khóa xe vào khởi động lên – Sùng Trăn ngày nào cũng đòi thay súng, còn ông thì càu nhàu đòi thay xe.

Hai người mau báo cáo lên Cục trưởng Trịnh, đừng lôi tôi ra đệm lưng.
Hồ Tùng Khải quay đầu đưa mắt ra hiệu cho Hạ Lương.

Nhìn thấy chưa, đây chính là Chi đội trưởng Hà của chúng ta, chẳng bao giờ ganh đua với đời, có sao sống vậy, có khổ, có rơi nước mắt cũng không nói một lời mà chỉ nuốt hết vào bụng.
– Nói thật, thay súng không bằng thay một con xe ngon.

Bây giờ phần tử tội phạm đều lái siêu xe, chúng ta đi con Jeep cũ bon bon theo sau, qua hai con phố là mất dấu!
Hà Nguy đánh vô lăng cằn nhằn:
– Thôi bớt đi, có mấy người lái siêu xe đâu? Cả năm ngoái mới gặp một lần tên tội phạm hiếp dâm lái Porsche, còn là đồ đi ăn cướp, sao đến miệng ông lại thành nhà nhà đều lái BYD vậy nhỉ.
– Nghe cái giọng thờ ơ của Chi đội trưởng Hà mà xem, “chỉ mỗi một cái Porsche”, đúng, ông có tư cách coi rẻ những thứ đó, chúng tôi hiểu rồi.

– Hồ Tùng Khải chắp tay.
Hạ Lương trố mắt nhìn qua lại hai đàn anh của mình, len lén hỏi Hồ Tùng Khải:
– Anh Nhị Hồ, có phải Chi đội trưởng Hà rất… nhiều cái kia không?
Ngón trỏ và ngón giữa của cậu ta chà sát ngón cái, là tư thế đếm tiền kinh điển.
Hồ Tùng Khải còn chưa mở miệng, Hà Nguy đã nhấn phanh xe, chiếc xe Jeep dừng trước đèn đỏ ở con đường giao.
– Đừng nói linh tinh với trẻ con.
Hồ Tùng Khải kinh ngạc:
– … Linh tinh?
Hạ Lương ngơ ngác:
– … Trẻ con?
Mười bốn phút sau, ba người đến quán cà phê internet Lôi Cạnh.

Suốt quãng đường đến đây, Hà Nguy vẫn luôn cảm thấy đường phố thân thuộc lạ thường, cho tới khi nhìn thấy bức tượng điêu khắc nghệ thuật khổng lồ giữa quảng trường thành phố mới nhớ ra nơi đây gần chỗ của một người bạn.

Anh đã tới đây rất nhiều lần nhưng bình thường đều lái bằng đường khác, đây là lần đầu tiên đi theo chỉ đường nên cảm thấy khá lạ lẫm.
Quán cà phê internet Lôi Cạnh có hai tầng, các thiết bị xung quanh phải cao cấp hơn những quán cà phê internet thông thường một bậc, có đại sảnh, ghế riêng và phòng riêng.

Bởi vậy cho nên giá một tiếng lên mạng cũng cao hơn quán net bình thường 3~5 tệ.

Dẫu vậy, việc làm ăn của quán vẫn rất phát đạt, vào ngày làm việc mà tầng một vẫn chật kín, toàn là những nam thanh nữ tú đang phát huy nhiệt huyết của mình vào trong trò chơi.
Hà Nguy muốn kiểm tra camera ghi hình của ngày 14 cùng với chiếc máy tính đã đăng lệnh thám hiểm.

Cái đầu tiên có thể dễ dàng lấy được, cái thứ hai cần thời gian.

Hạ Lương đang ngồi ở máy chủ tìm kiếm lịch sử truy cập của từng máy.

Nhưng nếu dùng trang ẩn danh hoặc xóa lịch sử duyệt web thì rất phiền phức, phải kiểm tra từng tầng lớp, chẳng khác nào mở búp bê Nga.
Video giám sát đã được trích xuất xong, Hà Nguy hỏi bà chủ:
– Ngày 14 có đông người không?
– Cũng đông không kém gì hôm nay, lượng khách vào ngày làm việc của chúng tôi rất ổn định.
– Có ai lạ mặt, hay có vị khách nào hành động tương đối kỳ quái không?
Bà chủ gọi thu ngân tới, bảo cô nhớ lại xem chiều ngày mười bốn có khách nào lạ mặt không.

Cô gái đảo mắt, nói:
– Tôi nhớ ra rồi, ngày hôm ấy có một vị khách cao ráo, đeo khẩu trang và kính râm kín mít, vào trong phòng rồi mà vẫn không tháo ra.

Tôi còn tưởng rằng anh ta là ngôi sao nổi tiếng nào, nhưng nhìn thẻ căn cước lại không quen.
Sau khi video giám sát từ 3 đến 4 giờ chiều hôm ấy được trích xuất, Hà Nguy bảo cô gái tìm người kia, khi đến 3 giờ 35 phút, một người đàn ông cao ráo mặc bộ đồ đen bước vào, đứng trước quầy lễ tân yêu cầu mở một máy.
– Chính là anh ta!
Hồ Tùng Khải bảo quản lý kiểm tra thông tin đăng ký hôm ấy, một phút sau quản lý ngẩng đầu lên:
– Anh ta tên “Liên Cảnh Uyên”, “Liên” trong “tương liên”, “Cảnh” trong “cảnh sắc”, “Uyên” trong “thâm uyên”.
Hà Nguy sững người, nhìn kỹ màn hình một lần nữa.

Chỉ thấy “Liên Cảnh Uyên” đăng ký xong bèn lấy thẻ căn cước về, sau đó ngẩng đầu lên nhìn camera ở góc trái.
Khẩu trang và kính râm che kín cả gương mặt người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt một cái thôi, Hà Nguy chắc chắn:
– Không phải anh ta, có người đã dùng thẻ căn cước giả.
Hồ Tùng Khải dựa vào quầy lễ tân, ngạc nhiên nói:
– Sao ông nhìn được ra vậy?
Che kín thế kia vẫn có thể phát hiện trông người kia không giống như trên thẻ căn cước? Mắt thần ư, quả là kinh khủng.
– Tôi quen Liên Cảnh Uyên.

– Hà Nguy đứng dậy, không xem camera nữa – Cậu ấy là bạn cấp ba của tôi, sống ở gần đây.
***
Thời gian nghỉ trưa, Tiểu Trần tới văn phòng của Đội Hình sự, Trình Trạch Sinh nhìn thấy bèn vẫy tay với cậu ta.
Tiểu Trần chạy vào trong văn phòng, đóng cửa lại còn kéo rèm xếp vào.

Trình Trạch Sinh cản cậu ta:
– Kéo rèm sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Sao thế, bên kỹ thuật chứ có phải Cục Bảo mật đâu, còn không cho xem thiết bị nữa cơ à?
– Quan trọng đây là sản phẩm mới, Đội trưởng Cầu của chúng em không cho cầm ra ngoài đâu! – Tiểu Trần dè dặt, lấy ra chiếc camera mini màu đen như một tên trộm – Chính nó, anh nói số hiệu bắt đầu bằng SQZ, còn phải thử nghiệm tính năng.
Trình Trạch Sinh cầm chiếc camera nho nhỏ lên quan sát một phen, quả thực giống hệt như những chiếc camera hắn nhìn thấy tối qua.

Đáng tiếc năm cái đó đã không cánh mà bay, bằng không còn có thể bảo Tiểu Trần mang về kiểm tra xem nó lọt ra ngoài từ đâu.
– Anh Trình, anh bảo em tới chỗ anh xem gì đấy?
Trình Trạch Sinh nhớ tới chuyện muốn nhờ cậu ta xem giúp chiếc đồng hồ thạch anh.

Nhưng hiện tại trong căn hộ xuất hiện hiện tượng thần quái, sợ dọa trẻ con thì không hay.

Vì thế hắn thuận tiện đổi sang chủ đề khác:
– Điện thoại của Hà Nguy sửa đến đâu rồi?
Tiểu Trần lắc đầu:
– Em thực sự đã cố gắng hết sức rồi, đã tải thông tin liên lạc mấy lần song đều là số không xác định.


Có lẽ bộ nhớ bị hỏng, không sửa được.
Trình Trạch Sinh gật đầu:
– Không làm được thì thôi bỏ đó đi, vất vả rồi.
Tiểu Trần mang theo chiếc camera mini, rón ra rón rén trở về.

Nhạc Chính Khải vẫn luôn canh giữ ở cửa, trêu chọc hắn:
– Ông bảo người ta làm gì mà lén la lén lút vậy?
– Không có gì, xem đồ chơi mới của bên kỹ thuật thôi.
Trình Trạch Sinh bóp trán, uống một ngụm trà hoa lấy được chỗ Cục trưởng Hoàng.

Gần đây hắn hay đau đầu, xem ra cũng phải học theo Giang Đàm, dùng bình giữ nhiệt pha cẩu kỷ.

Đàn ông đến tuổi trung niên rồi, không uống không được.
Buổi chiều, Trình Trạch Sinh dẫn theo một đội và hai cảnh khuyển tới hiện trường thêm lần nữa.
Dây cảnh báo ở núi Phục Long vẫn chưa được gỡ, Trình Trạch Sinh đeo găng tay và bọc giày, bước vào dinh thự phát hiện vụ án.

Hiện tại hướng đi của vụ án rất không rõ ràng.

Điều tra từ mối quan hệ xã hội của Hà Nguy nhưng không tìm thấy bất cứ manh mối hữu dụng nào.

Vậy thì vẫn phải bắt đầu từ hiện trường, kiểm tra kỹ càng thêm lần nữa, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.
Một đội chia nhau ra hành động, ba người dẫn cảnh khuyển lục soát trên núi, bốn người ở biệt thự.

Khám nghiệm hiện trường cẩn thận kỹ càng hơn.
Khi ấy chỉ phát hiện được hai loại dấu giày ở hiện trường, nhưng lại phán đoán có ít nhất ba người.

Kiểm tra hai dấu giày một lần nữa, Nhạc Chính Khải chợt hỏi:
– Xanh da rắn và xanh Bắc Carolina có đế không giống nhau.

Theo như camera, thời điểm cuối cùng ghi lại hình ảnh Hà Nguy rời khỏi khu nhà anh ta đeo giày màu xanh da rắn, tại sao ở đây không có dấu giày ấy?
– Đây cũng là một điểm lạ, chẳng phải tôi đã nói với ông rồi sao? Trực giác nói với tôi hai Hà Nguy kia không phải một người, có khả năng anh ta chưa từng tới dinh thự.

– Trình Trạch Sinh suy đoán – Hoặc dấu giày đã được xóa bỏ, dù sao chỉ để lại một loại dấu giày sẽ càng khiến người ta nhầm lẫn hơn.
– Có khi nào thay giày giữa đường không?
Hướng Dương chợt cất giọng chen vào, Trình Trạch Sinh và Nhạc Chính Khải ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía cậu ta đầy vẻ quái dị.
Trình Trạch Sinh:
– Nửa đêm nửa hôm.
Nhạc Chính Khải:
– Hoang vu hẻo lánh.
Hướng Dương:?
Thành Ái Nguyệt nhịn cười, vỗ lưng Hướng Dương:
– Ý của bọn họ là suy luận của cậu không được thành lập.

Được rồi được rồi, nhóc ngốc mau đi làm việc khác đi, còn không đi là Chi đội phó sẽ nhét em vào lò luyện lại đấy.
Hướng Dương ngơ ngác, tại sao cậu ta vẫn cứ cảm thấy có khả năng này nhỉ? Lỡ như người kia thực sự mang hai đôi giày thì sao?
Trình Trạch Sinh quan sát dấu chân bị đứt đoạn ở phòng khách.

Mở ảnh lúc trước kiểm tra dấu vết chụp lại ra đối chiếu từng cái, cuối cùng cũng phát hiện điểm bất thường.
– Lấy kính lúp ra đây.
Nhạc Chính Khải đưa kính lúp qua.

Trình Trạch Sinh soi nửa phần trên của dấu giày:
– A Khải, ông nhìn đám dấu chân ở giữa kia xem, hàng vân thứ ba của dấu bàn chân phải, hình như góc phải hơi gồ lên đúng không?
Nhạc Chính Khải gần như nằm bò xuống đất, quan sát dấu chân còn sót lại kia, lắc đầu:
– Không.
– Ông tới đây xem này, không biết do nguyên nhân gì tạo thành.
Nhạc Chính Khải đi tới đó, cầm lấy kính lúp.

Dẫu cho đã soi kính lúp thì điểm lồi lên kia cũng không mấy rõ ràng, cần phải quan sát rất tỉ mỉ mới nhìn được ra.

Trình Trạch Sinh gọi Thành Ái Nguyệt đưa sổ và bút, vẽ ra hình dạng của đường vân kia.

Nhạc Chính Khải cau mày:
– Kẹt thứ gì đó đúng không?
– Giống như kẹt viên đá nhỏ trong khe giày.

– Trình Trạch Sinh đứng dậy – Thành Ái Nguyệt, dưới đế đôi giày Hà Nguy đeo có bị kẹt đá không?
Thành Ái Nguyệt lắc đầu, đế giày Hà Nguy có bùn, nhưng không để lại thứ gì khó xử lý.
Nhạc Chính Khải kinh ngạc:
– … Lẽ nào người đứng ở đây không phải Hà Nguy?
– Tôi không rõ, có thể đúng, cũng có thể không.

– Trình Trạch Sinh tháo găng tay xuống – Thế này thì hay rồi, đại khái có bốn người, vừa đủ một bàn mạt chược.

Ý kiến đầu tiên chúng ta thống nhất quả thực rất đúng.
Hướng Dương ngồi bên cạnh nghe, lại đưa ra câu hỏi:
– … Vậy tại sao không phải đi đến bên kia rồi hòn đá nhỏ bị rơi ra?
– Bình thường cậu có tự giặt giày cho mình không?
Hướng Dương lắc đầu.
Nhạc Chính Khải vò tóc cậu ta với vẻ hiền từ:
– Sau này tự giặt một lần là biết ngay thôi.
***
Hạ Lương sàng lọc hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được máy lẻ đăng nhập vào trang web kia, B046, chính là máy mà người đàn ông áo đen ngồi lên mạng.
Ghế B046 nằm ở phía sau dãy ghế, camera hướng về chính giữa, không nhìn rõ tình hình trong dãy ghế ngồi.

Chỉ thấy người đàn ông đi về phía ấy.

Quản lý chắc chắn người mặc áo đen đã ngồi xuống vị trí kia, nhưng gã chỉ ngồi xuống trong một thời gian rất ngắn, khoảng chừng mười mấy phút đã đứng dậy rồi.
Video giám sát được mang về.

Hồ Tùng Khải và Hà Lục điều tra xung quanh, tìm kiếm tuyến đường người đàn ông mặc áo đen đến quán cà phê internet này.

Hà Nguy đứng trước cửa quán cà phê Internet, quay đầu nhìn thấy tòa nhà cao cả mấy trăm mét bên cạnh, tòa cao ốc đó có tên Hồ Nguyệt Tinh Thần, nổi tiếng với bảy hồ nhân tạo nhỏ nối với nhau thành hình chòm sao Bắc Đẩu.

Bạn học Liên Cảnh Uyên của anh mới chuyển đến đây sống từ năm ngoái.
Người kia sống gần Liên Cảnh Uyên, còn dùng thẻ căn cước của anh ta để lên mạng, lẽ nào là người quen của Liên Cảnh Uyên?
Hà Nguy rút điện thoại ra, gọi cho anh ta, đầu dây bên kia nhắc nhở đã tắt máy.

Anh nhìn đồng hồ, vào giờ này chắc Liên Cảnh Uyên đang lên lớp, anh bèn gửi tin nhắn bảo anh ta làm việc xong thì gọi lại.
– Lão Hà, ông qua đây xem này.

– Hồ Tùng Khải đứng trước một cửa hàng bán đồ ăn vặt ở ngã tư đường vẫy tay với Hà Nguy – Có quán này quay được.
Hà Nguy nhìn chằm chằm màn hình.

Quả thực camera cửa hàng đồ ăn vặt quay được người đàn ông mặc đồ đen bước qua cửa.

Nhìn hướng đi có lẽ bước từ đường đối diện sang đây.


Hồ Tùng Khải gọi Hạ Lương tới, dự tính sang bên đường tra xét.

Hà Nguy cản bọn họ, ấn phát lại video, tạm dừng và phóng to, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua cửa hàng phía đối diện.

Chỉ vào một cửa hàng hoa bên phải:
– Anh ta đến từ bên phải, bắt đầu kiểm tra từ đó.
Hồ Tùng Khải cảm thấy khó hiểu:
– Tại sao ông lại nghĩ như vậy?
Hà Nguy lười giải thích, chỉ hình ảnh camera.

Hồ Tùng Khải nhìn chằm chằm một hồi lâu, nhưng vẫn cảm thấy hoang mang khó hiểu.

Ngược lại thì Hạ Lương từ từ mở to mắt nhìn:
– Hình như… ở đây có thứ gì đó… màu trắng.
Nghe vậy, Hồ Tùng Khải nhìn hình ảnh, sau đó kinh ngạc cảm thán với Hà Nguy:
– …Đệt, rốt cuộc mắt của ông tinh cỡ nào? Nhòe tới mức chỉ còn gạch mờ mà ông vẫn nhìn được ra à?
Thời gian người đàn ông xuất hiện trong camera chỉ vẻn vẹn có hai giây, huống hồ còn bị mặt tủ che chắn, nhìn thấy mỗi nửa người trên.

Nhưng khuỷu tay lộ ra bên trên cọ vào thứ bột màu trắng rất nhỏ.

Nhìn sang cửa hàng hoa đối diện, vì mời chào khách mua hàng nên đã đặt một chiếc bàn bên ngoài, bày từng bó hoa hồng bó sẵn.

Cánh hoa đều được rắc bột phấn bạc, phản xạ lại ánh mặt trời, tỏa những tia sáng lấp lánh chói mắt.
Hồ Tùng Khải vẫn chưa từ bỏ hy vọng:
– Tại sao ông không nghĩ rằng đó là bột bánh bao? Đối diện còn có cửa hàng bánh bao kìa.
Hà Nguy móc bao thuốc, rút một điếu ra ngậm trong miệng:
– Bột bánh bao phản quang được à?
Hồ Tùng Khải chẳng nhìn thấy gì phản quang hết, anh ta chịu rồi, thua tâm phục khẩu phục.

Mắt Hạ Lương đã sáng lấp lánh như sao.

Đỉnh thật! Không hổ là Chi đội trưởng Hà một mình có thể thành một đội hình sự.
Bắt đầu điều tra từ cửa hàng hoa, quả nhiên chưa đi được mấy bước lại có camera quay được bóng của người đàn ông.

Tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng mất dấu ở một ngã tư đường.

Hà Nguy nhìn cổng khu nhà xa hoa khí phái, thầm nghĩ: Khả năng cao là bước vào Hồ Nguyệt Tinh Thần.

Xem ra nhất định phải tìm tới Liên Cảnh Uyên nói chuyện rồi.
Mặt trời ngả về Tây, ba người Đội Hình sự thu quân trở về, Liên Cảnh Uyên cũng trả lời tin nhắn của Hà Nguy.

Anh ta tham gia buổi hội thảo ở bên ngoài, chiều mai mới về trường đi dạy.

Hà Nguy không nói rõ tìm anh ta có chuyện gì, chỉ trả lời “Tôi biết rồi”, cũng không hẹn thời gian cụ thể.
Trước mắt thì hơn nửa số phòng trong khu Tương Lai đã có người chuyển vào.

Hà Nguy gặp đồng nghiệp chuyển tủ vào trong thang máy bèn ra tay hỗ trợ.

Đồng nghiệp vội nói cảm ơn, anh ta dựa vào cửa thang máy hỏi Hà Nguy ở tầng mấy.

Hà Nguy nói ở tầng bốn, đồng nghiệp lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ:
– Tầng bốn xịn thật, lấy ánh sáng tốt nhất.

Ban đầu tôi cũng viết đơn xin ở tầng bốn, kết quả không được đồng ý, còn sắp xếp cho tôi ở tầng cao nhất.

Anh xem, chuyển đồ lên xuống mệt muốn xỉu.
Hà Nguy cười cười, đến tầng bốn, anh lách người qua khe hở nhỏ bên cạnh chiếc tủ quần áo lớn để ra khỏi thang máy.

Con đường về nhà đã trở nên rất quen thuộc, rẽ vào trong, bất ngờ nhìn thấy một gương mặt không thể nào thân thuộc hơn khiến anh sững sờ.
– Anh.

– Hà Lục dựa vào tường, xoa xoa cổ – Sao giờ này anh mới về? Em đợi anh lâu lắm rồi đấy.
***
– Ngồi đi, – Hà Nguy vẫy tay gọi em trai mình ngồi xuống, còn mình thì vào bếp rót nước – Tại sao em biết anh sống ở đây?
Hà Lục nhún vai, chuyện này cũng khó ra phết.

Anh ta gọi điện cho mẹ, mẹ hỏi Cục trưởng Trịnh mới biết được địa chỉ.

Anh ta ngẩng đầu nhìn xung quanh căn hộ mới này, không khỏi khen ngợi:
– Được đấy, to hơn căn ký túc cũ nhiều.
Hà Nguy cười nói:
– Người suốt ngày ngủ nhà sang như em mà cảm thấy nơi này được á?
Hà Lục vạch trần chẳng hề khách sáo:
– Đó là do anh không chịu về nhà ở.

Mẹ chúng ta ngày nào cũng oán thán với em, căn nhà rộng như vậy mà chỉ có mình bà, nửa đêm giật mình tỉnh giấc lại thấy hoảng hốt.
Hai anh em nhìn nhau cười, bầu không khí thoải mái vui vẻ.

Hà Nguy rót đầy chén trà cho em trai, chuyển sang chủ đề chính:
– Hôm nay đến tìm anh có chuyện gì thế?
– Không có gì, chẳng qua năm mới chưa gặp anh lần nào, quan tâm anh trai gần đây sống ra sao thôi…
– Nói thật đi.
Hà Lục sờ sờ mũi, cúi đầu, dường như rất khó mở miệng:
– Anh, trung tuần tháng sáu sẽ xuất hiện mưa sao băng ở chòm sao Thiên Cầm, còn có cả cầu lửa, vị trí cực đại của mưa sao băng trong đêm…
– Dừng, dừng, dừng.

Em biết nói mấy thứ này với anh anh cũng không hiểu mà.

– Hà Nguy ngắt lời anh ta – Muốn hẹn Liên Cảnh Uyên à? Vậy thì gọi điện thẳng cho cậu ấy.
Hà Lục thì thầm:
– Em cũng muốn, nhưng lần trước hẹn cậu ấy, cậu ấy không đồng ý, em…
– Thế là em rút lui luôn hả? Chẳng trách đến bây giờ còn không dám tỏ tình.

– Hà Nguy khoát tay lên vai anh ta – Thôi bỏ mấy kế sách ấy đi, cứ cướp luôn người ở trường hoặc ở nhà.

Cậu ấy trói gà không chặt, muốn lên núi hay đài thiên văn đều tùy em.
Hà Lục đỏ bừng mặt, tay chân không biết phải đặt ở đâu, liên tục nói “Không được, không được.” Làm vậy chắc chắn Liên Cảnh Uyên sẽ giận, sau này không để ý đến anh ta nữa thì phải làm sao.
Hà Nguy thở dài, xoa mái tóc em trai mình.

Rõ ràng hai người là anh em sinh đôi cùng trứng, nhưng tính cách lại khác nhau quá nhiều.

Từ nhỏ Hà Lục đã hay cẩn thận, đối với tình cảm thì dè dặt chẳng khác nào đi trên băng mỏng.


Hà Lục thích Liên Cảnh Uyên từ những năm tháng thuở học trò, bao năm qua đi vẫn chẳng có tiến triển gì hết.

Kháng chiến mới tám năm mà anh ta yêu thầm tận mười năm.
– Em định bảo anh hẹn cậu ấy giúp em à, lỡ như không thành công thì phải làm sao?
– Không đâu.

– Hà Lục nghiêm túc nói – Lời của anh có tác dụng hơn em nhiều.
Hà Nguy muốn giật dây cậu em nhát gan của mình thêm lần nữa, nhưng Hà Lục lại nắm lấy cánh tay anh, cầu xin anh giúp chuyện này.

Hà Lục cùng đường mới tới tìm anh trai, bằng không anh ta không muốn làm phiền người khác chút nào.
– Được rồi, đúng lúc anh cũng muốn tìm cậu ấy có chút chuyện.

– Hà Nguy tính ngày, càng thêm cạn lời – Em nhìn em xem, chuyện của tháng sáu mà bây giờ đã hẹn rồi, làm gì cơ? Nếu cậu ta không đồng ý thì em định gặm nhấm khoảng thời gian kia à?
Bị nhìn thấu tâm tư, Hà Lục càng thêm mất tự nhiên, anh ta cúi đầu im lặng không nói.

Hà Nguy rất hiểu người em ruột thịt của mình, cũng không làm khó nữa, chỉ vỗ vai anh ta nói:
– Anh sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.

Nhưng giúp được rồi thì em phải thể hiện tốt vào, đừng có rề rà, cần tỏ tình thì phải tỏ tình, biết chưa?
Rõ ràng Hà Lục còn do dự với lời đề nghị này, ấp úng không trả lời thẳng.

Hà Nguy hỏi anh ta ăn cơm chưa để mình chiên sủi cảo, ngon lắm đấy.

Hà Lục xem giờ, nói không ăn, vì còn Giám đốc của công ty truyền thông nào đó đang đợi anh ta ăn bữa cơm.
Hai anh em đã quen với chuyện bận rộn của đối phương.

Hà Nguy cũng không miễn cưỡng giữ Hà Lục lại, trước khi đi chợt nhớ ra một chuyện:
– Hà Lục, em có quen Trình Trạch Sinh không?
– Có quen, trước đây từng hợp tác.
– Quan hệ thế nào?
– Cũng tạm anh ạ, bạn bè bình thường thôi.

– Hà Lục ngồi ở huyền quan thay giày, ngẩng đầu lên nói – Anh không nhắc em cũng không nhớ ra.

Đợt trước hay tin cậu ta bị giết hả? Đã tìm được hung thủ chưa?
Hà Nguy nhìn chằm chằm vào mắt Hà Lục, từ ánh mắt, biểu cảm của em trai mình đều không nói dối hay che giấu điều gì mới chậm rãi lắc đầu:
– Vẫn chưa.
– Ồ.

Trong công ty em có rất nhiều cô gái thích cậu ta, còn lên núi Phục Long dâng hoa nữa.

– Hà Lục đứng bên cửa, nhắc nhở một lần nữa như thể vẫn chưa yên tâm – Anh, trận mưa sao băng…
– Biết rồi, biết rồi, anh chắc chắn sẽ giúp em được chưa? – Hà Nguy đưa tay ra hiệu – Đến lúc ấy gọi điện thoại nói sau.
***
Tối nay Trình Trạch Sinh không về phòng 404 ở khu Tương Lai, không phải hắn không muốn về hay sợ hãi, mà vì mẹ hắn gọi điện về nhà.

Không về không được.
– Trạch Sinh, con đừng lo, ngày mai mẹ sẽ tới miếu xin cho con mấy lá bùa, mang trên người có thể mang lại bình an.

– Gương mặt Đinh Hương đầy vẻ lo lắng – Sau vườn có cây đào, đợi lát mẹ hái cho con một cành mang về, cắm ở trên cửa ấy.
Trình Trạch Sinh cạn lời:
– Mẹ, mẹ đã nghe Cục trưởng Hoàng nói hả?
– Đúng vậy, con đi mà chẳng gọi lấy một cuộc điện thoại.

Nếu như không phải Lão Hoàng thường xuyên nói với bố mẹ tình huống của con thì bố mẹ còn không biết con phá án gặp ma đâu đấy!
– …Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã, chuyện này là hiểu lầm.
Trình Trạch Sinh rất đau đầu, chẳng phải hắn đã nói trong văn phòng rằng mình đùa thôi ư? Không gặp ma, chẳng qua chỉ thức đêm không ngủ, tại sao chú Hoàng lại nhanh miệng báo cáo tới tai bố mẹ hắn thế này.
Tổng Tham mưu Trình ngồi oai vệ trên sofa, cô giúp việc bưng trà lên, ông nhấp một ngụm trà rồi nói:
– Mới chuyển ra ngoài ở không bao lâu đã xảy ra chuyện rồi? Chuyển về nhà ngay.
Trình Trạch Sinh càng thêm bất đắc dĩ, chỉ muốn vả miệng mình cho xong, không đâu lại nhắc tới chuyện gặp ma trước mặt Hoàng Chiêm Vỹ làm gì? Giờ thì hay rồi, mẹ muốn dẫn hắn đến miếu, bố muốn hắn chuyển về nhà, gây áp lực lên hắn.
– Con đã nói chỉ là hiểu lầm thôi, sáng nay con nói đùa với chú Hoàng ấy mà.

Con sống ở đó rất tốt, tất cả đều tốt.

– Trình Trạch Sinh ôm Đinh Hương một cái, vội vàng tìm cớ thoát thân – Mẹ, con không sao, mẹ cứ yên tâm.

Con đi đây, tối nay còn phải họp nữa.
– Tối nay con có cuộc họp gì? Sao bố không biết nhỉ?
– Cuộc họp nội bộ của Đội Hình sự, chuyện này còn phải báo cáo với bố nữa ạ?
– Lão Hoàng nói vụ án tạm thời chưa phá được, tối nay ngủ ở nhà, chơi với mẹ con.
– Chưa phá được mới cần phải họp để thảo luận, tiếp thu ý kiến của quần chúng đi về hướng tươi sáng hơn thì mới phá được án.
Cuộc đối thoại giữa hai bố con nồng nặc mùi thuốc súng.

Đinh Hương vội vàng ngăn cản, đưa mắt ra hiệu cho Trình Trạch Sinh, bảo hắn đừng lắm miệng nữa.

Trình Trạch Sinh không vui, thực sự khó chịu.

Hà Nguy để lại tờ giấy, hắn cũng đồng ý rồi, không về chẳng khác nào hắn trở thành kẻ thất hứa còn sợ ma?
– Mẹ, tối nay con thực sự có việc, tuần sau con sẽ về ở nhà hai ngày, con hứa đấy.
Trình Trạch Sinh cầm áo khoác và chìa khóa xe lên chạy ra ngoài, chưa đến cổng đã nghe phía sau truyền tới tiếng kêu “ôi, ôi”.

Hắn quay đầu nhìn, vừa mới đây thôi sắc mặt của mẹ hắn còn hồng hào, bấy giờ đã ôm tim ngã trên sofa, diễn đau tim truyền cảm như được ảnh hậu nhập vào người.

Còn bố hắn thì trừng mắt nhìn, gương mặt tức giận, ánh mắt như thể muốn chém hắn.
“…”
Định mệnh đã sắp đặt tối nay hắn không về được căn hộ nữa rồi.
Hà Nguy đọc sách tới mười hai giờ, trong nhà yên tĩnh, Trình Trạch Sinh dũng cảm trốn tránh cuộc hẹn.
“Haiz.” Hà Nguy gấp sách lại, đúng là “đừng nghe những gì đàn ông nói”.
***
Chiều thứ bảy, trong phòng bậc thang của Đại học Khoa học Kỹ thuật Đông Lợi, Liên Cảnh Uyên phụ trách học phần “Vũ trụ lượng tử song song”, nội dung của tiết học này là giảng về những khái niệm liên quan tới vũ trụ đa chiều.
– Tưởng tượng về vũ trụ đa chiều, chúng ta giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết “All the Myriad Ways” của tác giả Larry Niven, đối diện với một khả năng thế này: Ở vũ trụ lượng tử khác nhau, bản thể chúng ta ở thế giới song song có một bộ gen hoàn toàn đồng nhất.

Nhưng ở một số thời điểm hay cơ hội quan trọng trong cuộc sống, đối diện với sự lựa chọn và ước mơ có thể khiến chúng ta đi trên những con đường khác nhau, bước lên quỹ đạo cuộc sống khác nhau.
Dưới bục giảng có sinh viên giơ tay:
– Thưa thầy Liên, có phải như kiểu cả đời này em sẽ chẳng thể trở thành phú ông bạc triệu, nhưng ở một vũ trụ đa chiều khác có lẽ em đã sở hữu Rolls-Royce rồi đúng không?
Trong phòng vang lên tràng cười lớn, Liên Cảnh Uyên cười hòa nhã:
– Cũng có khả năng này, nhưng thầy cảm thấy em còn chưa tốt nghiệp, còn trẻ thì không nên định tính bản thân quá sớm.

Giống như cách em tưởng tượng bản thân em ở một không gian khác có quyền có thế, có lẽ người ta cũng đang tưởng tượng ở thế giới này em đang ở biệt thự.
Một sinh viên khác giơ tay:
– Thầy Liên, vậy nếu như có một ngày em gặp được bản thân ở thế giới song song, chúng em có thể làm bạn không?
– Nếu có cơ hội này, thầy kiến nghị em nên né tránh.

– Liên Cảnh Uyên viết từ này lên bảng, chống tay trên bàn – Chắc mọi người đều đã biết về hiệu ứng bươm bướm rồi nhỉ? Một chú bươm bướm vỗ cánh bay có thể dẫn tới vòi rồng ở phương xa.

Đặt trong vấn đề này nó cũng có ý nghĩa tương tự.

Coi cuộc sống trong không gian bốn chiều của em như một cuộn băng ghi hình, mỗi một đoạn là một hình ảnh.

Nếu như ghép thêm hình ảnh của cuộn băng ghi hình khác, sẽ chiếu ra bộ phim thế nào?
– Chắc chắn rất kỳ quái.
– Có thể bị loạn mã?
– Quỹ đạo cuộc đời sẽ hoàn toàn biến đổi.
Liên Cảnh Uyên khẽ mỉm cười:
– Sẽ trở nên rất hỗn loạn.

Vũ trụ của chúng ta là một người thầy nghiêm khắc, sẽ không cho phép xuất hiện sự hỗn loạn này.
Đúng lúc tiếng chuông báo tan học vang lên, nhóm sinh viên xách cặp lưu luyến rời khỏi phòng.

Liên Cảnh Uyên đang thu dọn giáo trình, ngẩng đầu lên, chợt thấy người đàn ông ngồi ở hàng ghế cuối cùng chậm rãi vỗ tay.
– Lần đầu tiên nghiêm túc nghe cậu giảng bài như vậy.

Rất hay, chẳng trách chỉ là môn tự chọn mà cũng chật kín chỗ.
Liên Cảnh Uyên đẩy gọng kính:

– Nếu tôi biết anh ở dưới đó có lẽ tôi sẽ mắc sai lầm.
Hà Nguy đút tay vào túi quần.

Hôm nay hắn mặc thường phục, áo hoodie có mũ và quần jean, thoạt nhìn như thể mới ngoài hai mươi, trà trộn vào trong đám sinh viên cũng không có vẻ gì khác thường.

Anh bước từ bên dưới lên, Liên Cảnh Uyên ôm sách, vươn tay xem đồng hồ:
– Có thể đi cùng tôi đến một nơi không?
– Có hẹn à?
– Ừ, dẫn anh đi gặp tình nhân nhỏ bé của tôi.
Liên Cảnh Uyên lái xe, đưa Hà Nguy hướng về phía Nam thành phố.

Chừng mười lăm phút sau, anh ta dừng xe trước cổng một bệnh viện thú y.

Bấy giờ Hà Nguy mới biết “tình nhân nhỏ bé” của anh ta là ai – một chú mèo Ragdoll có tên Stephen, để kỷ niệm nhà vật lý Stephen Hawking.
– … Không ngờ cậu nuôi mèo mà cũng muốn có liên hệ với khoa học, tại sao cậu không gọi nó là Schrödinger?
Liên Cảnh Uyên ôm Stephen, vuốt ve bộ lông mềm mại:
– Stephen dễ nhớ hơn.
Suốt quãng đường đi, hai người chỉ nói chuyện vụn vặt liên quan đến mèo.

Hà Nguy ôm Stephen, chú mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, còn cọ đầu vào cánh tay anh làm nũng.

Hà Nguy cười nói:
– Hình như nó chẳng sợ tôi chút nào.
– Tính cách của Ragdoll rất dịu dàng, rất thân cận với con người.

– Liên Cảnh Uyên đánh tay lái – Anh có chuyện tới tìm tôi hả? Chúng ta đi đâu bây giờ?
– Đến nhà cậu đi, sắp tới rồi.
Bệnh viện Thú y cách Hồ Nguyệt Tinh Thần không xa, vừa hay ngang qua quán cà phê internet Lôi Cạnh trên đường Phụ Tá.

Hà Nguy gõ cửa kính xe:
– Hay là vào quán cà phê internet ngồi một chút? Cậu có mang thẻ căn cước không?
Liên Cảnh Uyên lúng túng:
– Chán quá, tôi mới mất thẻ căn cước mấy ngày trước.

Bây giờ còn đang đợi làm lại, – Anh ta quay sang nhìn Stephen ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay Hà Nguy – Còn mang theo nó nữa mà.
– Sao cậu bất cẩn thế, thẻ căn cước mà còn để mất được?
Liên Cảnh Uyên cười khổ, đâu chỉ có thẻ căn cước, còn cả mấy tấm thẻ tín dụng cũng đi tong luôn, phải chạy ngân hàng hết lần này đến lần khác, phiền muốn chết.
Hà Nguy gãi cằm Stephen, trong lòng đã rõ chuyện này không liên quan gì tới Liên Cảnh Uyên hết, anh ta chỉ là người vô tội bị người nhặt được thẻ căn cước kéo vào vụ án mà thôi.
Liên Cảnh Uyên ở tầng mười bảy, có lẽ vì quá cao, trong nhà vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy bất cứ tiếng ồn nào.

Cộng thêm cửa kính hai lớp cách âm cực tốt, đến gió còn không lọt được qua.
Stephen đến nhà đã được nửa tháng, đặt xuống đất là biết thánh địa ngủ thoải mái nhất nằm ở đâu.

Nó cất bước chân ưu nhã nhảy lên bệ ngồi bên cửa sổ nằm phơi nắng.

Liên Cảnh Uyên pha trà kim ngân hoa cho Hà Nguy.

Hà Nguy đưa tay nhận lấy:
– Cậu giỏi thật đấy, sao biết gần đây phá án bị thượng hỏa.
– Nhìn mắt anh hơi sưng.

– Liên Cảnh Uyên ngồi xuống, chống cằm nói – Anh muốn hỏi tôi chuyện gì nào?
– Cũng không có gì, chỉ tìm cậu nói chuyện thôi.

Hồi nhỏ cậu chính là thiên tài, nhỏ hơn mấy tuổi mà vẫn có thể học vượt lên cùng lớp với tôi.

Bạn học trong lớp có gì không hiểu đều chạy tới hỏi cậu.
Liên Cảnh Uyên bảo anh đừng đùa nữa, nhảy lớp là ý của bố mẹ anh ta.

Học chung lớp với mấy đứa trẻ lớn tuổi hơn mình, anh ta không chỉ xấu hổ còn áp lực nữa.

Huống hồ hồi nhỏ thông minh chưa chắc lớn đã thành tài, cuối cùng thì anh ta cũng không vào được Viện Khoa học mà chỉ làm một giảng viên bình thường đó thôi.
Hà Nguy suýt nữa thì phun trà ra:
– Cậu còn nói mình bình thường? Mới bao tuổi đã làm nghiên cứu sinh rồi, còn muốn gì nữa?
Liên Cảnh Uyên chỉ cười không nói.

Hà Nguy không lãng phí thời gian, nói vào chủ đề chính luôn:
– Gần đây tôi gặp một số chuyện khó giải thích, muốn hỏi cậu.
– Anh nói đi.
Hà Nguy đắn đo dùng từ:
– Tôi vào ở nhà mới, chỗ ấy chỉ có mình tôi thôi, nhưng lại luôn cảm thấy dấu vết tồn tại của một người khác.

Những chứng cứ liên quan đến người kia đều không thể mang ra khỏi căn hộ.

Lạ lắm đúng không? Bất chợt nghe được tiếng mở cửa, vòi sen trong phòng tắm tự mở, bàn trà tự dưng xuất hiện thêm đồ… còn có, hôm trước tôi đã nghe thấy giọng nói của cậu ta.
Liên Cảnh Uyên vẫn luôn quan sát biểu cảm trên gương mặt Hà Nguy, qua một lát mới nói:
– Hà Nguy, trước giờ tôi chỉ nghiên cứu trên lý thuyết, chưa bao giờ gặp được hiện tượng chân thực.

Nếu lời anh nói là thật, có khả năng nơi anh đang ở là điểm giao giữa hai thế giới song song.
– … Điểm giao?
– Vũ trụ song song chia làm hai loại, chung hệ thống không gian hoặc chung hệ thống thời gian.

Anh có thể gặp được “bạn cùng phòng”, nói vậy chắc không sai đâu nhỉ? Nói rõ thêm về thời gian địa điểm sinh hoạt của hai người để phán đoán xem tình huống thế nào.
Hà Nguy đong đưa trà kim ngân hoa trong tay, nói:
– Cậu ta có nhắc tới một địa điểm thật sự tồn tại ở chỗ chúng ta, hơn nữa trong thế giới của cậu ta tôi đã chết rồi, chuyện này có khoa học không?
Liên Cảnh Uyên khẽ lắc đầu cười:
– Chuyện này còn phải hỏi tôi khoa học hay không à? Tôi chỉ có thể nói với anh, xuất phát từ góc độ lý luận thì anh của một vũ trụ khác có quỹ đạo sinh hoạt hoàn toàn khác biệt với anh ở vũ trụ này.

Chắc chắn có tồn tại.

Hôm nay anh cũng nghe bài giảng của tôi rồi đấy? Người chết đi không phải anh mà chỉ là một cá thể tồn tại song song có bộ gen giống anh mà thôi.
– Tôi biết đó không phải tôi, chỉ cảm thấy hơi tò mò.

– Hà Nguy hỏi tiếp – Vậy chuyện tôi không thể mang đồ thuộc về cậu ta ra khỏi điểm giao ấy thì sao?
– Hai người chỉ có thể gặp nhau ở điểm giao, ngoài điểm giao thì hai người vẫn sống ở hai thế giới khác nhau.

– Liên Cảnh Uyên cầm hai sợi ruy băng gói quà từ khay trà lên, thắt lại với nhau – Hai sợi dây chỉ có một điểm giao duy nhất, kết cấu phân tử của hai thế giới song song sẽ ổn định nhất ở điểm này.

Nhưng một khi rời khỏi, vô số nhân tố sẽ làm kết cấu này lỏng lẻo và sụp đổ.

Trừ phi có một ngoại lực nào tác động khiến hai vũ trụ song song hình thành vòng tuần hoàn ổn định.

Như vậy rời khỏi điểm giao vẫn có thể bảo vệ kết cấu bền vững.
Hà Nguy nghe mà chẳng hiểu gì, những thứ này thực sự vượt quá khả năng giải quyết của anh.

Đổi thành Hà Lục thì chắc có thể chậm rãi nói.

Thằng nhóc ấy khổ tâm nghiên cứu thiên văn địa lý, vùi đầu vào đọc vô số những tác phẩm khoa học trứ danh cũng chỉ để có chung chủ đề nói với Liên Cảnh Uyên mấy câu, thực sự có lòng.
Nghĩ tới em trai, Hà Nguy ho một tiếng, chuyển chủ đề một cách rất tự nhiên:
– Đúng rồi, tháng sáu này có cầu lửa của chòm sao nào đấy, cậu có hứng thú lên núi ngắm không?
– Cầu lửa của chòm sao nào cơ? Là mưa sao băng của chòm sao Thiên Cầm vào ngày 16 đúng không? – Liên Cảnh Uyên dở khóc dở cười – Tại sao anh lại nghĩ tới chuyện gọi tôi đi xem vậy? Không cần phá án à?
– Đâu phải tôi, Hà Lục ngại không dám hẹn cậu cho nên phái tôi đến.
Nghe thấy tên Hà Lục, Liên Cảnh Uyên gật đầu, nụ cười cũng nhạt dần.

Hà Nguy nắm bắt cơ hội:
– Tôi coi như cậu đồng ý rồi đấy nhé, tới lúc ấy Hà Lục sẽ liên lạc với cậu.
– … Ừ, được, tôi sẽ đi.
Đã không còn sớm, Hà Nguy không định quấy rầy anh ta thêm, chuẩn bị rời khỏi.

Stephen nhảy khỏi bục bệ cửa sổ, cọ vào chân Hà Nguy, khẽ phát ra tiếng kêu dịu dàng.
– Nó thực sự rất thích tôi.

– Hà Nguy xoa đầu Stephen – Lần sau tao sẽ đến thăm mày, yên tâm, chắc chắn tao sẽ mang theo quà..

Bình Luận (0)
Comment