Trí Hoán Hung Đồ

Chương 98


Bóng tối, bóng tối vô tận không biên giới.
Màu đen nồng như mực vô cùng quen thuộc, Hà Nguy lơ lửng bên trong ở trạng thái mất trọng lực.

Anh tự do chuyển động, hưởng thụ niềm vui ngao du vũ trụ.
Dần dần, bên cạnh bắt đầu xuất hiện từng điểm sáng, từ từ ghép thành chùm tia sáng.

Hà Nguy bình tĩnh nhìn chúng nó đan lại thành một khối lập phương ngay trước mắt, ôm lấy cơ thể anh.
Mỗi một dải sáng ở đây đều là lịch sử trưởng thành của anh.

Không biết tại sao, lần trước nhìn thấy những điểm sáng này, chúng đan thành từng luồng ánh sáng san sát nhau, nhưng lần này khe hở giữa những điểm sáng lớn hơn, xếp hàng lỏng lẻo hơn rất nhiều, hình lập phương hợp thành từ những điểm sáng mỏng như cánh ve, lung lay chừng đổ.

Cho dù tiếp đó có sập xuống cũng không có gì kỳ quái.
– Lại gặp mặt rồi.
Âm thanh trầm thấp vang lên lần nữa.
Phản ứng của Hà Nguy vô cùng bình tĩnh, dường như đã đoán trước âm thanh này sẽ xuất hiện.

Sau khi anh đổi về vị trí vốn có trong thời thơ ấu, vốn dĩ phải đi theo Hà Lục về nhà, nhưng đột nhiên xung quanh tối sầm xuống như cúp điện.

Ngay sau đó cơ thể anh nhẹ bẫng, bước vào không gian mất trọng lực này.
Thời gian ở đây có thể cụ thể hóa, từng giây từng phút trôi qua giống như từng tấm ảnh chụp tỉ mỉ ghép lại với nhau.

Dẫu cho Hà Nguy chỉ là một người ngoài ngành vật lý thì xem qua một số video phổ cập khoa học cũng hiểu được trong không gian ba chiều không thể làm được tới mức độ này, đây có thể là không gian bốn chiều, năm chiều hoặc nhiều chiều hơn thế nữa.
– Đây là đâu? – Hà Nguy chạm vào một điểm sáng mang hình ảnh kéo cờ năm chín tuổi, tò mò hỏi.
– Đây là điểm khởi nguồn của tất cả các kí ức thuộc về anh, anh có thể tìm thấy từng giây thời gian trôi qua, bao gồm cả những phần ký ức anh luôn muốn nhớ và cố gắng quên đi.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hà Nguy bắt lấy một điểm sáng khác, hình ảnh sau khi bố mẹ anh ly hôn, anh và Hà Lục gặp lại nhau, ôm chặt lấy nhau không nỡ rời xa.

Anh mỉm cười, trên thực tế bố mẹ anh chưa từng ly hôn, người anh đang ôm cũng không phải em trai ruột của anh.
– Anh đã từng hỏi tôi đây có phải cuộc đời của tôi không, nó phải, cũng không phải.

Mặc dù tôi từng trải qua, nhưng nó không thực sự thuộc về tôi.
Khối lập phương đột ngột xoay chuyển, hình ảnh trong điểm sáng vẫn là Hà Nguy, chẳng qua cảnh tượng hoàn toàn xa lạ.

Hà Nguy chạy bộ ở trường, nhưng vì thể lực không ổn nên ngã sóng xoài trên đường chạy, cảnh tượng bị Hà Lục bắt nạt khóc rưng rức cùng với hình ảnh vừa ra ngoài xã hội đi làm, bị ấm ức chui trong nhà vệ sinh nức nở…
Cõi lòng Hà Nguy ngổn ngang trăm mối, đây chính là quỹ đạo cuộc đời của nhân viên văn phòng Hà Nguy, tính cách yếu đuối, làm gì cũng gặp trắc trở, cộng thêm cả một người em trai cố chấp ép buộc, tạo thành tính cách hướng nội và im lặng khi anh trưởng thành.

Anh không thích nói chuyện với người khác, phần lớn thời gian chỉ biết cúi đầu, cố gắng náu mình trong đám đông.
Nếu như không có sự trao đổi thuở nhỏ, vận mệnh của bọn họ sẽ đi theo hướng hoàn toàn khác.

Tính cách của nhân viên văn phòng Hà Nguy sẽ thay đổi hoàn toàn, cuộc đời cũng sẽ không rơi vào cảnh khốn cùng nữa.
– Những thứ này cũng không thuộc về một Hà Nguy khác.


– Âm thanh kia nói.
Hà Nguy gật đầu:
– Ừ, đúng, chúng tôi đã hoán đổi với nhau.
Khối lập phương xuất hiện một vết nứt, tựa như có một con dao cắt đứt những luồng sáng này.

Những điểm sáng sắp xếp thưa thớt lỏng lẻo hoàn toàn đổ vỡ, từng điểm sáng rơi lả tả giữa không trung tựa như sợi ngọc đứt dây.

Khối lập phương khổng lồ nháy mắt sụp đổ, quỹ đạo cuộc đời cảnh sát Hà Nguy và nhân viên văn phòng Hà Nguy hòa lẫn vào nhau, nhất thời khó mà phân biệt.
– Tôi vẫn luôn đợi, đợi tới khi anh có thể đưa ra quyết định chính xác.

Lúc trước đã thử vô số lần, anh đều đưa ra sự lựa chọn giống nhau, rất phù hợp với tính cách của anh, một khi đã nhận định một việc sẽ kiên trì tới cùng.
Một chuỗi điểm sáng xếp chỉnh tề ngay trước mắt Hà Nguy, anh nhìn thấy mình và Trình Trạch Sinh ở thế giới song song gặp nhau, yêu nhau.

Trình Trạch Sinh tử vong trong vòng lặp nhỏ đầu tiên, anh bắt đầu thử tìm cách cứu Trình Trạch Sinh.

Anh lặp lại những chuyện mình từng làm, song tất cả kết cục đều là anh bị siết cổ chết, vòng tuần hoàn mới bắt đầu.
Điểm sáng dày đặc nối nhau, hơn nữa đều là hình ảnh trong vòng tuần hoàn mà anh đã trải qua, nhưng không hề có Trình Quyến Thanh.

Mới đầu anh hoang mang, sau đó dần phát hiện mình đang bị nhốt trong vòng tuần hoàn, mỗi lần, mỗi bước lựa chọn đều giống nhau, nội dung trong những hình ảnh ấy đều thống nhất một thể tựa – paste.
– Tại sao lại nhiều lần thế này? Trình Quyến Thanh đâu? – Hà Nguy hỏi.
Căn cứ vào thông tin Trình Quyến Thanh cung cấp, cộng cả lần này nữa thì đây là vòng tuần hoàn thứ 13.

Nhưng những điểm sáng xếp hàng phải lên tới mấy chục, thậm chí cả trăm, vượt quá xa so với số lần mà Trình Quyến Thanh biết.
Âm thanh kia khẽ cười:
– Bởi vì tôi phát hiện nếu như không có ngoại lực tác động, anh sẽ luôn luôn đi cùng một con đường, lựa chọn giống hệt nhau không có ngoại lệ, chính xác như một cái máy.

Cho nên Trình Quyến Thanh có tác dụng rất quan trọng, sau khi anh ta gia nhập, mỗi lần quyết định của anh đều khác nhau, lần này qua lần khác rời khỏi quỹ đạo ban đầu.
– Đây chính là thứ tôi muốn.

Tôi vẫn luôn ở đây im lặng dõi theo anh, nhìn những điểm ký ức xuất hiện thêm ở một nơi khiến người ta vui mừng.

Khi anh phát hiện bí mật của sự trao đổi kia, tôi biết ngay lần này anh nhất định có thể cắt đứt vòng tuần hoàn.
Hà Nguy sững người, không ngờ Trình Quyến Thanh được chọn gia nhập giữa chừng, tất cả những điểm sáng của hiện tại đều là ký ức trước khi có anh ta gia nhập.

Sau khi anh ta bước vào, từng câu nói, từng động tác đều sẽ sinh ra hiệu ứng bươm bướm, ảnh hưởng tới phán đoán của Hà Nguy, cuối cùng khiến Hà Nguy tiếp xúc tới điểm mấu chốt của bản chất vòng tuần hoàn.
– Vậy anh ta thì sao? Bây giờ anh ta đang ở đâu?
– Nếu như anh đã bước ra khỏi vòng tuần hoàn này, cũng có nghĩa nhiệm vụ của Trình Quyến Thanh đã hoàn thành, đương nhiên phải trở về quỹ đạo cuộc sống vốn thuộc về anh ta.
Hà Nguy sững người, Trình Quyến Thanh đã chết ở thế giới của anh ta.

Trở về với quỹ đạo cuộc sống vốn có, vậy có khác nào… Nghĩ tới dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày của Trình Quyến Thanh, mặc dù rất đáng ghét, nhưng không thể phủ nhận trong vòng tuần hoàn này anh ta đã có tác dụng rất lớn, bao gồm cả thời khắc mấu chốt.


Nếu như không có anh ta xông ra, Hà Nguy đã bị siết cổ chết và bước vào vòng tuần hoàn tiếp theo rồi.
Cứ để anh ta trở về như vậy ư… Hà Nguy cắn răng, nhỏ giọng hỏi:
– Nếu tôi quay về thì sẽ bắt đầu ở thời điểm nào?
– Tới lúc đó anh sẽ biết.
– Tôi có thể giữ lại ký ức của mình không?
– Đừng hỏi nhiều như vậy, mau đi thôi.
Điểm sáng trước mắt trải thành một con sông sao, kéo dài về phía trước, tận cùng của dòng sông sao có một luồng sáng ấm áp và rực rỡ.
Hà Nguy bước mấy bước, quay đầu hỏi:
– Câu hỏi cuối cùng, anh là ai?
– Tôi ư?
Điểm ánh sáng tập trung thành hình người trước mặt Hà Nguy.

“Anh ta” nói:
– Tôi chính là anh.
“Anh ta” vươn bàn tay trong suốt sáng rực chạm vào giữa trán Hà Nguy, trong đầu Hà Nguy nháy mắt xuất hiện vô số hình ảnh.
Từ khi trao đổi vận mệnh, nơi đây sinh ra một “anh”.

“Anh” sống trong bóng tối hư vô, nhìn từng điểm sáng không ngừng gia tăng theo thời gian.

Hà Nguy cũng không ngừng trưởng thành, cuối cùng cũng bước tới điểm tuần hoàn.
“Anh ta” tận mắt chứng kiến Hà Nguy vùng vẫy trong vòng tuần hoàn ấy, và rồi nhìn thấy một cơ hội, nhưng thứ mà Hà Nguy lựa chọn luôn là cuộc đời đã bị tráo đổi kia.

“Anh ta” chỉ đành ở lại nơi đây, không cảm nhận được dòng chảy thời gian, cô đơn tĩnh mịch, chờ đợi mỗi một Hà Nguy tới đây, chờ đợi một anh sẽ đưa ra quyết định chính xác.
Dần dần, chờ đợi trở thành một thói quen.

Nội tâm “anh ta” từ chờ đợi biến thành ngỡ ngàng, cuối cùng tim lặng như nước.

Ngay vào thời khắc “anh ta” đã tuyệt vọng, không biết mình còn phải chờ đợi ở đây bao lâu, Hà Nguy của lúc này bước tới, từ chối trao đổi thời ấu thơ, quay về quỹ đạo cuộc đời vốn có của mình.
– Cảm ơn anh.
Vừa dứt lời, hình người hợp thành từ những điểm sáng tan rã, giống như từng viên dạ minh châu chiếu sáng bóng đêm dày đặc.

Mấy giây sau chúng dần dần nhạt đi, tất cả trở về với tĩnh mịch.
Tôi phải là người nói câu cảm ơn mới đúng.
Hà Nguy thầm mặc niệm trong tim.

Anh bước lên dòng sông sao, tiến dần về phía điểm sáng kia.
Ánh sáng chói lòa chiếm cứ tầm nhìn, nhoáng cái, Hà Nguy đã xuất hiện ở một căn phòng xa lạ.

Anh mặc đồng phục trắng xanh, đeo chiếc cặp sách nhỏ, tựa hồ đang chuẩn bị đến trường.
Cánh cửa mở ra cái rầm, Hà Lục đứng trước cửa, cau mày nói giọng kiêu ngạo:

– Này! Ngây ra đó làm gì? Đi học mau lên, trễ giờ!
Hà Nguy cười nhạt, xoa xoa cổ tay.
Hà Lục nháy mắt ôm lấy trán, cúi đầu, giọng trở nên ngoan ngoãn hơn không ít:
– Anh, mau đi thôi, đến muộn sẽ bị phạt lau bảng đen đấy.
Hà Nguy cầm chiếc mũ màu xanh treo trên ghế lên, quay đầu nhìn gương mặt non nớt của mình qua gương, thẻ học sinh trước ngực có một hàng chữ – Hà Nguy, lớp 3B, tiểu học Đinh Gia Lộ.
Tất cả đều là khởi đầu mới.
Hà Nguy hít sâu một hơi, đội mũ lên:
– Đi thôi.
***
Trình Quyến Thanh trôi nổi trong bóng tối, mơ hồ không biết qua bao lâu, âm thanh xung quanh dần trở nên hỗn tạp, ồn tới mức anh ta nổi cáu.

Anh ta muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng nề khác thường.
Một chậu nước hất lên đỉnh đầu ép anh ta tỉnh lại.

Trình Quyến Thanh miễn cưỡng mở mắt.

Nhìn xuyên qua những giọt nước không ngừng rơi xuống, anh ta thấy hình dáng của mấy người đàn ông đô con vây xung quanh mình, trong đó có một người da đen bóng, trên mặt có vết sẹo dữ tợn kéo dài từ lông mày tới môi, miệng lẩm bẩm tiếng Myanmar.
Cơ thể Trình Quyến Thanh run lên, anh ta hận gã đàn ông này thấu xương, trước lúc chết đã mở mắt nhìn thẳng vào gã, ghi nhớ diện mạo gã thật sâu trong đầu, thầm nghĩ kiếp sau có làm ma cũng không sẽ không buông tha cho gã.
Hay rồi, bây giờ không cần dùng tới kiếp sau nữa, hắn đã quay trở về cái nhà kho đầm đìa máu tươi ấy, vẫn là chiếc ghế điện, hai tay vẫn bị bẻ ra phía sau, không biết anh ta đã trải qua khổ hình bao nhiêu tiếng rồi, toàn thân đều đang kêu gào đau đớn.
Xương sườn bị gãy hai hay ba cái, hơi thở đặc sệt khó khăn.

Trình Quyến Thanh cử động ngón tay, ngón tay vẫn còn chưa vỡ, móng tay vẫn còn nguyên.

Thoạt nhìn phản ứng cơ thể cũng không giống như bị tiêm thuốc kích thích.

Xem ra hiện tại mới chỉ bắt đầu giai đoạn dùng hình, món chính chưa được đưa lên bàn.
Đầu óc Trình Quyến Thanh hỗn loạn, Hà Nguy đâu rồi? Cậu ta đi đâu rồi? Cậu ta đã thoát khỏi vòng tuần hoàn chưa?
Tại sao anh ta lại trở về, còn trở về vào đúng thời khắc đáng sợ này.

So với việc chịu dày vò thêm lần nữa, anh ta thà rằng biến mất còn hơn để cho bọn tội phạm ma túy hành hạ muốn sống không được muốn chết cũng không xong, làm trò tiêu khiển cho bọn chúng.
Bỗng, gã đàn ông xăm hình mãnh hổ bóp chặt cổ Trình Quyến Thanh, ép anh ta ngẩng đầu lên, dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi anh ta:
– Đồn bon cụa mài đan ở đou?
Trình Quyến Thanh cười cười, ngược lại dùng tiếng Myanmar hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà gã, rồi phun một ngụm nước bọt trúng vào má phải gã.

Gã đàn ông bị chọc giận, tức run người, cánh tay cơ bắp rắn chắc vung lên, đấm một cú vào bụng của Trình Quyến Thanh.

Trình Quyến Thanh cau mày, lực đánh nặng nề khiến vùng bụng anh ta quặn lại, cổ họng trào nước chua, chực nôn ra.
Người đàn ông mắng bằng tiếng Myanmar, khoa tay múa chân với mặt sẹo.

Trình Quyến Thanh nghe thấy bọn chúng muốn tiêm ma túy tinh cho anh, hai tay lập tức siết chặt, mặc dù nội tâm đã sớm xem thường cái chết, nhưng vẫn không thể chống cự với nỗi sợ sinh lý, cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ.
Mặt sẹo ngồi vắt chân lên ghế, vẫy tay, bảo đàn em đi chuẩn bị “hàng tốt”.

Qua một lát, đàn em mang một kim tiêm lên.

Trình Quyến Thanh trợn mắt, đồng tử run lên, mắt thấy đầu mũi tiêm không ngừng đến gần, kim tiêm đã đâm vào da thịt anh ta.
Bỗng, bên ngoài trở nên hỗn loạn, tiếng súng, tiếng nổ, tiếng kêu đinh tai nhức óc.

Có người mở cửa bước vào hô hoán, Trình Quyến Thanh nghe thấy có ai đó hét “cảnh sát”, trong lòng không khỏi nghi ngờ.


Khi ấy sau khi anh ta bị bắt, tiểu đội phòng chống tội phạm ma túy vẫn đang bị nhốt trong núi, không thể tới đây cứu viện được, lẽ nào là cảnh sát Myanmar?
Kho hàng náo loạn, Trình Quyến Thanh cười lạnh nhìn đám cặn bã chạy trốn như chó nhà có tang.

Dường như nụ cười của anh ta đã chọc giận gã xăm mình phía trước.

Gã túm lấy chiếc bình hoa trên bàn, đập mạnh vào gáy Trình Quyến Thanh.
Trình Quyến Thanh chỉ cảm thấy đầu mình “ù” một tiếng.

Máu nóng chảy từ gáy xuống cổ anh ta.

Anh ta hoa mắt chóng mặt, trước mắt tối sầm, tầm nhìn mơ hồ, cuối cùng không nhìn thấy gì nữa.
Mặt sẹo đã chẳng còn thời gian để ý tới anh ta, dẫn theo đàn em lo chạy thoát thân, rất nhanh ngoài cửa nhà kho đã vang lên tiếng súng nổ đùng đoàng.

Mấy phút sau, thế giới dần quay về an tĩnh.

“Kẹt” một tiếng, cửa nhà kho lại bị mở ra.
– Không ngờ cũng có ngày anh phải chật vật thế này.
Một người đàn ông mặc bộ đồ rằn ri, vóc dáng cao ráo bước vào, anh vác súng trên vai đi tới bên cạnh Trình Quyến Thanh, ngồi xổm xuống nhìn anh ta:
– Này, chết chưa đấy? Còn không nói gì tôi sẽ báo cáo con tin tử vong đấy.
Cuối cùng Trình Quyến Thanh mới nhấc nổi mí mắt, mắt hắn tạm thời nhìn không rõ, chẳng thấy được tướng mạo của người đàn ông, nhưng âm thanh rất quen tai, quen tới mức khó mà tin được.
Dây thừng trói buộc hai tay anh ta bị cắt đứt, vừa thoát ra, cơ thể Trình Quyến Thanh nghiêng sang một bên, được một đôi tay đỡ lấy.

Người kia vác cả người Trình Quyến Thanh lên:
– Không hổ là tôi, tới rất đúng lúc, chỉ muộn một chút nữa thôi có cứu được anh ra thì cũng sống dở chết dở rồi, định cảm ơn tôi thế nào đây?
Môi Trình Quyến Thanh run run, phát ra âm thanh yếu ớt:
– Tại sao… cậu lại ở đây?
– Tại sao tôi lại không thể ở đây? – Người đàn ông bật cười – Tôi đã sống ở đây hai mươi mấy năm rồi, còn là cảnh sát nhân dân vinh dự.

Tôi đã có lòng tới đây để cứu anh, có cảm động không nào?
Trình Quyến Thanh sững người, chợt bừng tỉnh, niềm vui từ từ lan ra trong tim, dòng suối nhỏ dần dần chảy thành sông lớn.

Anh ta không khỏi cười thành tiếng, mặc kệ cảm giác đau đớn khi lồng ngực rung lên.

Không kịp thở khiến anh ta ho khụ khụ, nôn ra hai ngụm bọt máu.
– Này! Sao anh lại thổ huyết rồi? Trình Quyến Thanh, tốt nhất là anh nên cố chịu đựng đi, tôi tới cứu anh cũng không dễ dàng gì! – Anh cất bước nhanh hơn, vừa đi vừa gọi – Ngô Tiểu Lỗi! Mau khiêng cáng tới đây! Cả hộp cứu thương nữa.
Trình Quyến Thanh cười lớn hơn, ho khụ khụ liên tiếp mấy tiếng mới nói:
– Đừng căng thẳng, không chết được đâu, tôi rất vui, ha ha, khụ… khụ…
– … Anh không vui quá hóa buồn là được.
Bước ra khỏi căn nhà kho gỗ cũ nát, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc súng, ánh lửa, thi thể, rừng cao su bị tàn phá chứng minh nơi đây đã diễn ra một cuộc chiến vây bắt tội phạm ma túy oanh liệt.
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới:
– Đội trưởng Hà! Cáng đây rồi! Bên ngoài đã có xe đợi sẵn, bọn họ sẽ đưa Đội trưởng Trình đi cấp cứu với tốc độ nhanh nhất!
Hai người hợp sức đỡ Trình Quyến Thanh lên cáng.

Hai mắt Trình Quyến Thanh tạm thời mất đi tiêu cự, ánh mắt lờ mờ nhìn về phía Hà Nguy, nắm lấy tay anh:
– Hoan nghênh trở về.
Hà Nguy cũng cười, nắm lại tay anh ta:
– Anh cũng thế..

Bình Luận (0)
Comment