Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 129 - Chương 129: Rắn Ra Khỏi Hang. (1)

Chương 129: Rắn ra khỏi hang. (1) Chương 129: Rắn ra khỏi hang. (1)

Lửa trong bếp tắt dần, than thì vẫn còn ấm, Lãnh Nghệ thấy Lý Phân không bị sốt, ngủ say rồi thì yên tâm, như vậy hẳn là chỉ có ngoại thương thôi, chứ nội thương thì ở thời đại này thì phiền lắm.

Ba người ngủ trong bếp thì Lý Phân nằm cạnh vách, Thành Lạc Tiệp nằm giữa, Lãnh Nghệ nằm ngoài cùng sát bếp.

Hôm nay gặp thích khách, đường phía trước lại bị phá rồi, không biết đối phương còn giở trò gì nữa, kẻ địch ngày một lợi hại, ngày một ngang nhiên. Chẳng biết ngày tháng này bao giờ mới kết thúc.

Cũng không biết Xảo Nương ở nhà có an toàn không? Hẳn chúng chưa ngang ngược tới mức ngang nhiên đánh vào nha môn? Nếu chỉ số ít tập kích, người ở nhà hẳn ứng phó được, chỉ cần gõ kẻng nha môn gọi người tới, địch hẳn phải lui thôi.

Với lại đám người này mục đích chính là thủ tiêu y để giữ kín bí mật, chứ không phải là để lấy thứ kia như đám Doãn Thứu, cho nên chẳng cần nhắm vào Xảo Nương.

Lãnh Nghệ nghĩ thế cũng yên lòng phần nào, nằm quay lưng về phía hai cô gái, mắt nhìn đốm lửa đỏ chớp tắt trong bếp, trằn trọc không ngủ được. Đột nhiên có một cánh tay chạm vào đùi y, sau đó ngón tay xoay xoay tròn, Lãnh Nghệ biết là ai, vờ ngủ say, không phản ứng gì. Ai ngờ tiếp ngay đó một thân thể ấm áp dán sát vào lưng.

Một mùi thơm quen thuộc luồn vào mũi, lan tỏa toàn thân, khiến Lãnh Nghệ bứt rứt. Rốt cuộc không giả vờ được nữa, khẽ xoay người, làm ra vẻ mới tỉnh, lẩm bẩm:” Làm gì thế?”

“ Phu quân, thiếp không ngủ được, phải làm sao đây?” Thành Lạc Tiệp dùng giọng mũi thỏ thẻ làm người ta sinh lòng hươu dạ vượn:

“ Không ngủ được thì đếm cừu đi.” Lãnh Nghệ nhỏ giọng nói:

Tay Thành Lạc Tiệp như con rắn nước, men theo đùi lên eo y, có thể nhận ra nàng cũng hơi run, động tác lòng ngóng, nhưng rất kiên định. Tới khi ôm lấy lồng ngực rắn chắc của y, Thành Lạc Tiệp phải bất ngờ:” Phu quân, nhìn không ra, thân thể chàng không tệ.”

Vừa nói người càng dán sát hơn, hai bầu ngực tựa như hai tòa hỏa diệm sơn cọ cọ làm lưng y.

Lãnh Nghệ toàn thân cứng đờ:” Không đùa, nàng định làm gì?”

Thành Lạc Tiệp vốn vô cùng khẩn trương xấu hổ, toàn thân như phát sốt, thực hiện chuyện này với một khuê nữ chưa trải đời như nàng cũng phải dùng quyết tâm rất lớn. Ai ngờ Lãnh Nghệ còn lúng túng hơn, trong lòng sinh ra ưu thế tâm lý, động tác càng tự nhiên. Môi ghé vào tai Lãnh Nghệ cười khúc khích:” Phu quân, thiếp là nương tử của chàng, nương tử tất nhiên là phải để phu quân vui vẻ. Chàng cứ nhắm mắt lại là được, còn lại giao cho thiếp.”

Nói xong trở mình đè lên người y, hai tay ve vuốt mặt.

“ Có người bên cạnh.” Lãnh Nghệ biết nàng làm thế này vì nhiệm vụ kia, chẳng mấy hứng thú, vừa rồi cứng người là sợ nàng phát hiện thân thể mình không giống thư sinh, có điều bình tĩnh lại rất nhanh, vì Thành Lạc Tiệp đâu hiểu rõ thân thể y như Trác Xảo Nương, cảnh báo:

“ Thiếp mặc kệ.” Thành Lạc Tiệp thấy y không chịu phản ứng, cầm tay y đặt lên ngực mình:

Cách lớp áo dày, cảm thụ không có là bao, Lãnh Nghệ chỉ ứng phó vờ vịt chút, bởi vì y cũng muốn tương kế tựu kế để tìm hiểu từ nàng về thứ kia. Theo như lời Lâm Linh thì chắc chắn hai tỷ muội Thành gia và Doãn Thứu thân phận khác thường phải biết thứ đó. Trong khi Lãnh Nghệ đang mải suy nghĩ thì tay thì bị Thành Lạc Tiệp nắm lấy tay, luồn vạt áo nàng, tiến vào trong.

Da thịt thơm ngát, trơn nhẵn như ngọc, tuy là người chủ động, nhưng thân thể thiếu nữ bị bàn tay nam nhân thô ráp chạm vào, Thành Lạc Tiệp không kìm được hơi vặn vẹo, cố áp chế rên một tiếng thẹn thùng, năm đầu ngón chân quíu lại. Nàng nhắm mắt lại, hàng mi dài hoảng sợ rung rung, lại như hưởng thụ, hai tay bấu chặt lấy lưng Lãnh Nghệ, miệng thở không ra hơi:” Nghệ ca ca, đêm nay yêu muội đi.”

Tay trần đặt lên bầu ngực no tròn, Lãnh Nghệ chẳng phải đá mà không động lòng, bất giác xoa bóp vào cái, song nhanh chóng kiểm soát bản thân, hít sâu một hơi, cuối cùng lấy lý trí tỉnh táo nói: “ Ta không biết là các nàng muốn tìm cái gì, nhưng ta nói trước, ta không giúp được gì đâu, ta không biết thứ kia là cái gì. Tiệp Nhi, nàng làm thế, chẳng may ta không kiềm chế được làm chuyện không nên, sau này nàng đừng hối hận đấy.”

Thành Lạc Tiệp hờn dỗi:” Đừng nghĩ thiếp xấu thế, thiếp thích chàng, cam tâm hiến thân thể này cho chàng, không muốn gì khác.

“ Thật không?”

“ Thật.”

Chút ánh lửa hắt ra từ bếp không đủ nhìn thấy cảnh vật, nhưng trong đêm tối, giác quan khác càng thêm nhạy bén, đôi tay Lãnh Nghệ cảm thụ được đường cong của tấm thân mỹ lệ ấy uyển chuyển mượt mà, mê người tới mức nào. Lãnh Nghệ thấy mình cảnh báo rõ ràng rồi, cô gái này vẫn một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ như thế, vậy đừng trách y, liền thì thầm:” Đừng làm chuyện đó ở đây, bên cạnh có người, ta không quen.”

“ Vậy chúng ta ra ruộng bên ngoài?”

“ Ừ!”

“ Bế muội đi.” Thành Lạc Tiệp mặt đổ rực, cặp mắt long lanh như được phủ bởi một lớp sương mù:

Lãnh Nghệ bò dậy, bế ngang người Thành Lạc Tiệp lên, hai tay nàng vươn ra quấn lấy cổ y, gò má nóng rẫy dán vào lồng ngực rộng vững trãi, thân thể trong lòng y như không xương.

Cửa két rất khẽ, Lãnh Nghệ dùng bàn chân móc cửa mở ra, chân y rất nhẹ, ngoài không có ai, chỉ có vầng trăng cong treo trên bầu trời, đất phủ tuyết lờ mờ.

Trời rất lạnh, hai thân thể nóng bừng bừng, Lãnh Nghệ bế Thành Lạc Tiệp rời viện tử, vượt qua bãi cỏ, chui vào rừng cây um tùm gần đó.

Lãnh Nghệ đặt nàng xuống, đè lên, thân thể yểu điệu của Thành Lạc Tiệp áp rạp cỏ, vài chiếc lá khô lay động bên khuôn mặt trắng ngần.

Bốn mắt nhìn nhau, Thành Lạc Tiệp trước giờ luôn chủ động quyến rũ Lãnh Nghệ, vậy mà lúc này gương mặt chứa đầy thẹn thùng, tới lúc này rồi chẳng biết làm gì, như dê con mặc người xử lý.

Còn Lãnh Nghệ đáng lẽ bị lửa dục thiêu cháy, ánh mắt càng thêm sáng:” Đêm còn dài, chúng ta nói chuyện trước đã nhé.”

“ Ưm...” Thành Lạc Tiệp đáp bằng giọng mũi, không nhận ra giọng Lãnh Nghệ rất trấn định:

Bình Luận (0)
Comment