Đây là thư phòng của tri huyện đại lão gia, dù Lãnh Nghệ hiện vẫn nợ nần khắp nơi, trong túi có ít xu lẻ thì dựa vào than củi gạo vải do triều đình cung cấp vẫn khiến ý sống đầy đủ hơn người thường nhiều. Nguyên nhân vì sao bách tính phải ngủ sớm, vì tiền chất đốt cũng không rẻ, thế nên ở nơi phồn hoa như Ba Châu mới có thứ xa xỉ như chợ đêm được.
Chậu lửa trong phòng vẫn cháy, bếp lò vẫn đỏ lửa, trên bàn làm việc có cả lò sưởi tay, trong phòng ấm áp dễ chịu làm người ta muốn ngủ gật.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên uỵch một tiếng, thì ra Lâm Linh gục xuống bàn, tay nhũn ra, bút lông rời xuống đất.
Thành Lạc Tiệp giật nảy mình, nàng cũng có chút lim dim, vừa thấy cảnh này định lao tới, không ngờ toàn thân uể oải, đầu óc váng vất. Nàng biết chuyện không ổn, định gọi người, nhưng muốn gọi không được, lòng sợ hãi vô cùng, lấy hết sức đứng lại, từ bước đi về phía cửa, càng đi bước chân càng nặng, rốt cuộc gục xuống sàn.
Lâm Linh ngủ rất say, còn mơ giấc mơ kỳ quái. Khi ả lờ mờ tỉnh lại, phát hiện chuyện chẳng lành, hai tay bị trói ngoặt ra sau không nhúc nhích được, người chúi xuống đất, hai mắt bị bịt kín, chỉ thấy một màu đen. Chết người nhất là cổ ả vị xích siết lấy, hô hấp vô cùng khó khăn, ả muốn kêu lên, nhưng miệng bị nhét giẻ, chỉ phát ra tiếng ú ớ.
“ Không muốn chết thì đừng có làm bừa.” Một giọng nói khàn khàn vang lên kèm theo đó là một thứ mát lạnh kề cổ Lâm Linh:
Lâm Linh không dám giãy dụa nữa, người nói âm thanh kia cố tình gằn giọng phát ra, cho nên không nghe ra giọng thật, nhưng mang tới sự âm u khủng bố. Ả bị thủ đoạn thẩm vấn của Doãn Thứu làm sợ vỡ mật rồi, lúc này hoàn cảnh còn đáng sợ hơn, gật đầu liên hổi.
Người này tất nhiên là Lãnh Nghệ, trước khi rời phòng y đã đốt mê hương lấy được trên người tên trộm già xui xẻo kia, đóng cửa lại một cái là chỉ cần đợi mê hương phát tác nữa thôi.
Hiệu quả tốt hơn dự cả dự kiến, Lãnh Nghệ rút giẻ khỏi miệng ả, đồng thời tay bóp cổ họng chỉ cần ả định kêu sẽ bóp chẹt ngay, dùng âm thanh phát ra từ cổ họng hỏi:” Ai bảo ngươi tới ám sát Lãnh tri huyện?”
Kẻ này là ai, vì sao lại hỏi câu này? Lâm Linh kinh hoàng muốn quay đầu nhìn, nhưng hai mắt ả bị khăn đen bịt kín, lưng bị đối phương dùng đầu gối ấn lên, căn bản không cách nào phản kháng ... từ thủ pháp khống chế người này, ả hiểu ngay, đây là cao thủ.
Giọng này là của nam nhân, là ai? Đầu óc Lâm Linh lúc này bấn loạn, người đầu tiên nghĩ tới không ngờ là Doãn Thứu, ông già để lại cho ả ấn tượng khắc sâu trong lòng, nhưng hiển nhiên không phải. Ông ta đã tra hỏi, ả cũng đã khai, cần gì dùng thủ đoạn này? Vậy là Ngụy Đô chăng? Nghe hơi giống, chẳng lẽ hắn cũng là người do phe khác gài vào lục phiến môn? Là ai phái hắn tới?
Lâm Linh mồ hôi lạnh đầm đìa, hoang mang tột độ, ả dám khai với Doãn Thứu vì biết ông ta sẽ cố kỵ, không dám đem bí mật này truyền ra ngoài, thậm chí còn hết sức giữ gìn. Đúng như ả tính, Doãn Thứu không những giữ bí mật, còn giúp ả nói dối đối phó với Lãnh tri huyện. Ả có bị đưa về kinh, chưa chắc đã chết, không chừng giữa được đã có người tới cứu, dù gì đây là chuyện nội bộ mà thôi.
Nhưng nếu ả để lộ chuyện ra ngoài, mạng không giữ nổi nữa, vì thế Lâm Linh lúc này chỉ dám dựa theo lời dặn của Doãn Thứu mà nói:” Là, là người của Trá Nữ Bang bỏ tiền ... Khặc khặc ...”
“ Nói dối.” Lãnh Nghệ từ từ siết tay lại:” Không nói thì chết.”
Lâm Linh cảm giác rõ ràng bàn tay kia từng chút một siết chặt cổ ả, bàn tay đó thô ráp, rất cứng, bóp không run chút nào. Ả hít thở ngày càng gian nan, đầu như muốn nổ tung, mắt muốn lồi ra ngoài.
Trong tất cả thủ đoạn tra tấn, thứ làm người ta sợ nhất không phải công cụ dã man, mà là khiến người bị thẩm vấn từ từ đối diện với cái chết. Đây là tuyệt chiêu lính Mỹ dùng với Taliban ... Dùng giấy báo chùm lên mặt người ta, sau đó đổ nước lên khiến người ta từ từ ngạt thở.
Sự kiện từng làm rúng động thế giới một thời.
Cách bức cung của Lãnh Nghệ cũng tương tự lính Mỹ, khiến Lâm Linh từng chút một cảm thụ cái chết. Rốt cuộc nạn nhân của cách tra tấn này phải trải qua điều gì, dù báo chí có thuật lợi cũng không đủ miêu tả hết, chỉ thấy Lâm Linh sụp đổ nhanh chóng, ra sức gật gật đầu, ý nói mình sẽ khai.
Thế nhưng Lãnh Nghệ không lập tức buông tay, chỉ giữ nguyên trạng thái đó thêm một lúc, cho ả cảm thụ thêm sự đáng sợ của cái chết một lúc nữa rồi mới từ từ buông tay:” Ngươi không có cơ hội thứ hai đâu, là ai?”
“ Khụ ... Khụ ... Là ... Khụ ... Là Điêu sư gia của phủ Khai Phong ... Ông ấy, ông ấy lệnh ta nghĩ cách giết Lãnh tri huyện .... Nhưng, nhưng không được để lộ ra ...” Lâm Linh nước mắt ngắn dài, ả nói như khóc, vì ả biết mình nói ra là chết rồi, nhưng ả không muốn chết, dù sống thêm một chút thôi ả cũng muốn, vừa rồi quá đáng sợ, ả không muốn trải qua lần nữa:
Phủ Khai Phong? Danh từ này chẳng xa lạ gì với Lãnh Nghệ, nhưng tên người thì y hiển nhiên không thể biết:” Điêu sư gia là ai?”
“ Là ... Là sư gia của Triệu phủ doãn.”
“ Đừng quanh co, Triệu phủ doãn là ai?”
“ Chính là tam nhi tử của thái tổ hoàng đế, thân đệ đệ của đương kim hoàng thượng, Triệu Đình Mỹ, hiện nhiệm trung thu lênh, kiêm phủ doãn phủ Khai Phong, Tề vương ...”
Tề vương? Thân đệ đệ của đương kim hoàng thương? Từng danh xưng chẳng khác gì một tia sét bỏ trúng đầu Lãnh Nghệ, y như bị hút vào trong hố đen sâu hoắm, bốn bề bao phủ bởi bóng tối kinh hoàng! Thân đệ đệ của hoàng đế, Tề vương Triệu Đình Mỹ à? Vì sao một nhân vật lớn cỡ đó muốn giết mình?
Trong tích tắc đó trong đầu Lãnh Nghệ như có tiếng nói đang gào thét chạy, trốn đi, trốn thật xa, trốn tới một nơi thâm sơn cùng cốc may ra thì còn sống. Thời đại phong kiến này, hoàng quyền khác gì thần thánh, bất kỳ kẻ nào chống lại sẽ bị đè bẹp như con sâu cái kiến.
Chỉ vì lúc đó nghĩ, đóng giả một tri huyện thì sống ở thời đại xa lạ này dễ dàng hơn, nào ngờ đâu chuốc lấy một cái đại họa không tưởng như vậy. Người muốn giết y là một vị thân vương, thân đệ đệ của hoàng đế.
Hoang đường!