Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 123 - Chương 123: Thoát Nạn Trong Gang Tấc.

Chương 123: Thoát nạn trong gang tấc. Chương 123: Thoát nạn trong gang tấc.

Chuyến đi này của đoàn người Lãnh Nghệ bảo mật rất cao, vậy mà vẫn không thoát khỏi mắt đám sát thú, hơn nữa chúng chọn ra tay vào đúng lúc họ qua cầu, chắc chắn không phải là hành động có tính toán trước, quyết dồn bọn họ vào chỗ chết.

“Mọi người nhanh lên!” Lý Phân là người đi cuối cùng hét một tiếng thúc giục rồi phi thân vọt tới, trường kiếm trong tay rút ra như ánh chớp, đâm về phía tráng hán cầm rìu, ngăn cản hắn phá cầu.

Viu viu viu viu viu!

Ngũ tiễn liên châu, tên cầm cung đã có đề phòng, liên tục bắn tên nhắm vào đầu, ngực, hai chân Lý Phân. Nghe tiếng mũi tên là biến kình lực đủ mười phần, Lý Phân không thể tiếp tục tấn công, phải thu kiếm lại gạt tên bảo vệ bản thân, liên tục lùi lại.

Keng!

Chỉ một khoảnh khắc ngắn, đã đủ tên còn lại vung rìu chém lần nữa, xích sắt đã đứt một nữa rồi.

Thành Lạc Tiệp ở phía kia cũng ra tay, phi dao liên tiếp phóng về phía đại hán cầm rìu và cung tiễn thủ.

Keng keng keng.

Tiếng sắt thép va chạm rợn người, từ sau một tảng đá lớn, lại có một cung tiễn thủ nữa, bản lĩnh không thua kém tên trước, chẳng ngờ bắn rơi cả phi đao.

Thủ đoạn này khiến Doãn Thứu chấn kinh, tên cung tiễn thủ đó không phải người bình thường, dù bản thân ông ta cũng khó công nổi trong thời gian ngắn, ông ta bị kẹt ở giữa không thể làm gì, trầm giọng quát:” Đừng ham đánh, mau bảo hộ đại lão gia sang phía đối diện! Lý Phân đoạn hậu.”

Thành Lạc Tiệp không chút suy nghĩ kéo tay Lãnh Nghệ chạy ngay.

Vừa phát hiện ra có người chặt cầu treo, Chu Bằng và tên hộ viện đã chạy rồi, nhưng hắn quá béo, bình thường quá lười, đi còn nhờ người khác cõng, chạy không nhanh. Thành Lạc Tiệp đuổi kịp rất nhanh, chẳng nói một lời, tóm lấy kẻ chắn đường, ném một cái. Chu Bằng hét kinh hoàng, thế là toại nguyện được tiểu nương tử ném đi rồi.

Còn may tên hộ viện kia nhanh tay nhanh mắt, tóm ngay lấy một chân Chu Bằng, tay kia nắm xích sắt, đầu Chu Bằng chúi xuống, cái mũ đính ngọc đắt tiền rơi xuống sơn cóc, hắn sợ hãi la oai oải.

Thành Lạc Tiệp chạy qua không quên kẹp luôn tiểu cô nương đã sợ cứng người ở đó, lúc này mới thấy hết sự lợi hại của nàng, thân hình nhanh nhẹn như con báo, kẹp một người, kéo một người vẫn chạy vùn vụt.

Doãn Thứu bám sát gót gầm lên với ba người đối diện:” Tránh đường!”

Ba người kia ngơ ngơ ngác ngác luống cuống lùi lại, đúng lúc ấy một sợi dây xích đã bị chén đứt, cầu treo nghiêng đi, hộ viện vốn kéo được Chu Bằng lên rồi lại ngã xuống, hắn lao theo chụp lấy tay. Tên béo lơ lửng giữa không trung, vô cùng kinh khiếp.

Cầu vừa nghiêng đi Thành Lạc Tiệp đành phải bỏ lại tiểu cô nương ra hô lớn "nắm chắc vào", tiếp tục kéo Lãnh Nghệ chạy trên chiếc cầu reo đã xiêu xiêu vẹo vẹo.

Doãn Thứu như con chim ưng, ông ta chộp ngay lấy tiểu cô nương chới với, như quắp gà con lao đi.

Lý Phân thì bị cầm chân, nàng phải đoạn hậu, liên tục dùng kiếm gạt tên mà hai tên cung tiễn thủ bắn theo truy sát đám Lãnh Nghệ, không cách nào thoát thân.

Keng, trong ánh mắt kinh hoàng của Lý Phân tên tráng hán đã vung rìu chém đứt dây xích còn lại, nàng hét lên, tích tắc cuối cùng ấy không lo cho bản thân mà xoay người nhìn về phía đoàn người chạy sang bên kia, trong mắt chỉ còn sự tuyệt vọng .... Hỏng rồi, không kịp!

Thành Lạc Tiệp thấy chân hẫng một cái, biết nguy rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, nàng hét lớn vận sức đạp cầu treo, muốn phi thân về phía đối diện.

Chỉ là cầu đứt rồi, lấy gì mà mượn lực, hét lên kinh hoàng rơi xuống.

Nhưng thân thể vừa tụt xuống một cái, hình như bị thứ gì đó kéo mạnh lại, ngước mắt lên, chỉ thấy Lãnh Nghệ một chân quán lấy xích sắt, ôm chặt lấy mình.

Doãn Thứu thi triển khinh công tới tột cùng, ông ta không dẫm ván cầu mà đạp xích sắt còn lại mà chạy, đi sau tới trước, ném tiểu cô nương lên mép vực trước.

Chân Doãn Thứu vừa chạm đất, một cánh tay dài như vượn vươn ra về phía Thành Lạc Tiệp, một tay còn lại giữ dây xích sắt, hét lớn:” Nhanh.”

Giữa lúc khẩn cấp, Thành Lạc Tiệp quyết định dứt khoát, vươn tay tóm lấy tay Doãn Thứu mượn lực vọt lên bờ, rồi cũng học theo ông ta, tay giữ xích sắt, tay kia vươn ra tóm lấy Lãnh Nghệ.

Hai người hợp lực kéo Lãnh Nghệ lên đầu kia.

Thoát chết trong gang tấc, Thành Lạc Tiệp ngồi bệt xuống đất, mồ hôi như tắm. Vừa rồi nếu không phải chân Lãnh Nghệ bị quấn vào dây thừng thì bọn họ đã rơi xuống vách núi rồi.

Nàng không biết rằng, Lãnh Nghệ bị dây thừng quấn vào chân không phải là ngẫu nhiên, mà khi rơi xuống, y cố tình dùng chân ngoắc lấy. Bọn họ đã tới gần phía đối diện lắm rồi, chỉ cần không bị ngã xuống, dù và vào vách núi cũng chỉ bị thương thôi, không chết được.

Nhưng Lý Phân không may mắn như vậy, nàng vẫn ở đoạn giữa cầu treo, cầu treo rơi xuống, bằng vào phản ứng của một cao thủ, nàng kịp bám lấy xích sắt. Xích đứt, cầu tuột thẳng xuống, người nàng lôi vèo vèo về phía vách đá đối diện.

Với tốc độ thế này va phải vách đá bên kia, chỉ có chết mà thôi.

Lý Phân lâm nguy không loạn, khi sắp va phải vách đá, nàng hét lớn đâm kiếm ra, kiếm chống vào vách núi, thanh kiếm không chịu nổi lực quá mạnh, oằn cong rồi ting một tiếng đứt đoạn. Nàng không hi vọng chỉ dựa vào một thanh kiếm mà giảm được đà va đập, kiếm sắp gãy đã buông tay, hai tay bám lấy xích sắt, hai chân đồng thời đưa ra, đạp vào vách đá ... Cũng không đủ, chỉ nghe rắc, chân trái gãy ngay, đau tới tiếng hét thảm vọng lên làm ai nấy đều rùng mình.

Hai lần giảm tốc độ, người nàng vẫn va thật mạnh vào vách đá, đau muốn lịm người, nhưng Lý Phân đã có chuẩn bị tinh thần trước, cắn chặt răng chịu đựng va đập, giữ được tỉnh táo, thở hồng hộc.

Lý Phân chưa vội leo lên ngay, nàng nhìn về phía vách đá bên kia, xem ra ngoài tầm bắn rồi, hai tên cung tiễn thủ và tên tráng hán cầm rìu đứng nhìn họ chốc lát rồi nhanh chóng quay người bỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment