Lãnh Nghệ từ phía sau ôm chặt lấy Thành Lạc Tiệp, người run bần bật vì sợ hãi, lắp bắp:” Có, có thích khách.”
Thành Lạc Tiệp xoay người lại ôm lấy y, an ủi như dỗ dành trẻ con:” Đừng sợ, đừng sợ Nghệ ca ca, có Doãn Thứu bộ đầu ở phía trước rồi, ông ấy lợi hai lắm, gian tặc không tới gần được đâu.”
“ Không tới gần được? Sao vừa rồi bắn mấy mũi tên vào chúng ta?”
“ Chuyện đó ... Chuyện đó là ngoài dự liệu thôi.”
“ Ngoài dự liệu à, may mà chúng bắn hụt đấy, nếu không trên người ta đã có vài cái lỗ rồi.”
Lãnh Nghệ nói với giọng rất bất mãn, nhưng trong lòng bình tĩnh vô cùng, tai vẫn đang lắng nghe bốn phía:
Không có ngẫu nhiên cũng không có may mắn nào ở đây cả, buổi chiều xuất hiện mấy tên thích khách tấn công bọn họ bất thành, chắc chắn chúng không bỏ đi như vậy. So với việc bị động chờ đợi, Lãnh Nghệ thấy chẳng bằng dụ rắn khỏi hang mới tranh thủ được lợi thế.
Vì vậy Lãnh Nghệ vờ trúng mỹ nhân kế của Thành Lạc Tiệp, đưa nàng ra cánh rừng. Ở đây có nhiều vật chắn, kẻ địch phải áp sát mới ra tay được. Hơn nữa y và Thành Lạc Tiệp vào rừng tâm tình, con người trong hoàn cảnh đó rất dễ mất cảnh giác, cơ hội tuyệt vời như vậy mới có thể dụ hung thủ ra. Làm như vậy tuy có nguy hiểm nhất định, ít nhất vẫn chiếm được chủ động, còn hơn đâm đầu vào cái bẫy không rõ.
Chính vì thế Lãnh Nghệ mới dằn lòng được, ghìm cương trước vực thẳm, cùng nàng ngắm trăng tâm sự cũng là cố ý kéo dài thời gian cho đối phương lợi dụng.
Lúc Thành Lạc Tiệp đang say sưa kể chuyện phá phách hồi nhỏ thì Lãnh Nghệ nghe thấy tiếng bước chân dẫm trên tuyết, bất kể một người khéo léo tới đâu cũng không thể loại bỏ được âm thanh này. Nên phát hiện một cái, liền cùng Thành Lạc Tiệp âu yếm, nghe thấy tiếng tên bắn, xoay người đè nàng xuống tránh được ba mũi tên. Thành Lạc Tiệp không làm y thất vọng, nàng là cô nương đơn thuần, nhưng võ công rất đảm bảo, phản ứng cực nhanh, hạ ngay một tên.
Lãnh Nghệ cũng biết Doãn Thứu luôn như con cú mèo âm thầm giám sát bọn họ, nên y mới tự tin thực hiện mưu kế này. Địch tưởng mình nắm hết ưu thế, không ngờ rơi vào bẫy, bất lợi hoàn toàn.
Chỉ là ba mũi tên kia thực sự hung hiểm, Lãnh Nghệ không ngờ tới, hoàn toàn nhờ cảnh giác cộng chút may mắn mà thoát được, không khỏi tức giận, Doãn Thứu cảnh giới kiểu quái gì thế?
Thành Lạc Tiệp đâu biết điều ấy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thầm than may mà họ gặp may, nếu không, hậu quả khó lường.
Chốc lát sau, nương theo ánh trăm lờ mờ, nhìn thấy Doãn Thứu tha một cỗ thi thể tới, đặt trên mặt đất, trả phi đao cho Thành Lạc Tiệp:” Tên này đã chết, tên còn lại bị thương liều mình phá vây bỏ trốn, thuộc hạ bất tài không cản được, đại lão gia không sao chứ?”
“ Không sao, không sao, để ta xem tặc nhân là ai dám ngang nhiên giết người, thật không còn vương pháp nữa rồi.” Lãnh Nghệ mặt hầm hầm đi ra, trong lòng thì lại nghĩ mình đóng kịch ngày càng giỏi, không biết sau này có bị tâm thần phân liệt không. Trong rừng cây quá tối, không rõ diện mạo, Lãnh Nghệ hỏi:” Có mang lửa không?”
Doãn Thứu lấy trong người ra ngòi lửa, thứ này có thể gọi là bật lửa sơ khai nhất, dùng cỏ ngải và diêm tiêu, cho vào trong một cái ống, bố trí ít cơ quan. Khi cần dùng lấy ra, thổi một lúc là lửa cháy lên, không so được với bật lửa vì chế tác không dễ, đắt, lại dùng được hai ba lần mà thôi.
Thế nhưng lúc này đủ rồi, lửa vừa sáng lên, họ liền nhận ra tay đây chính là tên cung tiễn thủ đã bắn bay phi đao của Thành Lạc Tiệp sáng nay. Hắn có lẽ không ngờ cuối cùng vẫn chết bởi phi đao của Thành Lạc Tiệp.
Sát thủ là kẻ lạ mặt, cả ba đều không nhận ra.
Thế nhưng nguy hiểm chưa qua, có kẻ chạy thoát rồi, ai biết chúng còn bao nhiêu đồng bọn? Dù gì chuyến vi hành này đã bị lộ, Lý Phân bị thương không thể giúp sức, bọn họ phải nhanh chóng trở về huyện nha mới được.
Dù sao không phải bây giờ, đêm khuya đi đường càng nguy hiểm.
“ Đại lão gia quay về thôi, cái xác này để thuộc hạ xử lý là được rồi.” Không phát hiện ra manh mối gì, Doãn Thứu lên tiếng nói, ngầm ra hiệu với Thành Lạc Tiệp đưa Lãnh Nghệ vào nhà đã, tránh nguy hiểm, kế hoạch khác thực hiện sau:
Trong lòng ông ta còn đang lấy làm tiếc, Thành Lạc Tiệp thi triển mỹ nhân kế thành công tới nơi rồi mà lại bị mấy kẻ này phát hoại, thật đáng hận.
Khi hai người từ trong rừng đi ra thì người trong nhà cũng bị tiếng ồn ào đánh thức rồi, đang đứng lố nhố trước cửa, vừa thấy bọn họ, Chu Bằng y phục xộc xệch đi lên hỏi:” Chuyện gì thế, chuyện gì thế? Có phải bọn cường đạo buổi chiều lại tới không?”
Lãnh Nghệ gật đầu, trả lời đơn giản:” Bị đuổi đi rồi.”
Bị đuổi đi, tức là chúng còn quay lại, ai nấy sợ hãi, nhất là Chu Bằng, hắn là người giàu có nhất, tất nhiên sợ nhất, cuống lên:” Làm sao đây, làm sao đây, bọn cường đạo này chưa chịu thôi ... Đám khốn kiếp này, không sợ vương pháp nữa à?”
Theo những gì bọn họ nghe ngóng được, tên này mới là kẻ không coi vương pháp ra gì nhất, khi chiếm đoạt lợi ích của người khác thì không nương tay, khi mình gặp chuyện thì lại bắt đầu nói tới vương pháp rồi. Thành Lạc Tiệp ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, vào bếp trước, xem Lý Phân thế nào, tránh nàng sốt ruột mà bất chấp thương thế ra ngoài. Quả nhiên Lý Phân đã ngồi dậy, tuy chân bị gãy, kiếm cũng gãy rơi xuống vực, tinh thần con nhà võ chưa mất, tay lăm lăm thanh củi, Thành Lạc Tiệp liền nói:” Không sao, đuổi đi rồi, ngươi dưỡng thương là được.”
Lý Phân thở phào, nói nhỏ:” Bộ đầu, chúng tìm tới rồi, mọi người để thuộc hạ lại, đưa đại lão gia về trước đi.”
Ở bên ngoài, nhưng người khác đang hỏi Lãnh Nghệ chuyện cường đạo tập kích, chợt y hỏi "tiểu nha đầu đâu rồi?". Thành Lạc Tiệp vừa nghe một cái chưa kịp trả lời Lý Phân đã chạy ra ngay, mọi người đều đầy đủ, chỉ thiếu tiểu nha hoàn kia.
Chu Bằng nhìn về phía phòng chứa củi, bực tức nói:” Chắc nó con ngủ, con nha đầu này, ầm ĩ như vậy rồi mà còn không thức dậy xem có chuyện gì, tham ngủ như vậy sao làm việc tốt được, về phải dạy bảo nó tử tế mới được.”